Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 250: Lại tới một cái trong lòng?

Chương 250: Lại tới một cái mang thai?
"A, lẽ nào ta, Chu Vô Thị, hôm nay lại phải chết ở nơi này sao?"
Hắn bất lực đứng trên vùng đất đó, máu đỏ thắm trên thân hiện lên trông dị thường lộng lẫy, cả người hắn trông vô cùng hoảng hốt, sâu trong đôi mắt mang theo chút vẻ không cam lòng.
Bởi vì hắn đã mưu đồ biết bao nhiêu việc, tất cả đến hôm nay vẫn chưa thực hiện được, nói không chừng vài năm sau đã có thể kế nhiệm, trở thành tân chủ của Đại Minh.
Đồng thời, hắn vẫn chưa thể đánh thức Tố Tâm, nữ tử mà mình yêu thương.
Hắn còn quá nhiều việc chưa thể làm, chưa thể hoàn thành, hôm nay lại phải chết đi, quả thực không cam lòng.
Nhưng không cam lòng thì còn có thể làm được gì?
Tất cả tướng sĩ sau lưng hắn đều đã chết, cũng may đã thành công hộ tống người của hắn rời khỏi đây, tin tức này sẽ được truyền ra ngoài, rồi sẽ có người khác đến báo thù cho hắn.
"Ngươi rất không tệ, chỉ là vẫn không thể khiến ta tận hứng, bất quá nói đi cũng phải nói lại, vẫn để mấy tên thủ hạ của ngươi chạy thoát rồi."
Miyamoto Musashi vừa cười gằn, vừa mang đao đi tới trước người Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị, trên mặt tràn đầy nụ cười khôi hài, nhưng lại mang theo cả thần sắc thương tiếc.
"A, ngươi chẳng qua chỉ thắng được ta mà thôi, sẽ có người khác báo thù cho ta, ngày đó sẽ tới rất nhanh thôi, các ngươi sẽ phải trả cái giá thích đáng vì đã xâm phạm Cửu Châu."
Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị vừa ho ra máu vừa cười nhạt một tiếng, phảng phất đã coi nhẹ sinh tử.
Chỉ là lời nói vẫn ẩn chứa sự đanh thép.
"Chúng ta phụng mệnh ý chỉ của Thần mà đến, Cửu Châu của các ngươi không có thần, đáng bị chúng ta giẫm dưới chân, ta chờ bọn họ đến!"
Miyamoto Musashi không hề bị lay động, thần sắc trên mặt vô cùng dữ tợn, tiếp theo đó là một thanh đao đột nhiên vung chém ra, mang theo đao cương màu đen dài trăm trượng.
Mà Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị của Đại Minh kia.
Cũng đến đây thì hoàn toàn đầu lìa khỏi cổ, thân thể vô lực ngã xuống mặt đất...
...
Đại Tần, Vũ Vương Phủ.
Từ sau khi Doanh Khải bế quan đến nay đã qua mười mấy ngày, tất cả dường như chỉ trong chớp mắt đã trở nên khác xưa.
Chỉ là khoảng thời gian mười mấy ngày này, đối với cường giả chân chính mà nói.
Lại chẳng đáng kể chút nào.
Bởi vì một lần bế quan của bọn họ có thể tính bằng năm, khi võ đạo đạt tới một độ cao nhất định, về sau muốn tiến thêm một bước nữa thì nỗ lực và thời gian cần bỏ ra tất nhiên sẽ vượt xa tưởng tượng.
Vì vậy mà khoảng thời gian mười mấy ngày này, đối với cường giả võ đạo mà nói, chẳng qua chỉ là một cái chợp mắt mà thôi.
"Nhân thế gian trân quý nhất là thời gian, mà không trân quý nhất cũng là thời gian."
Chỉ thấy tại nơi bế quan sâu trong Vũ Vương Phủ.
Doanh Khải chậm rãi mở hai mắt, trên nét mặt mang theo chút cảm thán, khí tức quanh người huyền diệu khó lường, mơ hồ có Đạo Văn xuất hiện, lại cùng Phạm Văn quấn quýt lấy nhau, tiếng kinh văn tụng niệm không ngừng vang bên tai.
Mà vào khoảnh khắc hắn hoàn toàn mở mắt ra.
Khí tức của hắn phảng phất biến mất khỏi thế giới này, rõ ràng người vẫn đang ngồi xếp bằng ở đó, nhưng trên giác quan lại cứ thế biến mất.
Đây cũng không phải là một loại huyền học chi thuật nào đó.
Mà là một con đường riêng đã ngầm hợp với thiên địa, mơ hồ có cảm giác muốn hòa làm một thể cùng đất trời, chính là biểu hiện của đạo pháp cao thâm.
Cái gọi là đạo pháp tự nhiên, cũng không ngoài như thế.
Chỉ là nếu có người nhạy cảm với khí tức ở đây, hẳn sẽ phát hiện trên người hắn, ngoài đạo ý văn hoa vô cùng kia, còn có ý hủy diệt cực kỳ nồng đậm!
Luồng khí tức này điên cuồng mà mạnh mẽ, mang theo ý vị hủy diệt hết thảy, giống như có thể cắt đứt sinh cơ của vạn vật.
Mà đây đương nhiên là khí tức của (Tiệt Thiên Diệt Địa Tâm Quyết).
Môn sát phạt đại thuật cường đại đến cực hạn này.
Dưới sự khổ tu của Doanh Khải trong khoảng thời gian này, cuối cùng đã đạt đến cảnh giới "Tầng thứ năm", đồng thời cũng như Doanh Khải suy đoán, đã diễn sinh ra năng lực mới.
"Lúc ở tầng thứ ba, Tiệt Thiên Diệt Địa Tâm Quyết đã diễn sinh ra năng lực Tâm kiếm, hôm nay năng lực này lại tiến hóa lần nữa, có thể dựa vào Tâm kiếm để bố trí một đạo sát trận, tên là... Tiệt thiên diệt địa sát trận."
Doanh Khải nhẹ giọng nói, trên nét mặt hiển nhiên có chút bất ngờ, vốn tưởng rằng môn sát phạt đại thuật này sẽ kém hơn cổ kim tương lai duy ngã độc tôn pháp, xem ra hôm nay đây tuyệt đối là tồn tại cùng cấp bậc.
Cứ việc hai loại này không phải cùng một loại công pháp, sự tăng cường mà chúng mang lại cũng không giống nhau.
Nhưng xác thực cũng không khác biệt quá nhiều.
Hiện tại hắn hết sức tò mò, khi môn sát phạt đại thuật này đạt đến cực hạn thì sẽ diễn sinh ra biến hóa dạng nào, có lẽ thật có thể đạt đến như công pháp nói, chém hết sinh cơ của thiên địa vạn vật, trở thành quân vương của hủy diệt và phá diệt, chưởng quản hết thảy sinh mệnh thế gian.
Cho dù hiện tại chỉ mới đạt đến tầng cảnh giới thứ năm.
Nhưng một khi thi triển Tâm kiếm, dùng nó bày ra sát trận, thì gần như có thể nghiền nát mọi địch nhân bên trong trận.
Chỉ là uy năng cụ thể thế nào thì tạm thời lại cũng không biết.
Bởi vì chưa có chính thức thực nghiệm qua.
Nhưng uy năng ẩn chứa trong đó tuyệt đối vượt quá tưởng tượng, có lẽ sẽ trở thành một đại sát chiêu trong tay hắn hiện nay.
Đồng thời còn là một sát chiêu phạm vi lớn, là thủ đoạn mà hắn hiện tại tương đối thiếu sót.
"Bế quan lâu như vậy, cũng nên ra ngoài xem một chút."
"Bất quá nghĩ lại, thiên hạ này chắc cũng chẳng có ai vừa mới đại hôn xong, đêm động phòng hoa chúc liền lập tức bế quan tu hành, ngược lại lạnh nhạt với Yên Chi các nàng."
Doanh Khải duỗi người một cái, từ nơi bế quan đi ra, cảm nhận được cơn gió nhẹ thổi tới, ngược lại thật cảm thấy cảm giác này rất tốt.
Tuổi còn trẻ đã nổi danh uy chấn thiên hạ, lại được thế nhân kính ngưỡng, hưởng thụ danh tiếng thiên hạ đệ nhất.
Cùng lúc đó, còn có phủ đệ của mình, nữ tử yêu quý ở ngay bên cạnh, đôi bên sống chung hòa thuận, quả đúng là nhân sinh mãn nguyện.
Tỉnh chưởng quyền thiên hạ, túy ngọa mỹ nhân đùi.
Hôm nay hắn đều có thể xem như đạt thành.
"Quyền lợi đối với ta như phù vân, ta nếu muốn, thiên hạ có thể thu hết vào túi, nhưng ta muốn thiên hạ này thì có ích lợi gì? Muốn lãng phí thời gian đi quản lý, phí tâm phí sức, thật sự không phải điều ta mong muốn."
Hắn cười cười, cũng không để quyền lợi vào mắt, loại cuộc sống này đối với hắn mà nói quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, hắn không muốn loại cuộc sống này.
Hơn nữa chỉ cần thực lực của hắn đủ cường đại.
Quyền lợi thế tục trước mặt hắn thật đúng là không đáng chú ý.
"Vương gia, ngài cuối cùng cũng xuất quan!"
Bên ngoài phòng tu luyện sớm đã có hạ nhân, thị nữ của Vương phủ chờ đợi, thấy Doanh Khải vừa ra tới lập tức liền lên tiếng vấn an.
"Hừm, các Vương Phi đâu rồi?"
Doanh Khải hoạt động vai và cổ, thuận miệng hỏi một câu.
Kết quả nào ngờ.
Thị nữ lại có ánh mắt thâm thúy, mang theo mấy phần vẻ cổ quái, cẩn thận từng li từng tí nói với Doanh Khải: "Vương gia, mấy ngày trước sau khi đại hôn kết thúc, Hoàng Lão Tà, một trong Đại Tống Ngũ Tuyệt, đã mang theo nữ nhi đến và không chịu rời đi, thậm chí nói... nàng ấy đang mang dòng dõi của ngài."
"Hôm nay hai vị Vương Phi đang dò xét thực hư chuyện này, cũng đang đợi ngài xuất quan đây!"
Lời này vừa nói ra.
Doanh Khải há hốc mồm, cả người sững sờ, trực tiếp đứng hình giữa trời, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, phải biết rằng cho dù là Lữ Tổ Tam Thế hợp nhất kia cũng không làm hắn kinh ngạc đến mức này.
Hắn thật sự ngơ ngác.
Ta rõ ràng chẳng làm gì cả, vậy mà lại có thêm một người mang thai nữa?
Đây là đang giở trò quỷ gì vậy?
Một người không đủ còn muốn đến người thứ hai? Có thể đổi chút chiêu trò khác được không?
Kiểu này khiến ta chẳng khác gì tên đồi bại bỏ vợ bỏ con, xách quần mà chạy a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận