Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 831: triệt để chém giết!

Chương 831: Triệt để chém giết!
“Oanh!” một tiếng vang thật lớn.
Kiếm quang cùng La Sát pháp tướng chạm vào nhau, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Năng lượng cuồng bạo quét ra, phá tan không gian bốn bề thành từng mảnh.
Nhưng điều khiến Vương Thụ Tường kinh hãi là, pháp tướng mà hắn dốc hết toàn lực ngưng tụ.
Lại bị một kiếm này của Doanh Khải đánh cho sụp đổ tan rã trong nháy mắt!
“Sao có thể như thế được?” Vương Thụ Tường khó tin nhìn cảnh tượng này.
Rõ ràng trạng thái của Doanh Khải đã không còn đỉnh phong, vì sao vẫn có thực lực cường đại như vậy?
Nhưng Doanh Khải hiển nhiên không trả lời nghi vấn của hắn.
Chỉ thấy Doanh Khải thừa thắng truy kích, trường kiếm quét ngang, vô số kiếm khí gào thét lao ra, như mưa rào trút xuống Vương Thụ Tường.
Vương Thụ Tường cuống quýt tế ra một tấm linh khí thuẫn để hộ thể, nhưng những kiếm khí kia sắc bén vô địch, trong nháy mắt liền xé nát hộ thuẫn thành trăm ngàn lỗ.
“Phốc phốc!” Mấy đạo kiếm khí đột phá phòng ngự kim thuẫn, lưu lại mấy vết máu trên người Vương Thụ Tường. Máu tươi lập tức nhuộm đỏ áo hắn.
Doanh Khải lại lần nữa thừa cơ áp sát, trường kiếm đâm thẳng vào cổ họng Vương Thụ Tường.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vương Thụ Tường miễn cưỡng nghiêng người tránh được, nhưng mũi kiếm của Doanh Khải vẫn rạch một vết thương sâu tới xương trên gương mặt hắn.
Vương Thụ Tường kêu thảm một tiếng, lảo đảo lùi lại.
Hắn đưa tay lau máu trên mặt, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.
Thực lực của Doanh Khải lại lần nữa khiến hắn có xúc động muốn trốn khỏi nơi này.
Nhưng Vương Thụ Tường nhìn quanh một lượt, bốn phía chỉ có bóng tối, không còn đường lui.
Đường lui duy nhất đã bị Doanh Khải phá hỏng.
Sự việc đã đến nước này, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.
Vương Thụ Tường nghiến răng nghiến lợi, hai tay bấm pháp quyết.
Trong chốc lát, vô số Phù Văn từ cơ thể hắn tuôn ra, đan xen trên không trung thành một tấm thiên la địa võng khổng lồ, chụp thẳng xuống đầu Doanh Khải.
“Phong!” Theo tiếng quát lớn của Vương Thụ Tường, tấm lưới lớn màu vàng kim kia bỗng nhiên co rút lại, muốn giam Doanh Khải vào bên trong.
Thế nhưng Doanh Khải lại không hề hoang mang, trường kiếm trong tay đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm vào một tiết điểm trên tấm lưới lớn kia.
Ngay khoảnh khắc cả hai va chạm, tấm lưới lớn lập tức rung động kịch liệt.
Sau đó “Bành” một tiếng, nó nổ tung, hóa thành những đốm sáng vàng li ti rồi tiêu tán vào hư không.
Vương Thụ Tường thấy vậy thì vô cùng sợ hãi. Phong Thiên thần thông mà hắn vẫn luôn tự hào, lại bị Doanh Khải phá giải dễ dàng như vậy!
Không đợi hắn kịp hoàn hồn, Doanh Khải đã lại ra tay lần nữa.
Chỉ thấy trường kiếm trong tay hắn múa tít, kiếm quang đi đến đâu, mọi thứ đều bị chém thành mảnh vụn.
Vô số kiếm khí gào thét lao ra, như mưa giông gió bão đánh tới Vương Thụ Tường.
Vương Thụ Tường cuống quýt tế ra vài món pháp bảo để ngăn cản, nhưng những pháp bảo kia trước kiếm khí sắc bén vô địch của Doanh Khải lại giống như giấy, trong nháy mắt bị nghiền nát.
Kiếm khí cũng lưu lại trên người Vương Thụ Tường những vết máu loang lổ.
Trong nháy mắt, hắn đã vết thương chồng chất, máu me đầm đìa.
Vẻ hoảng sợ trong mắt Vương Thụ Tường lại đậm thêm mấy phần.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, bản thân mình chẳng có cách nào chống lại Doanh Khải cả. Hắn gần như bị Doanh Khải áp chế hoàn toàn.
Cũng chính vì vậy, sau nỗi sợ hãi nơi đáy lòng, Vương Thụ Tường lại càng trở nên điên cuồng hơn.
Chỉ thấy mặt hắn lộ vẻ dữ tợn, bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết.
Ngụm tinh huyết kia hóa thành một đạo huyết quang trên không trung, chui vào mi tâm hắn.
“A!!!!” Vương Thụ Tường gào lên tàn độc, cả người đột nhiên phình trướng, bên ngoài cơ thể hiện ra từng đạo Phù Văn.
“Oanh!” Nương theo một tiếng vang thật lớn, cơ thể Vương Thụ Tường vỡ ra, hóa thành vô số mảnh vụn máu thịt.
Nhưng những mảnh vụn kia không hề tản đi, mà lại ngưng tụ một lần nữa trên không trung, hóa thành một huyết sắc Ma Thần cao khoảng một trượng.
Ma Thần kia mặt mày dữ tợn đáng sợ, toàn thân tỏa ra sát khí ngập trời.
Nó vừa xuất hiện, toàn bộ khe nứt lòng đất đều rung lên bần bật, dường như khó lòng chịu đựng được lực lượng của nó.
“Hôm nay ngươi không chết thì ta vong!” Ma Thần mở miệng, tiếng như sấm dậy, chấn nhiếp bốn phía.
Mà Doanh Khải đối mặt với thân thể Ma Thần ngập trời kia, vẫn giữ vẻ mặt không đổi sắc.
Trường kiếm trong tay hắn vung lên, trên thân kiếm lập tức hiện ra một đồ hình Thái Cực Âm Dương do Phù Văn tạo thành.
Đồ hình Thái Cực Âm Dương cuốn theo trường kiếm, giống như một cây bút lông Âm Dương, vẽ ra một bức tranh sơn thủy trên không trung.
Bức họa kia nhìn như nhu hòa, lại đột ngột chuyển hóa thành sát cơ vô tận, nhanh chóng bay về phía Vương Thụ Tường.
Ma Thần do Vương Thụ Tường hóa thành không cam lòng yếu thế, tung ra một quyền đánh tới.
“Ầm ầm!” Nắm đấm và bức tranh sơn thủy chạm vào nhau, năng lượng cuồng bạo lập tức quét ra, san phẳng bốn bề thành bình địa.
Thân thể Ma Thần cao lớn của Vương Thụ Tường ầm vang ngã xuống, đập mạnh trên mặt đất, làm tung lên lớp bụi dày.
Thế nhưng, Doanh Khải không hề cho Vương Thụ Tường cơ hội thở dốc, lại lần nữa vung kiếm chém ra!
Vô số kiếm khí gào thét lao ra, mang theo sát cơ vô tận ép tới.
Ma Thần cuống quýt huy động hai tay, muốn ngăn cản kiếm khí, chỉ tiếc rằng, hắn lại lần nữa đánh giá quá cao bản thân.
Kiếm khí kia trong nháy mắt đã chặt đứt hai tay hắn.
Đồng thời hung hăng chém vào lớp bảo giáp hộ thể trên người Ma Thần.
Nhưng, Bảo Giáp chỉ chống đỡ được một lát liền bị kiếm khí đột phá phòng ngự, đánh trúng thân thể Ma Thần.
Thân thể Ma Thần lập tức xuất hiện mấy vết thương khổng lồ có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Máu màu đỏ sậm cũng lập tức phun ra ngoài.
Hai lần công kích liên tiếp khiến lực lượng của Ma Thần gần như cạn kiệt.
Đúng lúc Doanh Khải cho rằng Vương Thụ Tường đã không còn sức phản kháng.
Đột nhiên!
Thân thể Ma Thần đang ngã trong vũng máu đột nhiên run rẩy kịch liệt.
Ngay sau đó, vị trí ngực nó bỗng nhiên nứt ra một vết thương thật lớn.
Từ bên trong vết thương kia, bỗng nhiên bộc phát ra huyết quang ngập trời!
Trong huyết quang kia ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa, quét sạch về bốn phương tám hướng.
Doanh Khải khẽ nhíu mày, lại tung một kiếm chém ra!
Đối mặt với huyết quang quỷ dị kia, lần này, Doanh Khải gần như dùng tới tám thành thực lực.
Bởi vì hắn không biết đó là thứ gì, cũng không muốn biết.
Hắn chỉ muốn đảm bảo, một kích này có thể phế bỏ Vương Thụ Tường!
Kiếm quang đi đến đâu, không gian sụp đổ từng khúc đến đó, huyết quang ngập trời kia cũng bị một kiếm chém tan.
“Oanh!” Thân thể Ma Thần trong nháy mắt vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vụn máu thịt bắn tung tóe.
Nhưng những mảnh vụn kia vừa mới bắn ra, liền bị lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong kiếm quang hoàn toàn chôn vùi.
Trong nháy mắt, Ma Thần kia liền hoàn toàn tiêu tán vào hư không, như thể chưa từng tồn tại.
Thân ảnh Vương Thụ Tường cũng lộ ra vào khoảnh khắc Ma Thần tiêu tán.
Hắn nằm trên mặt đất, máu me khắp người, cơ thể không ngừng run rẩy. Ngay cả sức lực ngẩng đầu cũng không có.
Doanh Khải thu kiếm đứng thẳng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vương Thụ Tường.
Vương Thụ Tường cũng gắng gượng dùng chút sức lực cuối cùng mở mắt ra đối mặt với Doanh Khải.
Nghĩ lại hắn tung hoành Tiên Khư bấy nhiêu năm, không ngờ cuối cùng lại thua trong tay một người trẻ tuổi.
Mà người này lại còn là một con kiến hôi từ hạ giới......
Khóe miệng Vương Thụ Tường nhếch lên một nụ cười thê thảm, khó nhọc nói với Doanh Khải: “Ngươi... giết không chết... ta đâu... Cứ chờ xem... Chúng ta chẳng bao lâu nữa... sẽ còn gặp lại...” Doanh Khải khẽ nhíu mày, dường như nhớ ra điều gì, cười nhạt nói: “Ngươi nói là, tiếp tục lợi dụng Luân Hồi Diễn Dịch trận pháp kia để hồi sinh lần nữa?” “Vậy ta chỉ có thể tiếc nuối báo cho ngươi biết, thứ đó đã bị ta phá hủy rồi.” “Lần gặp mặt này của chúng ta cũng là lần cuối cùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận