Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ

Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 92: Không chia tay liền xoá tên (1) (length: 7559)

Nhìn thấy Ôn Vinh Sinh sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, Trần Bảo Cầm nghi hoặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Bốp!"
Ôn Vinh Sinh dùng sức đem báo chí đập lên trên bàn ăn, thở hổn hển nói: "Ngươi xem xem con gái tốt của ngươi đã làm ra chuyện gì!"
Trần Bảo Cầm trong lòng "Thịch" một tiếng, vội vàng cầm tờ báo lên, tập trung nhìn vào tựa đề lớn, cũng cảm thấy mắt tối sầm lại, lại nhìn những tin tức bên trên đi kèm hai tấm hình.
Ảnh chụp bối cảnh Trần Bảo Cầm rất quen thuộc, là tầng dưới một tòa bất động sản mang tên của nàng, mà tòa bất động sản này hiện tại chính là nơi Ôn Gia Kỳ ở. Ảnh chụp xung quanh rất tối, chỉ nơi người đàn ông đứng có ánh đèn đường hắt vào, có thể thấy rõ tướng mạo của người đàn ông.
Người đàn ông vóc dáng rất cao, có lẽ có một mét tám, điều này ở Hương Giang rất hiếm. Hắn dáng dấp cũng rất được, mặt không lớn, mày kiếm mắt sáng, rõ ràng đã bốn mươi tuổi, nhưng nhìn xem vẫn như là ngoài ba mươi.
Cũng khó trách Ôn Gia Kỳ choáng váng đầu óc.
Không sai, người đàn ông trong ảnh chính là Lâm Trí Minh.
Trần Bảo Cầm có thể lập tức nhận ra hắn, không chỉ là vì tiêu đề tin tức có ghi tên hắn, mà còn bởi vì hôm qua nàng đã xem không ít tin tức cũ.
Càng xem Trần Bảo Cầm càng kinh ngạc.
Mặc dù hiện tại không có bằng chứng cho thấy Kim Thi Đình không bị bệnh tâm thần, việc nàng mất tích trong vụ hỏa hoạn ở trại an dưỡng do Lâm Trí Minh gây ra, nhưng ai trong giới hào môn mà không có tám trăm cái lỗ tai? Làm sao có thể không nhận ra người đàn ông Lâm Trí Minh này không hề vô tội?
Con gái nàng đúng là đồ ngốc, nếu thật sự đi cùng với hắn, về sau có thể có kết quả tốt đẹp sao?
Trần Bảo Cầm tuy muốn cho con gái nếm chút cay đắng, chịu chút giáo huấn, nhưng sợ nàng thật sự bị Lâm Trí Minh lừa gạt, dù sao người đàn ông này lớn lên quả thật rất đẹp trai.
Trần Bảo Cầm biết, việc Ôn Gia Kỳ qua lại với Lâm Trí Minh chủ yếu là vì muốn nhờ hắn giúp mình đầu tư cổ phiếu kiếm tiền, cho nên sau khi suy đi tính lại, nàng quyết định hôm nay sẽ đi tìm Ôn Gia Kỳ nói chuyện, cho nàng thêm chút tiền tiêu vặt, lại nhân tiện bắt nàng đoạn tuyệt với người đàn ông kia.
Kết quả còn chưa ra khỏi cửa, nàng đã thấy tin tức hai người qua đêm với nhau.
Nếu chỉ có một tấm hình này, Trần Bảo Cầm cũng có thể tự lừa dối mình, nghĩ rằng Lâm Trí Minh chỉ là trùng hợp ở khu chung cư đó thôi, nhưng đằng này còn có một tấm hình nữa!
Tấm hình bên cạnh chụp vào ban ngày, và trong ảnh không chỉ có một mình Lâm Trí Minh, mà còn có cả Ôn Gia Kỳ, hai người có tư thế rất thân mật, có lẽ là đang tạm biệt.
Hai tấm hình đặt cạnh nhau, Trần Bảo Cầm không còn cách nào tự dối mình là Ôn Gia Kỳ và Lâm Trí Minh không có quan hệ gì.
Trong lòng Trần Bảo Cầm đang rối như tơ vò, chợt nghe thấy Ôn Gia Đống ngồi đối diện nói: "Báo Đông Giang Giải Trí?"
Trần Bảo Cầm ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải Ôn Gia Đống đang nửa dựa vào bàn ăn xem góc chữ nhỏ ở phía sau tờ báo, sau đó lại cúi đầu, ánh mắt cũng theo đó rơi vào mấy chữ lớn ở tiêu đề, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
Chỉ khoảng hai ba giây, Trần Bảo Cầm đã nghĩ ra một cách, học theo Ôn Vinh Sinh đập mạnh tờ báo xuống bàn ăn, mắt đỏ hoe hỏi: "Ôn Nguyệt có ý gì? Gia Kỳ là chị ruột của nàng, sao nàng lại để người ta đưa tin về chị mình?"
Ôn Vinh Sinh trong lòng cũng có chút oán trách Ôn Nguyệt, cảm thấy sao nàng lại không hiểu đạo lý chuyện xấu trong nhà không được truyền ra ngoài chứ? Mỗi lần trong nhà xảy ra chuyện thì mấy tờ báo khác còn chưa có phản ứng gì, thế mà tờ báo do nàng đứng tên lại đưa tin lên trước.
Nhưng Ôn Nguyệt lại không có ở đây, chỉ trích nàng cũng vô nghĩa, mà ngược lại dễ gây ra chuyện rối rắm hơn, thế là Ôn Vinh Sinh nói: "Chuyện này liên quan gì đến A Nguyệt? Ôn Gia Kỳ không qua lại với Lâm Trí Minh, thì làm sao phóng viên của công ty A Nguyệt có thể chụp được ảnh?"
Trần Bảo Cầm đầu óc ngược lại rất tỉnh táo: "Việc Gia Kỳ qua lại với Lâm Trí Minh là một chuyện, việc phóng viên của công ty Ôn Nguyệt đưa tin là một chuyện khác, ngươi đừng có nhập nhằng hai chuyện làm một!"
"Chuyện công ty A Nguyệt đưa tin, ta sẽ nói chuyện với nàng," nhưng Ôn Vinh Sinh không dễ dàng bị cuốn vào, "Còn chuyện Ôn Gia Kỳ qua lại với Lâm Trí Minh, ngươi định xử lý như thế nào?"
"Ta, ta..." Trần Bảo Cầm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, ngập ngừng một hồi mới nhớ ra, "Chẳng phải ngươi đã nói là không định quản chuyện của Gia Kỳ sao?"
Ôn Vinh Sinh nghẹn lại, một hồi lâu mới nói: "Được, ta mặc kệ, sau này Ôn Gia Kỳ xảy ra chuyện gì thì đừng tìm ta!"
Nói xong không ăn cơm nữa, liền bảo Quản gia chuẩn bị xe rồi đi ra ngoài.
Ôn Vinh Sinh vừa đi, Trần Bảo Cầm liền hối hận, quay đầu hỏi con trai: "Mới vừa rồi ta có phải là không nên nói những lời đó không?"
Xác thực không nên.
Nhưng Ôn Gia Đống nghĩ đến thái độ của phụ thân, trong lòng lại có chút không thoải mái, nói: "Ngài đâu có nói sai, sao lại không thể nói? Con thấy cha chính là thiên vị, cảm thấy con gái bảo bối của ông ấy làm gì cũng đúng, còn chúng ta ở cái phòng này thì làm gì cũng sai."
Trần Bảo Cầm biến sắc, quay đầu nhìn xung quanh, nghĩ đến Hứa quản gia đi sắp xếp xe rồi mới thở phào một hơi, nhỏ giọng nói: "Con đừng có nói bậy bạ, coi chừng người ta nghe thấy."
"Con có nói sai đâu, có gì mà sợ người ta nghe thấy!" Ôn Gia Đống cứng cổ nói, nhưng vừa nói xong lại thấy sợ, đến lúc mở miệng lần nữa thì giọng đã nhỏ đi, "Vốn là vậy mà, Từ Mỹ Phượng phạm sai lầm lớn như vậy, cha còn không nói gì đến chuyện đuổi hai người ở tam phòng kia ra khỏi nhà, Đại tỷ chỉ là chụp một cái là đã làm lớn chuyện như vậy."
Thật ra trước khi biết rõ chân tướng, mối quan hệ của Ôn Gia Đống và hai người chị em ở tam phòng cũng không tệ.
Trước đây một chút, tức là trước khi được phái sang Anh Quốc, quan hệ của hắn với Ôn Nguyệt cũng khá ổn, dù không thân thiết như với Ôn Gia Hân, nhưng cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì.
Ở cái gia đình trọng nam khinh nữ như Ôn gia, con trai và con gái luôn luôn không giống nhau.
Con trai nghiễm nhiên có một vị thế hơn người, không cần tốn nhiều công sức cũng đạt được nhiều thứ hơn con gái, ví dụ như nhà ở, ví dụ như cổ phần, lại ví dụ như quyền kế thừa.
Trước kia Ôn Gia Đống xem mấy người chị em trong nhà, tâm tính là ở trên cao nhìn xuống, hắn chưa từng coi họ là đối thủ cạnh tranh, cho nên phòng đầu hay phòng gì với hắn mà nói đều không quan trọng.
Đối với Ôn Gia Kỳ, hắn cũng chỉ hơi thân thiết hơn so với mấy em gái một chút.
Cho nên sau khi đến Anh Quốc, Ôn Gia Đống vẫn luôn qua lại thân thiết với Ôn Gia Hân, tìm bạn gái cũng là bạn học chung trường với nàng, hắn chưa từng nghĩ đến người em gái mà hắn không hề để vào mắt, lại thèm muốn những gì hắn có, còn biến nó thành hành động.
Không chỉ quan hệ với Ôn Gia Hân không tệ, hắn cùng Từ Mỹ Phượng cũng hòa hợp được.
Đàn ông có thể hiểu được đàn ông, Ôn Gia Đống dù thích đàn ông, nhưng chưa bao giờ chung thủy, nên rất có thể hiểu được việc Ôn Vinh Sinh cưới mấy bà vợ về nhà.
Từ Mỹ Phượng trước khi lộ bản chất thì vẫn luôn lấy sự dịu dàng đối đãi với người, mà theo Ôn Gia Đống thì việc tam phòng không có con trai tương đương với việc không có sức cạnh tranh, nên hắn không giống Ôn Gia Kỳ, sẽ cùng mẹ mình chung mối thù mà nhắm vào Từ Mỹ Phượng, thậm chí có lúc hắn còn không hiểu rõ hai người họ đối chọi gay gắt vì cái gì.
Lúc ở Anh, Ôn Gia Đống thường xuyên đến nhà tam phòng ăn cơm, nên sau khi biết được chân tướng, hắn mới có thể phẫn nộ như vậy, nghĩ đến việc Từ Mỹ Phượng còn sống là ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ đến việc Ôn Vinh Sinh vì an nguy của Ôn Gia Hân mà bắt nàng dọn ra ngoài ở thì trong lòng tràn đầy bất bình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận