Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 544: linh khí hồ nước

**Chương 544: Hồ nước linh khí**
Biến cố đột ngột xuất hiện khiến tất cả võ giả ở đây đều kinh hãi.
Đám người lập tức tìm kiếm phương hướng mà luồng thương quang kia phóng tới.
Hàng loạt thần thức quét tới, nhưng lại không phát hiện ra một ai.
Những võ giả có cảnh giới cao này cũng không phải kẻ ngốc.
Đối phương có thể chỉ với hai đòn đã đánh tan vòng bảo vệ của cung khuyết.
Thực lực của hắn nhất định vượt xa bọn họ.
Thần thức không cách nào dò xét được cũng là hiện tượng bình thường.
Vị võ giả siêu thoát kia cùng một đám võ giả Thiên Nhân nhao nhao hướng về phía luồng thương quang vừa phóng tới mà hành lễ.
Đối phương không muốn lộ diện, bọn họ tự nhiên không dám hỏi nhiều.
Người có được thực lực bực này cơ bản đều là những lão quái vật có tính tình cổ quái.
Ai biết được có thể vì hành động này mà chọc giận đối phương hay không.
Dù sao trận pháp của cung khuyết đã bị phá, tâm tư của mọi người đều đặt trong cung điện, sẽ không vô duyên vô cớ tìm phiền phức cho mình.
Ở nơi xa trên đỉnh núi, Doanh Khải nhìn thấy bộ dạng bó tay bó chân của đám người phía dưới.
Trong lòng không khỏi âm thầm thốt lên 'đậu đen rau muống', chẳng lẽ mình đáng sợ đến thế sao?
Khoảnh khắc trận pháp cung khuyết bị triệt để hủy hoại.
Một chiếc thang ánh sáng nối thẳng tới cung khuyết từ trên cao trải dài xuống mặt đất.
Đám đông võ giả phía dưới thấy vậy, mừng rỡ như điên!
Vốn tưởng rằng những người không có khả năng phi hành như bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ai ngờ được, vẫn còn cơ hội dành cho bọn họ!
Trong lúc nhất thời, đám võ giả đang điên cuồng thu thập dược liệu quý giá ở phía dưới quả quyết dừng việc đang làm.
Theo thang ánh sáng, thẳng tiến lên trên.
Dù sao còn chưa vào bên trong mà đã có nhiều thứ tốt như vậy.
Mọi người không dám tưởng tượng, đồ vật bên trong cung điện rốt cuộc quý giá đến nhường nào!
Đám người men theo thang ánh sáng đi thẳng lên trên.
Cảnh tượng trước mắt càng lúc càng rung động lòng người.
Cung khuyết không phải là một kiến trúc đơn lẻ, mà được tạo thành từ vô số lầu các, cung điện tinh tế đan xen vào nhau, quy mô to lớn vượt quá sức tưởng tượng.
Mỗi một tòa cung điện đều cực kỳ xa hoa, điện khuyết cao vút trong mây, ngói lưu ly rực rỡ màu sắc lóe lên ánh sáng làm người ta hoa mắt.
Khi tất cả mọi người đến quảng trường trung tâm của cung khuyết, một trận tiếng kinh thán vang lên không dứt bên tai.
Giữa quảng trường sừng sững một pho tượng ngọc chạm khắc uy nghi không gì sánh được.
Hình tượng pho tượng uy vũ bất phàm, thân mặc khôi giáp, tay cầm trường thương, khí phách hiên ngang.
Nhưng điều tiếc nuối duy nhất là, pho tượng dường như đã phải chịu một đả kích nặng nề nào đó.
Xung quanh thân thể có vài chỗ thiếu sót hết sức rõ ràng, phá hủy đi khí chất tổng thể của pho tượng.
Thế nhưng, chỉ vậy thôi cũng đủ làm đám người cảm thấy vô cùng rung động!
Bỏ qua pho tượng ngọc, đám người tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, mọi người liền phát hiện cảnh tượng càng thêm làm người ta rung động!
Trước mắt là một tòa quảng trường khổng lồ.
Bốn phía quảng trường san sát những điện khuyết lớn nhỏ không đều.
Mỗi tòa nhà đều có động thiên khác nhau, hiện rõ khí độ phi thường năm xưa!
Điều làm người khác chú ý nhất.
Thuộc về một tòa Kim Lăng sừng sững giữa quảng trường.
Nó huy hoàng lộng lẫy chói mắt, đỉnh chóp khảm nạm các loại bảo thạch, sáng chói đến cực điểm.
Phía trước Kim Lăng sừng sững đứng mười hai tòa tượng đá khổng lồ.
Tạo hình hung mãnh, giống như đang canh gác nghĩa trang vậy.
Doanh Khải đi theo tới gần, cẩn thận quan sát.
Phát hiện mười hai pho tượng đá này vậy mà giống hệt pho tượng ngọc chạm khắc bên ngoài.
Điểm khác biệt duy nhất là, thân hình bọn chúng càng thêm thô kệch, hai mắt trợn trừng, rất giống người thật.
“Chẳng lẽ...... đây là Thiên Môn trong truyền thuyết?” một tên võ giả kinh hô thành tiếng.
Các võ giả xung quanh hắn nhao nhao ném tới ánh mắt mờ mịt.
Hiển nhiên không biết Thiên Môn mà hắn nói là cái gì.
Người kia từ trong kinh sợ lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
Thế là thì thào nói: “Trong truyền thuyết, trên trời có một tòa cung điện đứng trên tất cả các thế lực khác.” “Nơi đó ở đầy những tồn tại như tiên như thần.” “Muốn thông đến tòa cung điện đó, nhất định phải đi qua cửa điện mới có thể tiến vào!” “Mà tòa cửa điện kia, được các tiên thần đại tướng trấn giữ, được người đời gọi là, Nam Thiên Môn......”
Các võ giả nghe xong lời người này nói.
Lại lần nữa đưa mắt nhìn vào pho tượng và Kim Lăng sau lưng pho tượng.
Nhưng dù mọi người nhìn thế nào, cũng không cách nào xem Kim Lăng như một cánh cửa lớn thông tới Tiên Cung được gọi là...
Cuối cùng, đại bộ phận võ giả cảm thấy, đây chỉ là lời đồn đại giang hồ mà thôi, tính chân thực e rằng rất khó xác nhận.
Có lẽ nơi này chỉ là một nơi cất giấu bảo vật bình thường mà thôi?
Nghĩ như vậy, rất nhiều võ giả tập trung ánh mắt vào Kim Lăng.
Nếu được đặt ở vị trí quan trọng như vậy, hẳn là phải có rất nhiều đồ tốt cất giữ bên trong đi?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đám võ giả lập tức di chuyển, chen chúc hướng về lối vào nhỏ hẹp của Kim Lăng.
Đến trước được trước, đương nhiên không ai chịu tụt lại phía sau.
Theo nhóm võ giả đầu tiên tiến lên, các võ giả còn lại cũng cùng lúc xông vào.
Ngoài bọn họ ra, cũng có một số võ giả không muốn tham gia tranh đoạt, từ bỏ việc thăm dò Kim Lăng, ngược lại để mắt đến những cung điện rải rác xung quanh.
Dựa theo kinh nghiệm thăm dò bí cảnh ngày xưa, các võ giả phán đoán, chỉ cần là đồ vật đặt ở nơi đây, thì không thể nào là đồ tầm thường!
Ẩn mình trong đám người, Doanh Khải không tham gia vào chuyện của họ.
Nơi này hắn đã dùng thần thức quét qua một lượt từ sớm, không phát hiện nguy hiểm gì.
Cho nên liền mặc kệ bọn họ tự tìm kiếm cơ duyên của mình.
Chỉ là......
Chẳng biết tại sao, dưới vẻ ngoài bình tĩnh, Doanh Khải ngược lại càng cảm thấy bất an hơn.
Theo lý mà nói, một bí cảnh khổng lồ như vậy không nên yên tĩnh thế này mới phải.
Nhưng ngoài sự cố bất ngờ lúc phá vỡ trận pháp ban nãy.
Cho tới bây giờ, hết thảy đều quá mức bình lặng.
Bình lặng đến mức khiến Doanh Khải cảm thấy không bình thường.
“Thôi vậy...... Tạm thời xem tình hình đã.” Doanh Khải thở dài một tiếng.
Nhiều võ giả tràn vào đây tìm kiếm cơ duyên như vậy.
Chẳng lẽ lại đuổi hết mọi người ra ngoài?
Cho nên, hắn chỉ có thể tự mình nâng cao cảnh giác, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động xung quanh.
Nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, liền có thể phát hiện ngay lập tức.
Trong lúc này, Doanh Khải tùy ý dạo bước trong cung điện.
Thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy tiếng kinh hô và tiếng cười lớn vọng đến từ bốn phía.
“Ha ha ha!! Lại là Trường Mệnh Kiếm! Không ngờ tới, thế mà lại để ta tìm được Bảo khí trong truyền thuyết!” Người xung quanh nhìn đại tông sư đang cầm bảo kiếm trong tay cười lớn.
Trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ, động lực tìm bảo vật trở nên càng thêm mãnh liệt!
Tất cả mọi người đều đang bận rộn tìm kiếm cơ duyên.
Chỉ có Doanh Khải đi một đường, chưa từng tìm một bảo vật nào.
Bởi vì đồ vật nơi đây tuy trân quý, nhưng rơi vào tay hắn thì vẫn không đáng kể gì.
Mục đích chủ yếu hắn đến đây lần này, vẫn là muốn làm rõ ràng, nơi này, rốt cuộc có phải là Tiên Điện trong truyền thuyết hay không.
Đang dạo bước, Doanh Khải cùng một đám võ giả phát hiện phía trước không xa có một hồ nước.
Khi đến gần, đám người phát hiện hồ nước vô cùng rộng lớn tráng lệ, cảnh sắc đa dạng.
Giữa hồ, một con Cự Long bằng thanh đồng khổng lồ đang cuộn mình nằm đó.
Thân rồng trải dài mênh mông, đầu ngẩng nhìn trời, miệng nó phun ra một luồng bạch khí mạnh mẽ, tạo thành một cột khí xoáy hình vòi rồng mờ ảo.
Doanh Khải ngưng thần nhìn kỹ, trong cột khí xoáy mơ hồ có thể thấy một luồng khí tức màu trắng đang phập phồng.
Đó lại là một luồng linh khí đã ngưng tụ đến mức gần như thực chất hóa!
Luồng linh khí có khí tức bàng bạc này hấp dẫn vô số võ giả.
Nếu có thể hấp thu toàn bộ nó, e rằng có thể giúp tại trận đột phá không ít cảnh giới!
Trong lúc nhất thời, một đám người tranh nhau chen lấn, muốn cướp được vị trí tốt nhất để hấp thu linh khí.
Dù sao cũng chỉ có một đầu rồng đang phun ra.
Chậm một bước, đến cả cơ hội húp canh cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận