Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 174: Điên cuồng Ly Dương Hoàng Đế, tuổi trẻ thái giám ra!

Chương 174: Ly Dương Hoàng Đế điên cuồng, tuổi trẻ thái giám ra!
"Buông binh khí xuống, rời đi ngay, ta không giết các ngươi."
Ngoài cánh cửa lớn vàng son lộng lẫy.
Thần sắc Doanh Khải bình tĩnh, khi hắn bước vào nơi đây, gió bốn phía dường như đều lắng xuống vào lúc này, toàn thân tỏa ra khí tức bình thản và tĩnh lặng, thật giống như thân thể hóa thành tịnh thổ.
Hắn nhìn đám Cấm Vệ quân Hoàng Thành gần ngàn người trước mặt, chỉ nói một câu như vậy, đồng thời cũng đưa ra tối hậu thư.
Hắn cũng không phải người thích giết chóc, cũng không có tính giết người thành tính.
Đồng thời hắn cũng hiểu đạo lý ai vì chủ nấy, phần lớn người cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, không phải chủ ý trong lòng.
Vì vậy cho đến lúc này, những người hắn giết chết đều là kẻ cản đường phía trước, chứ không hề lạm sát kẻ vô tội.
Giống như lúc này vậy.
Nếu nhóm Cấm Vệ quân Hoàng Thành trước mắt này nguyện ý buông vũ khí xuống rồi rút lui, hắn cũng không phải là không thể tha cho bọn hắn một mạng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải buông vũ khí xuống và rút đi.
Trên thực tế.
Sau khi Doanh Khải nói ra lời này.
Ngàn tên Cấm Vệ quân Hoàng Thành trố mắt nhìn nhau, sắc mặt dồn dập thoáng qua vẻ xoắn xuýt và đấu tranh.
Bọn họ là binh sĩ, càng là Cấm Vệ quân Hoàng Thành Ly Dương, có sứ mệnh thủ hộ Hoàng Thành, theo lý mà nói vốn nên không sợ chết, cho dù biết rõ phía trước là tử lộ, cũng nên cầm vũ khí xông lên.
Nhưng vào khoảnh khắc này.
Bọn họ thật sự không có dũng khí không sợ chết.
Đối phương quá mạnh mẽ, mạnh đến mức làm người ta tuyệt vọng, cho dù không sợ chết xông lên cũng căn bản không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào.
Ngay sau đó rất nhanh.
Người đầu tiên buông vũ khí xuống rời đi đã xuất hiện.
Điều này cũng dẫn đến phản ứng dây chuyền phát sinh, có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, có người thứ hai sẽ có người thứ ba, mà có người thứ ba...
Càng ngày càng nhiều người buông vũ khí xuống rồi rời đi.
Ngoại trừ tử sĩ và một số cực ít người.
Không ai muốn chết vô ích cả, đó là một chuyện không có ý nghĩa, cuộc đời rực rỡ của người sống còn xa mới đến điểm cuối, con kiến còn muốn sống tạm bợ (cẩu thả), huống chi là người?
Ngay sau đó trong chớp mắt.
Gần ngàn Cấm Vệ quân trú đóng ở cổng lớn Hoàng Thành, tất cả đều đã rút lui.
Mà Doanh Khải cũng chính thức bước vào trong hoàng cung, trên đường đi không gặp ngăn cản, như vào chỗ không người, không người nào dám cùng hắn tranh phong, thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt nhìn thẳng cũng không có.
Toàn bộ Hoàng Thành cũng vì vậy mà đại loạn.
Khắp nơi đều là đám người chạy trốn, cung nữ bọn thái giám chạy tán loạn, đâu đâu cũng có tiếng thét chói tai, tùy ý có thể thấy cảnh hoang tàn.
Cho dù là những binh sĩ vốn bảo vệ Hoàng Thành, hoặc là những Thị Vệ đeo đao võ lực cao cường, đều vào lúc này bỏ chạy.
Rất nhiều cao thủ võ đạo được Vương Triều cung phụng cũng tan tác như ong vỡ tổ mà rời đi.
Vẫn là câu nói đó.
Nếu có thể sống tạm, sẽ không có mấy người muốn tìm cái chết.
Huống chi ngay cả 20 vạn Liêu Đông biên quân ngoài thành đều đã bại, Cố Kiếm Đường cùng Trương Cự Lộc đều đã thân tử, bọn họ lại có sức lực gì để ngăn cản?
Vào giờ phút này.
Ly Dương Hoàng Thành vốn huy hoàng cường thịnh, lại trong khoảnh khắc hiện ra loạn tượng và tướng bại vong.
Đây là chuyện mà không ai từng dự liệu được.
Mà rất nhiều Sứ Thần đến từ các Vương Triều khác hoặc các tiểu quốc xung quanh cũng đều vào lúc này rời khỏi, lặng lẽ rút lui, không muốn vì chuyện này mà gặp phải phiền toái.
Đồng thời Doanh Khải cũng không phải người thích giết chóc, chưa từng nghĩ tới việc lạm sát kẻ vô tội, những người muốn chạy trốn này, hắn cũng để mặc họ trốn, không ra tay.
Việc hắn thực sự muốn làm, chỉ có một hai chuyện như vậy thôi.
Cuối cùng.
Vị kia đi từ Thiếu Lâm Tự một mạch ra bắc, liên tục làm ra mấy hành động vĩ đại khiến cả thế gian Cửu Châu cộng hưởng, đã đi tới trước đại điện hoàng cung Ly Dương vàng son lộng lẫy đến tột cùng.
Tòa đại điện hoàng cung kia là trung tâm quyền lực trong lãnh thổ Ly Dương.
Chỉ là lúc này lại chẳng biết tại sao lại có thêm một vẻ hoang tàn.
Mà ở trước tòa cung điện khoáng đạt.
Hoàng Đế Triệu Thuần ngồi ở bậc thang cuối cùng, thân mặc long bào, toàn thân Hoàng Khí phun trào, mơ hồ tương liên cùng vận mệnh của toàn bộ Ly Dương Vương Triều, mang theo vẻ uy nghiêm.
Chủ của một Vương Triều, vốn là gương mặt của Vương Triều, cả Đại Vương Triều như vậy đều là vật của một mình hắn, tự nhiên cũng liên quan đến khí vận Vương Triều.
Đồng thời Triệu Thuần lại là kẻ rất bình thường trong số các chủ nhân Vương Triều.
Bởi vì hắn tuy là chủ nhân Vương Triều, nhưng cũng không phải là người chí cao vô thượng của Vương Triều này, quyền lực nắm giữ trong tay cũng không tự do, mà cần phải nhận được sự gật đầu đồng ý của người khác.
Nhưng dù như thế.
Triệu Thuần cũng là đế vương của Ly Dương Vương Triều.
Lúc này.
Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Doanh Khải đang đi tới từ phương xa, trên mặt mang nụ cười điên cuồng, trong lòng dường như có chỗ dựa nào đó, trong ánh mắt cuối cùng tràn ngập vẻ hồn nhiên không sợ hãi.
"Thì ra, kẻ có thể dùng sức một mình đánh tan đại quân tinh nhuệ Ly Dương của ta, phá cổng Đế đô Ly Dương của ta, giết đến trước mặt trẫm, lại có dung mạo tuấn tú như thế."
"Cũng khó trách Trưởng Quận Chúa Bắc Lương kia đối với ngươi nhớ mãi không quên, đến chết cũng không đổi."
"Nhưng hôm nay ngươi không giết được trẫm, bất luận thế nào cũng không giết được trẫm, thực lực ngươi cao cường, không sợ trẫm trả thù, nhưng những người khác có liên quan đến ngươi thì sao?"
"Ví dụ như... Thiếu Lâm Tự?"
"Lại ví dụ như Bắc Lương?"
"Mặt khác trước khi ngươi bái nhập Thiếu Lâm Tự, nghĩ rằng chưa chắc đã không có thân thuộc, ta sẽ tìm ra bọn họ, ta sẽ đem bọn hắn ngàn đao bầm thây! Ha ha ha ha!"
Triệu Thuần cười lạnh, trong giọng nói mang theo châm chọc và điên cuồng, một đôi mắt đỏ ngầu, cả người cuối cùng lại cho người ta một cảm giác cực độ hưng phấn.
Lúc này hắn mang trạng thái không còn gì cố kỵ, không còn gì kiêng dè.
Nói gì cũng dám nói, chuyện gì cũng không để ý.
Thậm chí còn bắt đầu uy hiếp Doanh Khải.
"Ta biết chỗ dựa của ngươi là gì."
Doanh Khải thần sắc như thường, cũng không ngạc nhiên về trạng thái lúc này của đối phương, đã sớm hiểu rõ mọi nguyên do, biết rõ đối phương có chỗ dựa, mới có thể tỏ ra bộ dạng như thế.
Ngay sau đó.
Hắn nhẹ nhàng điểm một ngón tay ra, hư không gợn sóng, một đạo chỉ kình đủ để động xuyên Đại Thiên bắn ra, mang theo sát ý ngút trời, chưa đến một cái nháy mắt, đã giết tới trước người Triệu Thuần.
Triệu Thuần sắc mặt cứng ngắc, dường như cảm nhận được tử vong bao phủ, lực lượng khủng bố phía trước kia thậm chí khiến trái tim hắn ngừng đập trong nháy mắt.
Cảm giác tử vong cũng không dễ chịu.
Nhưng chính vào lúc này.
Phía sau hắn bước ra một bóng người, nhìn qua trẻ tuổi nhưng lại mang theo một tia âm nhu, mặc trên người trang phục hoạn quan phổ thông, nhưng lại mang theo cảm giác phong trần cổ xưa, có khí tức năm tháng nồng đậm.
Hắn nhìn qua rất bình thường.
Nhưng khi đưa tay ra, lại khiến càn khôn bốn phía điên đảo, phảng phất như nắm cả mảnh thiên địa này trong tay, làm chủ thế giới này vậy.
Mà dưới lực lượng bậc này.
Đạo chỉ kình đủ để động xuyên Đại Thiên này, cũng bị hao mòn trong vô hình, hóa thành một chút quang vũ tiêu tán giữa không trung.
Doanh Khải cũng không ngạc nhiên, thậm chí dường như đã sớm dự liệu được vậy, chỉ đưa mắt nhìn về phía người vừa ra tay.
Người này hắn chưa từng thấy qua.
Nhưng lại nhận ra.
Nội tình lớn nhất của Ly Dương Vương Triều, tồn tại từ lúc Ly Dương lập quốc, ăn long khí mà được Trường Sinh, là cường giả mạnh nhất của tòa Vương Triều khổng lồ này, thực lực toàn thân thâm bất khả trắc, đã bước vào Thiên Nhân Chi Cảnh từ rất nhiều năm trước.
Đây là một vị tồn tại cùng thời với quốc gia.
Không rõ tính danh, chỉ có một danh hào truyền lại cho hậu thế, chỉ có một số ít người biết được.
Tên là, tuổi trẻ thái giám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận