Toàn Cầu Ma Vương Bắt Đầu Lựa Chọn Thâm Uyên Cự Long

Chương 117: Cấp bá chủ cũng không tạo thành uy hiếp (2)

“Chẳng lẽ là… lĩnh vực vương giả!”
“Ngươi là Vương Giả? Không, không thể nào, chuyện này không thể nào!”
Đọa Lạc tộc trưởng cảm nhận được khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Trương Mục tiến lên một bước.
Vực sâu thôn phệ được phóng thích ra.
Trong nháy mắt làm tan rã lao tù phong tỏa cùng với Minh Viêm.
Khói đen tiếp tục quấn quanh tử vong hắc động giữa không trung, gắng gượng nuốt hết Tử Linh năng lượng tạo thành cái ma pháp cường đại này.
“Không có gì là không thể!”
Hắn búng ngón tay một cái, mấy chục đạo Thâm Uyên lôi điện, từ bốn phương tám hướng xuất hiện, hướng trên người Đọa Lạc tộc trưởng không kịp phản ứng đánh tới.
Tộc trưởng Sa Đọa bị nổ gãy một cánh tay.
Hắn mở ma pháp thuẫn, ý đồ di động trong nháy mắt, lại phát hiện căn bản không thể có hiệu lực, người sáng tạo không gian này đã sớm khóa kín không gian.
Sẽ không sai!
Đúng là Vương Chi Lĩnh Vực!
Nếu không làm sao có thể phong tỏa không gian?
Trương Mục lại búng ngón tay, hơn mười đạo lôi điện rơi xuống, trong nháy mắt đánh nát ma pháp thuẫn, Đọa Lạc tộc trưởng liên tục bị mười đạo Thâm Uyên lôi điện bắn trúng bay ngược ra mười mấy mét.
“Dừng tay!”
“Đừng đánh nữa!”
“Ta nguyện ý nhận thua thần phục!”
Tộc trưởng Đọa Lạc không thể nào đánh bại một Vương giả trong lĩnh vực của một Vương Giả, ít nhất dựa vào sức một mình hắn còn không được, cho nên hắn cần phải kéo dài thời gian.
Nếu như tập hợp lực lượng thủ hạ.
Như vậy cho dù đối phương là Vương giả.
Hắn cũng có lực lượng để chống lại một hai.
Trương Mục lại căn bản không cho cơ hội, vừa không ngừng phát ra lôi điện bổ vào trên người hắn, vừa không ngừng tụ tập long viêm trong lòng bàn tay.
“Đồ đáng chết!”
“Ngươi thật sự cho rằng có thể ăn chắc ta sao?”
Tộc trưởng Sa Đọa không hổ là đơn vị cấp bá chủ, gánh hơn mười đạo Thâm Uyên lôi điện, tuy bị đánh cho thân chịu trọng thương, nhưng vẫn không mất đi sức chiến đấu.
Vô số Minh Viêm màu đen được triệu hoán ra.
Cuối cùng mấy chục đoàn Minh Viêm bị dung hợp thành một hỏa cầu to lớn.
Hai mắt hắn dần dần trở nên đỏ như máu, giống như một dã thú điên cuồng, “Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong!”
Trương Mục thả ra hỏa cầu trong lòng bàn tay.
Long Viêm Hỏa Cầu này nhìn như chỉ lớn bằng đầu người, va chạm với Minh Viêm Hoả Cầu lớn chừng ngọn núi nhỏ giữa không trung, trong nháy mắt bắn ra ánh sáng chói mắt giống như mặt trời.
Khiến hắc sắc minh viêm bị bốc hơi chín mươi chín phần trăm trong khoảnh khắc.
Khí tức của Long Viêm ùn ùn kéo đến.
Toàn thân Đọa Lạc tộc trưởng bị đốt cháy thành than, rơi xuống từ giữa không trung, loại thương thế này đổi thành người sống nhất định là không sống nổi.
Trương Mục lại cảm giác được đối phương cũng không chết hẳn.
Tộc trưởng Sa Đọa cảm nhận sâu sắc rằng, lực lượng cùng đối phương chênh lệch rất lớn, hắn không thể nào chiến thắng đối thủ này, chỉ có thể thử đồng quy vu tận.
Tự bạo!
Tộc trưởng Sa Đọa tập trung lực lượng lại.
Kỳ thật cho dù phát động thủ đoạn tự bạo, hắn cũng không có tự tin ở trong lĩnh vực của một Vương giả nổ chết một Vương giả, nhưng ít ra có thể tạo thành tổn thương không nhỏ cho hắn!
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Một đạo thâm uyên lôi điện khổng lồ rơi xuống.
Đạo lôi quang to như vạc nước này bao phủ hắn, thân thể vốn đã thành than của Thâm Uyên tộc trưởng, làm sao có thể chịu đựng được năng lượng cuồng bạo như vậy?
Sau khi lôi quang biến mất.
Vị tồn tại cường đại cấp bá chủ này.
Hắn ngay cả một mảnh vỡ cũng không còn, bị triệt để đánh thành cặn bã!
[Ngươi giết chết tộc trưởng Tinh Linh sa đọa, kim tệ +20 vạn!]
Kết thúc rồi sao?
Trương Mục thở dài một hơi.
Trên người hắn còn có không ít Minh Viêm đang thiêu đốt.
Đây là quyết đấu vừa rồi không cẩn thận văng lên người, hắn tiện tay phóng thích một đạo thâm uyên thôn phệ, lập tức đem những Minh Viêm này hấp thu.
Lần đầu tiên giao thủ với đối thủ cấp bậc này.
Không thể không nói, đơn vị cấp bá chủ, chính là mạnh hơn cấp lãnh chúa quá nhiều, nhưng hiển nhiên còn xa mới là đối thủ của vị đại ma vương này.
Mặc dù đánh nhau có chút lao lực.
Nhưng Trương Mục cũng không cho rằng đối phương có thể sinh ra uy hiếp quá lớn.
Tộc trưởng Đọa Lạc sau khi bị xử lý, hai tù trưởng Tinh Linh hóa thành khô lâu pháp sư, cũng phân biệt bị tiểu thành chủ, cổ thụ tế ti đánh bại.
Lúc này.
Vong linh trong rừng rậm cự thụ mất đi khống chế.
Tử Vong Tinh Linh cũng vậy, Ám Chi Thụ Nhân cũng vậy, tất cả đều tuân theo bản năng và một chút trí tuệ duy nhất, đang nhanh chóng chạy trốn khắp nơi.
Hắn cũng không nhận được thông báo công chiếm thành công.
Điều này chứng tỏ chỉ có tiêu diệt toàn bộ quái vật chiếm giữ mới có thể đạt được điều kiện chiếm lĩnh rừng rậm cự thụ, điều này khiến Trương Mục cảm thấy có chút đau đầu.
Thôi được.
Phiền phức thì phiền phức chút ít.
Kẻ địch khó giải quyết nhất đã được giải quyết.
Những thứ còn lại này chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận