Toàn Cầu Ma Vương Bắt Đầu Lựa Chọn Thâm Uyên Cự Long

Chương 384: Kích hoạt Thâm Uyên Thần Vực (1)

Sau khi thay đổi áo choàng ngụy trang.
“Đại Ma Vương thật ” xuất hiện ở thành Khoa Lạc.
Trương Mục đứng trên tường thành, toàn thân bị áo choàng không bắt mắt trùm lên, dưới mũ trùm là bóng tối sâu thẳm, khiến hắn trông rất thần bí, lại vô cùng âm trầm.
Quá thảm khốc!
Toàn bộ bình nguyên Khoa Lạc.
Đều tràn ngập mùi máu tanh.
Tất cả đều là chân cụt tay đứt, kiếm gãy giáp rách.
Chiến mã vô chủ đang lo lắng đi qua đi lại, kền kền ngửi thấy mùi máu tươi bay đến, kêu cạc cạc quay quanh trên bầu trời.
Đây là chiến tranh!
Chiến tranh không phải truyện cổ tích!
Cũng không phải là trò đùa!
Trương Mục mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng vẫn là vì hiện trường đại chiến thảm thiết mà khiếp sợ, thật không ngờ sẽ bị đánh thành như vậy.
Nhưng mà.
Thân là Ma Vương.
Nếu muốn chinh phục thế giới.
Nên có loại giác ngộ này.
Trên đời này lớn đến chủng tộc hưng suy, văn minh thay đổi, hoặc vương triều thay đổi, nhỏ thì bang phái mâu thuẫn phân địa bàn, bất kỳ biến cách nào cũng đều phải kèm theo hi sinh.
Lúc này Long Nhất, Trương Tam, Lý Tứ xuất hiện ở sau lưng.
“Chủ thượng!”
“Đã mang thi thể Ba Hoắc Nhĩ tới!”
Trương Mục xoay người nhìn thấy một thi thể.
Đây là một vị nam tử có hình thể khôi ngô, tóc hoa râm, lại cường tráng tựa như một đầu hùng sư, áo giáp của hắn sớm đã vỡ nát, chiến thương màu đen cũng đã đứt gãy, bị thương hơn mười chỗ, thân thể bị cắt thành hai đoạn.
Trương Mục tiến hành kiểm tra.
Nhìn từ cường độ thân thể thì
Đây đúng là thân thể Vương giả cường đại.
Dưới hoàn cảnh tự nhiên của thân thể này, có thể bảo trì mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm không mục nát. Nếu như dùng phương pháp đặc thù để bảo tồn, thậm chí có thể là vạn năm không mục nát giống như mười ba Tà Vương trong cổ mộ Tà Vương.
Nhìn từ thân thể này.
Đây chính là một bộ thi thể không thể nghi ngờ.
Trương Mục cũng không nhìn ra nửa điểm dấu hiệu sinh mệnh.
Kỳ quái, nếu đã như vậy, vấn đề nằm ở đâu đây?
Tam Long Vương của thành U Ám hai mặt nhìn nhau, bọn họ vì chiến thắng vị Công Tước cường đại này mà đã phải trả một cái giá không nhỏ.
Có thể nói.
Mỗi người đều bị thương không nhẹ.
Đương nhiên hiện tại đã được chữa khỏi.
Có thể nói, nếu không chiếm cứ địa lợi, cho dù Tam Long Vương liên thủ, cũng không nhất định có thể chiến thắng nhân loại vô cùng cường đại này.
Lý Tứ nhịn không được hỏi: “Chủ thượng, có vấn đề gì không?”
Trương Mục trả lời: “Tên Ba Hoắc Nhĩ này có thể vẫn chưa chết.”
Nghe y nói vậy.
Tam Vương chấn động.
Trương Tam kêu lên: “Không chết? Đây là không thể nào, chúng ta kiểm tra thi thể này, đúng là thi thể Vương giả không thể nghi ngờ.”
Trương Mục gật đầu: “Thi thể thì không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở linh hồn!”
Nghe y nói vậy.
Long Nhất am hiểu Vong Linh Ma Pháp.
Hắn lập tức tiến hành cảm ứng với thi thể Ba Hoắc Nhĩ.
Long Nhất vẻ mặt nhất thời đại biến: “Bên trong di thể này, không có nửa điểm khí tức linh hồn, đây gần như là không thể nào!”
Sinh linh chết rồi.
Tốc độ thân thể và linh hồn mục nát là không giống nhau.
Có một số sinh vật linh hồn tương đối yếu, có thể vừa mới chết đi, linh hồn đã trực tiếp tiêu tán mất. Có một số sinh vật linh hồn tương đối mạnh, có thể sau khi chết đi thời gian rất lâu, linh hồn cũng sẽ không tiêu tán.
Mà là một Vương giả.
Linh hồn không có khả năng tiêu tán nhanh như vậy.
Cho dù thật sự tiêu tán, cũng không có khả năng không có dấu vết, chắc chắn sẽ có một ít lưu lại, lúc trước Thập Tam Tà Vương trong cổ mộ Tà Vương, chính là mảnh vỡ linh hồn mười ba vị Cổ Vương hình thành.
Nhưng mà.
Trong cơ thể Ba Hoắc Nhĩ.
Một chút linh hồn cũng không có.
Ba vị Long Vương lập tức ý thức được cái gì.
Chẳng lẽ sau khi Ba Hoắc Nhĩ bị thương trí mạng.
Hắn giả chết cũng thừa dịp ba cự đầu có chỗ thư giãn, dùng biện pháp nào đó khiến linh hồn của mình bỏ chạy?
Trương Mục lúc này mới mở miệng nói: “Ba Hoắc Nhĩ là vương giả lục giai, loại vương giả cấp bậc này linh hồn cường đại, cho dù ly thể cũng có thể sống rất lâu.”
Nghe y nói vậy.
Ba người đều lộ ra vẻ ảo não.
Cơ hội tốt như vậy thật sự là ngàn năm khó tìm.
Ai có thể ngờ rằng Ba Hoắc Nhĩ lại giảo hoạt như vậy, lại dùng bí thuật để bỏ chạy, đây chẳng phải là một trận công cốc sao?
Tam Vương lập tức quỳ xuống: “Xin chủ nhân trách phạt!”
Trương Mục khoát tay áo nói: “Được rồi, loại tồn tại ở cấp bậc này, có mấy thủ đoạn bảo vệ tính mạng, thật sự là quá bình thường.”
“Lần này cho dù không giết chết hắn, nhưng cũng đủ để hắn đại thương nguyên khí, trong thời gian ngắn không có khả năng khôi phục thực lực, sáng tạo cho chúng ta càng nhiều cơ hội khuếch trương.”
Thật ra thì.
Ba Hoắc Nhĩ có chết hay không.
Trương Mục cũng không quá để ý.
Dù sao gia hỏa này uy hiếp hắn có hạn.
Từ một ý nghĩa nào đó, khiến cho Ba Hoắc Nhĩ sống dở chết dở, kỳ thực so với trực tiếp giết chết hắn còn có giá trị hơn.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Nếu Ba Hoắc Nhĩ thực sự đã chết.
Hoàng đế đế quốc cao tầng sẽ có phản ứng gì?
Hoặc là hắn tự mình xuôi nam trấn áp đế quốc Nam cảnh, hoặc là điều ba vị đại công khác tới, mà bất luận là loại nào cũng đều bất lợi cho sự phát triển của Hỗn Độn chi sâm.
Chết một Công Tước.
Chuyện này quá lớn rồi!
Toàn bộ trên dưới đế quốc đều sẽ oanh động!
Bất kể là vì sự kiện nghiêm trọng hay là vì bình ổn khủng hoảng trên dưới đế quốc, kế tiếp rất có thể hoàng đế sẽ ngự giá thân chinh, toàn quốc vận lực đến tấn công Hỗn Độn chi sâm.
Đế quốc quá lớn.
Binh lính quá nhiều.
Lãnh thổ cũng quá lớn.
Giai đoạn hiện tại, Hỗn Độn Liên Bang cần phải làm gì chắc đó.
Trương Mục còn không hy vọng trực tiếp khai chiến với toàn bộ đế quốc.
Ba Hoắc Nhĩ còn sống.
Ảnh hưởng ác liệt tự nhiên nhỏ hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận