Toàn Cầu Ma Vương Bắt Đầu Lựa Chọn Thâm Uyên Cự Long

Chương 127: Bắt chuột

Tự nhiên là Thần điện và Bạch Cốt Địa Cung.
Hai đại thiết bị này đem lại tăng cường đối với lãnh địa rất rõ ràng.
Trước tiên tiêu gần chín vạn kim tệ.
Bổ sung ba vạn khô lâu binh.
Những tiểu binh này rẻ, tiêu hao hằng ngày rất thấp, cho dù số lượng đông đảo, cũng sẽ không tạo thành liên lụy quá lớn đối với tài chính.
Trương Mục đang suy nghĩ.
Làm sao phân phối khoa học những lao động này.
Để chúng phát huy ra giá trị lớn nhất.
Long Tế Ti Lý Tứ đi tới nói: “Chủ thượng, trinh sát chi tháp của chúng ta phát ra cảnh báo, có hai mục tiêu khả nghi là kẻ xâm nhập xuất hiện ở gần đây.”
“Kẻ xâm nhập?”
“Lại là dũng sĩ sao?”
“Trinh sát tháp kiến tạo còn chưa được mấy ngày, nhanh như vậy đã bắt được chuột?”
Trương Mục rất hài lòng.
Bản vẽ của Nữ Vương quả nhiên không tệ.
Tháp trinh sát này thật sự là nơi cần thiết với lãnh địa.
Nó sẽ giống như radar không ngừng quét hình khu vực phụ cận, chỉ cần khu trinh sát xuất hiện đơn vị không có ký hiệu sẽ báo động trước.
Là kiến trúc cấp một.
Năng lực của tháp trinh sát cũng không phải là hoàn mỹ.
Nếu thủ đoạn tiềm hành đủ cao minh thì có thể né tránh trinh sát.
Nhưng duy trì ẩn thân trong thời gian dài cũng không dễ dàng, chỉ cần một kỹ năng giải trừ, sẽ bị phát hiện trong nháy mắt, mà đây cũng là chỗ lợi hại của tháp trinh sát.
Trương Mục nói: “Để ta xem rốt cuộc có lai lịch gì”
Long Tứ đã kích hoạt thủy tinh toàn tri bày ra trong đại sảnh tòa thành.
Trong thủy tinh cầu dần hiện ra hình ảnh, hai bóng người lén lút quanh quẩn ở gần thành U Ám, vừa nhìn đã biết bọn họ không phải cư dân trong hẻm núi, mà là hai thú nhân da xanh.
Sơn cốc u ám không có thú nhân.
Phụ cận Cự Thụ thành cũng không có bộ lạc thú nhân.
Hai người này hơn phân nửa là có quan hệ với Cuồng Thú thành.
Bọn họ cẩn thận từng li từng tí tới gần thành U Ám, xem ra hẳn không phải đến trộm nhà, chắc là thám tử được phái tới trinh sát tình báo của Ma Vương.
Dũng sĩ tiến đánh Ma Vương.
Thu thập càng nhiều tình báo càng tốt.
Nhất là chủng loại binh mã của lãnh địa Ma Vương, phân bố binh lực, quy mô quân đoàn, cùng với thiết bị kiến trúc phòng ngự.
Điều này có lợi cho chế định chiến lược.
Từ đó giảm nhỏ tổn thất trong quá trình tấn công.
“Trương Tam, đi giải quyết con chuột, nhớ lưu lại một người sống.”
Long soái Trương Tam đáp ứng.
Lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh chạy ra khỏi đại sảnh.
Hai dũng sĩ.
Là người của Cuồng Thú thành Đồ Tu Minh phái tới.
Dực Long Thú tiến vào U Ám sơn cốc.
Nhưng trong sơn cốc có sương mù ma pháp quấy nhiễu của Mê Vụ Chi Tháp, căn bản không thể thanh trừ thăm dò địa hình và kiến trúc.
“Mẹ kiếp!”
“Tính sai rồi!”
“Ta không nhìn thấy gì cả!”
“Thật nên chuẩn bị bí dược Chân Nhãn.”
“Hoặc là học vài kỹ năng trinh sát cao cấp.”
“Cứ tiếp tục như vậy không những trinh sát không ra tình báo, ngược lại rất có thể sẽ bị thủ hạ của Ma Vương phát hiện, rút lui trước đi!”
Hai người ngược lại rất cẩn thận.
Lập tức đạt thành nhận thức chung.
Lên kế hoạch rút về trước, về rồi lần nữa chuẩn bị lại.
Ai ngờ một đạo đấu khí trảm cuồng bạo, đột nhiên cắt ra sương mù trước mắt đánh úp lại, hai người đều bị dọa nhảy dựng lên, chật vật né tránh ra ngoài.
“Là ai!”
“Đi ra cho ta!”
Phùng Vạn vừa mới nói xong, một Long nhân thân cao ba mét, khắp cả người là lân phiến màu vàng óng ánh, từ trong sương mù đi ra, từ trên cao nhìn xuống nhìn hai Thú nhân này, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.
Phùng Vạn, Phương Hậu bị dọa ngây người.
Thân thể, tướng mạo của tên này hung thần ác sát, khí tức hung lệ mạnh đến đáng sợ!
Ít nhất là trình độ trung thượng trong lãnh chúa cấp ba!
Chỉ đứng tại chỗ bất động đã khiến người ta cảm giác áp bách mãnh liệt, tồn tại thật khủng bố, quả thực trước đó chưa từng gặp.
Phùng Vạn hỏi “Ngươi chính là Ma Vương đúng không?!”
Trương Tam không có hứng thú cùng nhãi nhép giao lưu, chỉ là nhếch khóe miệng, hàm răng trắng hếu, để cho nụ cười lạnh này lộ ra dữ tợn như thế.
Một giây sau.
Đại đao kề sát mặt mà tới.
Phùng Vạn dùng chiến phủ chặn lại.
Nhưng mà, một tiếng loảng xoảng, mặt đất xung quanh sụp đổ xuống.
Lực lượng kinh khủng giống như núi cao, khiến Phùng Vạn tại chỗ phun ra một ngụm máu.
Tốt xấu gì cũng là cao thủ dũng sĩ nhất lưu.
Ma Vương từng đối phó không ít.
Chưa từng thấy kẻ nào tàn bạo như vậy, gần như một kích hắn cũng không đỡ nổi, mà vừa lúc đó, trong cơ thể Trương Tam bộc phát ra một cỗ đấu khí cuồng bạo.
Áo giáp của Phùng Vạn.
Giống như thủy tinh bị chấn vỡ.
Dư chấn đấu khí thậm chí còn lật tung Phương Hậu cách hơn ba mét.
Điểm sinh mệnh của Phùng Vạn thoáng cái ít đi gần nửa, hắn biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của tồn tại khủng bố này, hắn rốt cục cũng biết đám người Vương Cương vì sao lại chết.
Tên gia hỏa này.
Quá biến thái.
Quả thực mạnh đến khủng khiếp!
Trong số lãnh chúa quái vật cấp ba, cũng là một nhóm cao cấp nhất, là đỉnh phong của đơn vị thực lực cấp lãnh chúa.
“Đợi một chút!”
“Ta đầu hàng!”
“Ta sẽ bàn giao tất cả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận