Thì Ra Nàng Là Phú Bà À
Chương 88
"Sao vậy?" Mộ Tuyết Thấm nhìn vẻ kinh ngạc thoáng lộ trên mặt Kiều Minh Mặc, nhỏ giọng hỏi.
"Người ngoại quốc kia hình như là Louis, nhị thiếu gia của Khảm Bối Nhĩ Đại công tước."
Nghe Kiều Minh Mặc nói, mọi người đều hướng ra ngoài cửa sổ nhìn: "Oa, hội trưởng ngay cả công tước cũng biết." Một thành viên trong nhóm xu nịnh mở miệng.
"Đương nhiên rồi, Minh Mặc nhà có hẳn là có trang viên." Một nam sinh ngồi cạnh Kiều Minh Mặc có chút ngạo nghễ nói: "Quen biết rất nhiều quý tộc Anh."
Kiều Minh Mặc không phủ nhận điều này: "Không ngờ lại gặp Louis ở đây, loại quý tộc như bọn họ rất ít khi đến những nơi thế này ăn cơm." Kiều Minh Mặc giả bộ như quen thân với Louis.
"Hội trưởng, có muốn xuống chào hỏi rồi mời cậu ta cùng ăn cơm không?" Có người đề nghị.
"Không thích hợp." Kiều Minh Mặc đáp: "Cậu ta có vẻ đang hẹn hò, chắc không muốn bị làm phiền đâu, lần sau có cơ hội ta sẽ giới thiệu cậu ta với mọi người sau."
Kiều Minh Mặc thầm mắng đám người này ngốc nghếch, người ta là ai, sao có thể ăn cơm chung với các ngươi được. Nhưng Bạch Hạ ngồi đối diện Louis lại thu hút sự chú ý của hắn, người có thể cùng Louis ăn cơm chắc chắn không đơn giản. Những danh viện trong giới có địa vị xứng với Louis hắn gần như quen hết, hoặc đã từng thấy mặt, sao hắn không có chút ấn tượng nào về cô gái này, lẽ nào không phải người Hoa?
Trong quán lẩu, tiếng hí khúc lẫn tiếng nói chuyện ồn ào hòa lẫn vào nhau. Trong phòng chụp ảnh, Kiều Hàn sắc mặt âm trầm nghe điện thoại của Uông Tuấn. Cúp máy, hắn vội vã đội mũ và đeo kính râm rồi lên xe, bảo tài xế: "Đến quán lẩu 'Cực Nhọc Buộc'."
Louis được giáo dục rất ít khi nói chuyện lúc ăn, còn Bạch Hạ lại là người ít nói, nên hai người im lặng ăn lẩu một cách tao nhã như thể đang dự tiệc kiểu Pháp.
Khi Kiều Hàn đến, Louis đang giúp Bạch Hạ gắp từng miếng thịt đã chín xếp gọn gàng vào đĩa, Bạch Hạ thì đáp lại bằng một nụ cười tươi.
Kiều Hàn thấy chua xót, Bạch Hạ chưa từng dịu dàng, tao nhã như vậy trước mặt hắn!
Uông Tuấn thấy Kiều Hàn đến liền kéo hắn vào phòng riêng: "Hàn ca, ngài ngồi đây, từ cửa sổ này vừa vặn nhìn thấy nữ thần của ngài." Kiều Hàn ngồi xuống, tháo kính râm ra, cẩn thận quan sát Louis. Càng nhìn, hắn càng thấy khó chịu. Louis này vậy mà tốt hơn hắn tưởng tượng nhiều, tướng mạo khá, khí chất bất phàm, lại còn là quý tộc, gia thế phi phàm, thậm chí còn được Bạch Hạ chấp thuận, có chút khó giải quyết.
Kiều Hàn luôn theo dõi Bạch Hạ và Louis, còn đám người ở lầu trên, sau khi nghe Louis là quý tộc Anh và quen biết hội trưởng, cũng không ngừng để ý tới bên dưới. Ban đầu là vì Louis, sau đó là vì Bạch Hạ, vì cô thực sự quá xinh đẹp.
"Cô gái đối diện người ngoại quốc kia xinh quá, có phải minh tinh nào không?"
"Không thấy trên TV bao giờ, nếu là minh tinh mà xinh đẹp vậy thì không thể không nổi tiếng được."
"Hội trưởng, cậu có biết cô gái kia không? Là bạn gái của người ngoại quốc đó à?"
Kiều Minh Mặc lắc đầu: "Không rõ, ta với Louis cũng mấy năm không gặp."
"Chắc không phải đâu." Mộ Tuyết Thấm chậm rãi nói: "Lần trước ở W&S tửu điếm, cô ta còn đi cùng Mộ Gia nhị thiếu gia."
"Ý cậu là Mộ Thiển?" Kiều Minh Mặc hỏi.
"Đúng đó, lần trước chúng ta ăn xong ở cửa tửu điếm không phải gặp họ sao, cô gái kia lúc đó ở cạnh Mộ Thiển." Mộ Tuyết Thấm gật đầu: "Sau đó hôm đi dạo phố, tôi còn thấy cô ta ăn cơm với một người con trai khác nữa. Tôi chưa thấy người kia bao giờ, nhưng nhìn cũng giống thiếu gia nhà giàu, thấy anh ta cầm không ít túi hàng hiệu."
Nghe Mộ Tuyết Thấm nói xong, mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu ra, ánh mắt nhìn Bạch Hạ cũng khác trước.
"Nếu mình có tiền thì tốt, cũng có thể cua được cô nàng xinh đẹp như vậy." Một nam sinh không kìm được cảm thán: "Quả nhiên tiền là vạn năng."
"Tôi thấy chưa chắc đâu, khí chất và cách ăn mặc của cô gái kia đều rất tốt, có lẽ người ta tự có tiền đấy chứ." Một nữ sinh nói, cô không thích Mộ Tuyết Thấm, rõ ràng là trà xanh mà còn ở đó nói người khác.
"Vậy mình cá đi, lát nữa tôi bảo hội trưởng hoặc Lạc thiếu xuống xin số điện thoại của cô gái đó, xem có xin được không." Một nam sinh thích hóng chuyện nói: "Tôi cược 100 tệ là xin được!"
"Tôi cũng 100!"
"Tôi cũng cược là được."
Rất nhanh, mọi người đều tham gia, chỉ có Mộ Tuyết Thấm lắc đầu, cắn môi vẻ vô tội: "Như vậy không hay lắm đâu, đem người ta ra làm tiền cược, tôi không tham gia đâu."
Tống Tử Duyệt, cô gái vừa phản bác Mộ Tuyết Thấm, thầm mắng trong lòng, rõ ràng là cô nói người ta ham giàu, giờ còn giả vô tội: "Tôi cược các cậu không xin được." Bộ váy Bạch Hạ mặc nhìn không có gì đặc biệt, nhưng đó là mẫu cao cấp mới nhất xuân hè năm nay của Tiểu Hương, người bình thường có thể không nhận ra, nhưng cô học thiết kế thời trang, có thể cùng loại người thân phận như Louis ngồi ăn cơm, sao có thể là loại dụ dỗ phú nhị đại ham giàu.
"Vậy ai đi thử?"
"Tôi thấy hay là để hội trưởng đi thôi." Tống Tử Duyệt nói: "Người ta ăn cơm cùng nhị thiếu gia của đại công tước, người bình thường chắc không thèm để mắt đâu, chỉ có hội trưởng là có thể lọt vào mắt xanh của cô ta thôi."
"Tử Duyệt nói có lý, hội trưởng không phải cậu quen người ngoại quốc kia sao, tiện thể xuống chào hỏi rồi xin số điện thoại luôn đi." Mọi người trong bang ồn ào nói.
Kiều Minh Mặc và Louis không thân thiết, chỉ là vô tình gặp một lần từ xa trong một buổi tiệc, nghe người ta nói qua mà thôi: "Thôi đi, ta có bạn gái rồi." Hắn liếc nhìn Mộ Tuyết Thấm ôn nhu nói.
Mộ Tuyết Thấm cúi đầu thẹn thùng cười, khiến Tống Tử Duyệt thấy chướng mắt: "Dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi mà, tôi nghĩ Tuyết Thấm rộng lượng như vậy chắc sẽ không để ý đâu, hội trưởng cậu chiều lòng mọi người chút đi, xuống thử xem sao."
"Người ngoại quốc kia hình như là Louis, nhị thiếu gia của Khảm Bối Nhĩ Đại công tước."
Nghe Kiều Minh Mặc nói, mọi người đều hướng ra ngoài cửa sổ nhìn: "Oa, hội trưởng ngay cả công tước cũng biết." Một thành viên trong nhóm xu nịnh mở miệng.
"Đương nhiên rồi, Minh Mặc nhà có hẳn là có trang viên." Một nam sinh ngồi cạnh Kiều Minh Mặc có chút ngạo nghễ nói: "Quen biết rất nhiều quý tộc Anh."
Kiều Minh Mặc không phủ nhận điều này: "Không ngờ lại gặp Louis ở đây, loại quý tộc như bọn họ rất ít khi đến những nơi thế này ăn cơm." Kiều Minh Mặc giả bộ như quen thân với Louis.
"Hội trưởng, có muốn xuống chào hỏi rồi mời cậu ta cùng ăn cơm không?" Có người đề nghị.
"Không thích hợp." Kiều Minh Mặc đáp: "Cậu ta có vẻ đang hẹn hò, chắc không muốn bị làm phiền đâu, lần sau có cơ hội ta sẽ giới thiệu cậu ta với mọi người sau."
Kiều Minh Mặc thầm mắng đám người này ngốc nghếch, người ta là ai, sao có thể ăn cơm chung với các ngươi được. Nhưng Bạch Hạ ngồi đối diện Louis lại thu hút sự chú ý của hắn, người có thể cùng Louis ăn cơm chắc chắn không đơn giản. Những danh viện trong giới có địa vị xứng với Louis hắn gần như quen hết, hoặc đã từng thấy mặt, sao hắn không có chút ấn tượng nào về cô gái này, lẽ nào không phải người Hoa?
Trong quán lẩu, tiếng hí khúc lẫn tiếng nói chuyện ồn ào hòa lẫn vào nhau. Trong phòng chụp ảnh, Kiều Hàn sắc mặt âm trầm nghe điện thoại của Uông Tuấn. Cúp máy, hắn vội vã đội mũ và đeo kính râm rồi lên xe, bảo tài xế: "Đến quán lẩu 'Cực Nhọc Buộc'."
Louis được giáo dục rất ít khi nói chuyện lúc ăn, còn Bạch Hạ lại là người ít nói, nên hai người im lặng ăn lẩu một cách tao nhã như thể đang dự tiệc kiểu Pháp.
Khi Kiều Hàn đến, Louis đang giúp Bạch Hạ gắp từng miếng thịt đã chín xếp gọn gàng vào đĩa, Bạch Hạ thì đáp lại bằng một nụ cười tươi.
Kiều Hàn thấy chua xót, Bạch Hạ chưa từng dịu dàng, tao nhã như vậy trước mặt hắn!
Uông Tuấn thấy Kiều Hàn đến liền kéo hắn vào phòng riêng: "Hàn ca, ngài ngồi đây, từ cửa sổ này vừa vặn nhìn thấy nữ thần của ngài." Kiều Hàn ngồi xuống, tháo kính râm ra, cẩn thận quan sát Louis. Càng nhìn, hắn càng thấy khó chịu. Louis này vậy mà tốt hơn hắn tưởng tượng nhiều, tướng mạo khá, khí chất bất phàm, lại còn là quý tộc, gia thế phi phàm, thậm chí còn được Bạch Hạ chấp thuận, có chút khó giải quyết.
Kiều Hàn luôn theo dõi Bạch Hạ và Louis, còn đám người ở lầu trên, sau khi nghe Louis là quý tộc Anh và quen biết hội trưởng, cũng không ngừng để ý tới bên dưới. Ban đầu là vì Louis, sau đó là vì Bạch Hạ, vì cô thực sự quá xinh đẹp.
"Cô gái đối diện người ngoại quốc kia xinh quá, có phải minh tinh nào không?"
"Không thấy trên TV bao giờ, nếu là minh tinh mà xinh đẹp vậy thì không thể không nổi tiếng được."
"Hội trưởng, cậu có biết cô gái kia không? Là bạn gái của người ngoại quốc đó à?"
Kiều Minh Mặc lắc đầu: "Không rõ, ta với Louis cũng mấy năm không gặp."
"Chắc không phải đâu." Mộ Tuyết Thấm chậm rãi nói: "Lần trước ở W&S tửu điếm, cô ta còn đi cùng Mộ Gia nhị thiếu gia."
"Ý cậu là Mộ Thiển?" Kiều Minh Mặc hỏi.
"Đúng đó, lần trước chúng ta ăn xong ở cửa tửu điếm không phải gặp họ sao, cô gái kia lúc đó ở cạnh Mộ Thiển." Mộ Tuyết Thấm gật đầu: "Sau đó hôm đi dạo phố, tôi còn thấy cô ta ăn cơm với một người con trai khác nữa. Tôi chưa thấy người kia bao giờ, nhưng nhìn cũng giống thiếu gia nhà giàu, thấy anh ta cầm không ít túi hàng hiệu."
Nghe Mộ Tuyết Thấm nói xong, mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu ra, ánh mắt nhìn Bạch Hạ cũng khác trước.
"Nếu mình có tiền thì tốt, cũng có thể cua được cô nàng xinh đẹp như vậy." Một nam sinh không kìm được cảm thán: "Quả nhiên tiền là vạn năng."
"Tôi thấy chưa chắc đâu, khí chất và cách ăn mặc của cô gái kia đều rất tốt, có lẽ người ta tự có tiền đấy chứ." Một nữ sinh nói, cô không thích Mộ Tuyết Thấm, rõ ràng là trà xanh mà còn ở đó nói người khác.
"Vậy mình cá đi, lát nữa tôi bảo hội trưởng hoặc Lạc thiếu xuống xin số điện thoại của cô gái đó, xem có xin được không." Một nam sinh thích hóng chuyện nói: "Tôi cược 100 tệ là xin được!"
"Tôi cũng 100!"
"Tôi cũng cược là được."
Rất nhanh, mọi người đều tham gia, chỉ có Mộ Tuyết Thấm lắc đầu, cắn môi vẻ vô tội: "Như vậy không hay lắm đâu, đem người ta ra làm tiền cược, tôi không tham gia đâu."
Tống Tử Duyệt, cô gái vừa phản bác Mộ Tuyết Thấm, thầm mắng trong lòng, rõ ràng là cô nói người ta ham giàu, giờ còn giả vô tội: "Tôi cược các cậu không xin được." Bộ váy Bạch Hạ mặc nhìn không có gì đặc biệt, nhưng đó là mẫu cao cấp mới nhất xuân hè năm nay của Tiểu Hương, người bình thường có thể không nhận ra, nhưng cô học thiết kế thời trang, có thể cùng loại người thân phận như Louis ngồi ăn cơm, sao có thể là loại dụ dỗ phú nhị đại ham giàu.
"Vậy ai đi thử?"
"Tôi thấy hay là để hội trưởng đi thôi." Tống Tử Duyệt nói: "Người ta ăn cơm cùng nhị thiếu gia của đại công tước, người bình thường chắc không thèm để mắt đâu, chỉ có hội trưởng là có thể lọt vào mắt xanh của cô ta thôi."
"Tử Duyệt nói có lý, hội trưởng không phải cậu quen người ngoại quốc kia sao, tiện thể xuống chào hỏi rồi xin số điện thoại luôn đi." Mọi người trong bang ồn ào nói.
Kiều Minh Mặc và Louis không thân thiết, chỉ là vô tình gặp một lần từ xa trong một buổi tiệc, nghe người ta nói qua mà thôi: "Thôi đi, ta có bạn gái rồi." Hắn liếc nhìn Mộ Tuyết Thấm ôn nhu nói.
Mộ Tuyết Thấm cúi đầu thẹn thùng cười, khiến Tống Tử Duyệt thấy chướng mắt: "Dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi mà, tôi nghĩ Tuyết Thấm rộng lượng như vậy chắc sẽ không để ý đâu, hội trưởng cậu chiều lòng mọi người chút đi, xuống thử xem sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận