Toàn Cầu Ma Vương Bắt Đầu Lựa Chọn Thâm Uyên Cự Long

Chương 240: Ba Hoắc Nhĩ đại công, cường giả Vương cảnh (1)

Nam bộ của đế quốc Lôi Đình.
Truyền tống trận thành Ba Hoắc Nhĩ đã được khởi động.
Một bóng người xuất hiện ở trung tâm.
“Bá tước Khoa Lạc!”
“Xác nhận thân phận!”
“Hoan nghênh bá tước đại nhân tôn quý tới thành Ba Hoắc Nhĩ!”
Tướng quân trấn thủ xác định thân phận đối phương xong, lập tức hành lễ tiêu chuẩn kỵ sĩ, biểu hiện thái độ vô cùng khiêm tốn, nói xong làm một cái thủ thế với mấy pháp sư sau lưng.
Kết giới Pháp Sư đóng kết giới phòng ngự.
Tô Văn Hạo mặt không chút thay đổi.
Từ trong kết giới đi ra.
Kế hoạch của Khoa Lạc lĩnh hoàn toàn thất bại.
Hắn không thể không kiên trì đến cùng đi tới Nam cảnh chủ thành đối mặt với đại công Ba Hoắc Nhĩ.
Tô Văn Hạo vừa phẫn nộ lại vừa vô lực.
Thực lực của Long Ma Vương vượt xa tưởng tượng, lại tiêu diệt toàn bộ đoàn kỵ sĩ Khoa Lạc gia tộc, khiến hắn tổn thất nặng nề, hiện tại không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể xin Đại công giúp đỡ.
Tô Văn Hạo cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nam cảnh đại công Ba Hoắc Nhĩ.
Một trong tứ đại hộ quốc đại công đế quốc.
Trong mắt nhân vật như vậy, một Bá Tước nho nhỏ như mình, quả thực chính là con kiến hôi tiện tay có thể nghiền chết.
Thần Kiếm Dũng Sĩ Đoàn toàn diện thất bại.
Ba Hoắc Nhĩ Đại Công tất nhiên cực kỳ bất mãn.
Tô Văn Hạo thật sự rất khó tưởng tượng, mình sẽ gặp phải hậu quả như thế nào, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể kiên trì đi gặp hắn.
Nhìn về phía thủ vệ của trạm truyền tống.
Tô Văn Hạo theo thói quen phát động một loại pháp thuật trinh sát cấp B.
Loại kỹ năng trinh sát cao cấp này, tuy không cách nào nhìn thấy tin tức cặn kẽ, nhưng có thể nhìn thấu cấp bậc thực lực của đối phương.
Tô Văn Hạo biến sắc.
[Ba Hoắc Nhĩ Truyền Tống Trận Trấn Thủ Tướng quân], đơn vị bá chủ ngũ giai!
[Ba Hoắc Nhĩ Truyền Tống Trận Kết Giới Pháp Sư], đơn vị lãnh chúa cấp 5!
Tô Văn Hạo không nghĩ tới.
Chỉ là mấy tên gia hỏa canh giữ trạm truyền tống.
Lại có thực lực khủng bố như vậy, đây thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
Ma pháp truyền tống không gian ở thế giới này vận dụng đã tương đối thành thục, nhưng chi phí kiến tạo của trạm truyền tống cực kỳ đắt đỏ, cũng không phải tất cả khu vực đều có kỹ thuật, thực lực kiến tạo loại phương tiện này.
Toàn bộ Nam cảnh đế quốc.
Chỉ có năm truyền tống trận mà thôi.
Ngoại trừ Ba Hoắc Nhĩ Thành có một tòa truyền tống trận như vậy.
Trong đó bốn tòa đều phân bố ở cứ điểm đầu mối then chốt các nơi.
Cả thành Ba Hoắc Nhĩ không thể sử dụng không gian ma pháp, truyền tống trận là nơi duy nhất có thể tránh được phòng ngự trùng trùng điệp điệp, từ bên ngoài tiến vào trong thành.
Nguyên nhân chính là như vậy.
Là một nơi quan trọng.
Đương nhiên phải có trọng binh canh gác.
Đừng nói là trấn thủ tướng quân, kết giới pháp sư, chức vị trọng yếu như vậy, ngay cả kết giới thủ vệ bình thường cũng là tứ giai tinh anh cấp, chính là vì phòng ngừa, có người lợi dụng truyền tống trận thẩm thấu vào thành Ba Hoắc Nhĩ.
Tô Văn Hạo đi ra khỏi Truyền Tống Trận.
Ba Hoắc Nhĩ thành hiện ra trước mắt.
Đây là đệ nhất đại chủ thành Nam cảnh.
Toàn bộ thành thị có nhân khẩu lên tới tám trăm vạn.
Dù cho so với đô thị quốc tế hóa lớn ở kiếp trước, mức độ phồn hoa của nó cũng không thua kém chút nào.
Liếc mắt nhìn lại, tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, tháp ma pháp lấp lánh ánh sáng, các loại hoa viên trên không, các loại đài phun nước ma pháp, xa hoa rực rỡ lại tràn ngập sắc thái ma huyễn.
Ngoài ra.
Thành Ba Hoắc Nhĩ.
Phòng bị vô cùng sâm nghiêm.
Mỗi một con đường, mỗi một quảng trường, đều có binh lính áo giáp tươi sáng, đeo huy chương gia tộc Ba Hoắc Nhĩ đi tuần hoặc đứng gác.
Tô Văn Hạo khiếp sợ trước sự phồn hoa và khổng lồ của tòa thành này, thật không hổ là siêu cấp thành thị đứng đầu trong đế quốc, là chủ thành hạch tâm của toàn bộ Nam cảnh địa khu!
So sánh với nhau.
Bá tước như mình.
Quả thực chính là nhà quê từ nông thôn đi ra.
Tô Văn Hạo còn chưa kịp dừng chân quan sát, đột nhiên một chiếc xe ngựa ma pháp xuất hiện trước mắt. Một vị lão giả mang huy chương gia tộc Ba Hoắc Nhĩ, đầu tóc bạc, khuôn mặt hòa ái đi xuống.
“Xin chào ngài!”
“Khoa Lạc bá tước!”
“Ta là quản gia của Ba Hoắc Nhĩ đại công.”
“Mời ngài ngồi lên xe ngựa, theo ta đi gặp đại công!”
[Quản gia lâu đài Ba Hoắc Nhĩ], bá chủ ngũ giai!
Khóe mắt Tô Văn Hạo giật giật, một quản gia lâu đài, lại thâm tàng bất lộ, dĩ nhiên là một vị đại pháp sư đỉnh cấp.
Gia tộc Ba Hoắc Nhĩ thực lực quá kinh khủng!
“Làm phiền rồi!”
Tô Văn Hạo ngồi lên xe ngựa.
Chiếc xe ngựa ma pháp này cũng không có ngựa kéo.
Lão quản gia tóc bạc niệm một câu chú ngữ.
Cả chiếc xe ngựa lập tức bị bao bọc trong bọt khí giống như bong bóng xà phòng, bay lên với tốc độ cực ổn lại cực nhanh, bay về một phương hướng nào đó.
Toàn bộ quá trình Tô Văn Hạo không có bất kỳ cảm giác xóc nảy, hoặc là mất trọng lượng, hắn thậm chí không cảm giác được xe ngựa đang di động.
Lão quản gia có khả năng khống chế ma pháp sâu không lường được!
Khoảng chừng mười phút sau.
Tô Văn Hạo được đưa vào lâu đài của gia tộc Ba Hoắc Nhĩ.
Quy mô của tòa thành này so với thành trấn bình thường chỉ có hơn chứ không kém.
[Kỵ sĩ Huyết Sư kỵ sĩ đoàn], tinh anh cấp ba!
[Kỵ sĩ cao cấp của Huyết Sư kỵ sĩ đoàn], tinh anh cấp bốn!
[Huyết Sư kỵ sĩ đoàn đội trưởng Kỵ sĩ], lãnh chúa cấp bốn!
Tô Văn Hạo một đường đi tới, khắp nơi đều là kỵ sĩ gia tộc Ba Hoắc Nhĩ, người khoác trọng giáp màu đỏ như máu, mũ giáp giống như cái bình sắt.
Đoàn trưởng Khoa Lạc kỵ sĩ đoàn.
Nếu đặt vào gia tộc Ba Hoắc Nhĩ.
Chỉ có thể làm một đội trưởng kỵ sĩ nho nhỏ.
Tô Văn Hạo nghe nói gia tộc Ba Hoắc Nhĩ, chí ít có sáu đại kỵ sĩ đoàn, mỗi một kỵ sĩ đoàn quy mô trên vạn, mỗi một kỵ sĩ đều là ngàn dặm chọn một!
Những kỵ sĩ đứng đầu này không chỉ có thực lực ít nhất là tinh anh cấp ba, trang bị trên người bọn họ cũng cực kỳ hoàn mỹ, đủ để cho thực lực của bọn họ lại tăng lên một mảng lớn.
Đây là lực lượng khủng bố cỡ nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận