Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ
Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 45: Đánh tơi bời Diệp Thiên Hoa (1) (length: 7766)
Nhận được tin tức, Ôn Nguyệt hỏa tốc để hệ thống gửi thư cho mình.
Gửi thư cho mình mà không phải Lý Thành Bang, chủ yếu là cân nhắc đến chuyện lần trước vì không có người ngồi chờ lãng phí cảnh lực, dẫn đến nội bộ cảnh sát ý kiến không thống nhất, thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của thư tín.
Lý Thành Bang mặc dù chưa từng nghi ngờ, cũng kiên trì lựa chọn lần trước là không sai, nhưng hắn chỉ là một nhân viên nhỏ bé, lời nói không có trọng lượng, thái độ của hắn không thể thay đổi được cục diện chung.
Ôn Nguyệt lo lắng nếu trực tiếp đem tin gửi đến sở cảnh sát, sẽ lại vì ý kiến khác biệt nội bộ mà bỏ lỡ cơ hội lần này.
Cho nên nàng dự định tự mình đi báo án.
Đội cảnh sát Hương Giang nhận quyên góp, vẫn luôn rất chú ý giữ quan hệ với các hào môn Hòa Phú, cho nên trong một số thời điểm, lời người giàu có trọng lượng rất lớn.
Ôn Nguyệt tuy không phải người giàu đích thân, nhưng lại là con gái của người giàu, bây giờ lại nhậm chức ở Lệ Vinh bách hóa, yêu cầu cảnh sát coi trọng chuyện này, sẽ có ích hơn so với Lý Thành Bang nói chuyện.
Để giữ bí mật, kiểu chữ của phong thư lần này bắt chước theo lần trước, nhưng không nhắc đến chuyện Hoàng Đại Dũng ba người bỏ trốn, nàng lo lắng cảnh sát biết được vị trí của bọn chúng rồi sẽ chọn cách bắt chúng trước.
Trong cuộc họp lần trước, không ít người hối hận vì không bắt người trước, ngay cả Từ cảnh ty của sở cảnh sát Loan Tử cũng vô cùng tiếc nuối.
Ngoài những chứng cứ này, Ôn Nguyệt còn để hệ thống thêm vào một đoạn ghi âm.
Đây là hai tay chuẩn bị, nếu như sau khi nàng báo án, cảnh sát đồng ý bố trí người nhanh chóng, nàng đương nhiên sẽ không xuất đoạn ghi âm. Nhưng nếu cảnh sát còn do dự, có thể sẽ phải dùng đến đoạn ghi âm này.
Cũng không biết sau mười năm, còn ai nhớ giọng của Diệp Thiên Hoa.
Chuẩn bị đầy đủ, Ôn Nguyệt bấm điện thoại cho Từ cảnh ty của sở cảnh sát Loan Tử, công bố mình nhận được một lá thư nặc danh, muốn báo án, hi vọng có thể gặp mặt một lần.
Từ cảnh ty nghe xong có chút đau đầu, khoảng thời gian từ lần bố trí hành động trước đã qua một tuần, Diệp Thiên Hoa và đồng bọn không hề có động tĩnh gì, hắn nghĩ là mọi chuyện đã qua.
Hoặc là Diệp Thiên Hoa căn bản không có ý định quay lại, người gửi thư nặc danh chỉ là đang đánh lừa cảnh sát.
Kết quả Ôn Nguyệt lại nhận được tin.
Trong buổi họp báo trước đó, hắn cũng xem, biết Ôn Nguyệt vào Lệ Vinh bách hóa, phụ trách khu vực bao gồm cả trung tâm mua sắm Vịnh Đồng La.
Mà nghe giọng nàng, hình như cũng giống Lý Thành Bang, đối với những nội dung đã được viết trong thư đều tin tưởng không nghi ngờ, hôm nay lại còn muốn báo án… Từ cảnh ty không khỏi thở dài, nhưng lại không muốn đắc tội Ôn Nguyệt, đành phải định thời gian gặp mặt.
Địa điểm gặp mặt vẫn là phòng họp trong khách sạn, từ khi Ôn Nguyệt vào Lệ Vinh bách hóa làm việc, phóng viên theo sát nàng chưa từng dứt, vì mọi người đều cảm thấy đây là dấu hiệu cho việc nàng chính thức bước vào cuộc chiến tranh giành tài sản.
Tất cả mọi người đều chờ xem động thái sau khi nàng nhậm chức, muốn biết nàng có đủ khả năng để trở thành người thừa kế hay không.
Sau buổi họp báo lần trước, phóng viên đi theo Ôn Nguyệt lại càng nhiều hơn, vừa nhậm chức đã gặp phải tặc vương, đúng là một chuyện lớn! Mấy ngày nay các trang tin đều đưa tin về việc này, ngay cả những tờ báo kinh tế cũng không ngoại lệ.
Có người cảm thấy Ôn Nguyệt tuyên bố chuyện tặc vương nhắm đến Lệ Vinh bách hóa là rất tốt, xử lý tốt sẽ có ích cho hình ảnh của Lệ Vinh bách hóa, cũng thể hiện được bản lĩnh của nàng.
Nhưng cũng có người cảm thấy đây là một nước cờ sai, đặc biệt là khi đội của Diệp Thiên Hoa chậm chạp không xuất hiện, mà lượng khách đến Lệ Vinh bách hóa vẫn không hồi phục sau những lời nàng nói, hành động của nàng lại càng thêm nực cười.
Nói lại, vì là nhân vật trung tâm của chủ đề bàn tán, Ôn Nguyệt đi sở cảnh sát chắc chắn sẽ bị chụp hình.
Nàng là người phụ trách trung tâm mua sắm vịnh khu của Lệ Vinh bách hóa, mấy ngày trước vừa tuyên bố sẽ chiến đấu với thế lực tà ác đến cùng, lúc này đi sở cảnh sát, kẻ ngốc cũng đoán được nguyên do là gì.
Huống chi Diệp Thiên Hoa là một kẻ nhạy cảm như vậy.
Cho nên, Ôn Nguyệt chẳng những hẹn người đến phòng họp khách sạn, trước khi đến còn hóa trang, giữa đường còn đổi hai xe, có thể so sánh với những bộ phim chiến tranh tình báo.
Từ cảnh ty không đến một mình, mà mang theo hai người, một người phụ trách ghi chép lại tin báo án, một người là Lý Thành Bang.
Lý Thành Bang là người mà Ôn Nguyệt yêu cầu Từ cảnh ty mang theo, bởi vì lần trước chính hắn là người đưa ra kế hoạch bắt rùa trong lọ. Và ý kiến của hắn vẫn không thay đổi sau thất bại.
Nàng biết so với một tuần trước, suy nghĩ của Từ cảnh ty đã thay đổi rất nhiều, có xu hướng cho rằng đây chỉ là một vụ việc vô nghĩa. Vì thế, nàng cần Lý Thành Bang - người luôn tin tưởng vào tính xác thực của thư nặc danh, cùng đứng về phía nàng để thuyết phục Từ cảnh ty.
Nhưng quá trình lại không được thuận lợi, Từ cảnh ty so với Ôn Nguyệt nghĩ còn cố chấp hơn, hắn cho rằng cảnh sát không thể để một kẻ không dám lộ mặt nắm mũi dẫn đi.
Ôn Nguyệt hết cách, đành phải dùng đến đoạn ghi âm đã chuẩn bị.
Sau khi nghe đoạn ghi âm, Từ cảnh ty tỏ vẻ nghiêm trọng hỏi: "Xác định đây là giọng của Diệp Thiên Hoa?"
"Nếu như Từ Sir không tin, có thể tìm người đã từng gặp Diệp Thiên Hoa đến xác nhận." Ôn Nguyệt nói, "Nhưng người gửi thư không muốn lộ danh tính, vì thế ta hi vọng chuyện này đừng để quá nhiều người biết, ghi âm cũng tuyệt đối không được để lộ ra ngoài."
Ôn Nguyệt không nói không thể giao nộp ghi âm, như thế có vẻ như không phối hợp với công việc, bởi đoạn ghi âm được thu bằng hệ thống, có thể không chế từ xa, nếu thật sự rơi vào tay người khác, có thể bị hủy ngay lập tức.
Không có bằng chứng xác thực, ghi âm chỉ là một lời đồn.
Đương nhiên, từ trong thâm tâm, Ôn Nguyệt cũng không muốn có những tin đồn như thế, nhìn Chung Lan lái xe tông nàng vì tin đồn là đủ thấy, có một số người làm việc mà không cần chứng cứ.
Từ cảnh ty không biết những lo lắng của Ôn Nguyệt, nhưng có thể hiểu những gì nàng nói, nên vui vẻ đồng ý.
Vừa hay trong tay hắn có một nhân viên cảnh sát đã từng thẩm vấn Diệp Thiên Hoa cách đây mười mấy năm, rất nhanh liên lạc người này đến khách sạn để nghe đoạn ghi âm, nhưng sau khi nghe xong, người đó cũng không dám khẳng định hoàn toàn, chỉ nói: "Lúc tôi thẩm vấn Diệp Thiên Hoa, hắn chỉ mới ngoài ba mươi, bây giờ cũng đã hơn bốn mươi, mười mấy năm trôi qua giọng sẽ thay đổi, nhưng cách bọn họ nói chuyện mang lại cho người ta cảm giác rất giống nhau, giọng của người trong điện thoại cũng có ngữ điệu quen thuộc, rất giống Diệp Thiên Hoa, xác suất là một người rất lớn."
Nghe ông ta nói như vậy, Từ cảnh ty trong lòng đã tin đến bảy tám phần, nhưng vẫn có chút không hiểu: "Rốt cuộc người gửi thư này là ai? Hắn lấy đoạn ghi âm này từ đâu ra?"
"Tôi cho rằng người này là ai không quan trọng, quan trọng là Diệp Thiên Hoa chắc chắn chuẩn bị hành động vào đêm mai." Ôn Nguyệt nói, "Từ Sir, tôi biết có thể ngài vẫn còn lo lắng, nhưng có câu nói 'thà tin là có còn hơn tin là không', Diệp Thiên Hoa không có hành động chỉ là lãng phí một lần cảnh lực, nhưng nếu hắn xuất hiện, mà cảnh sát vì còn nghi ngờ mà không có động thái gì, nếu thật sự có người bị thương vong, tôi nghĩ ngài sẽ không muốn nhìn thấy những bi kịch như vậy xảy ra."
Từ cảnh ty đương nhiên không mong muốn có chuyện, ông năm nay đã gần sáu mươi tuổi, chỉ còn chờ đến tuổi về hưu, mấy năm này ông chỉ muốn bình an mà sống, không muốn xảy ra chuyện gì...
Gửi thư cho mình mà không phải Lý Thành Bang, chủ yếu là cân nhắc đến chuyện lần trước vì không có người ngồi chờ lãng phí cảnh lực, dẫn đến nội bộ cảnh sát ý kiến không thống nhất, thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của thư tín.
Lý Thành Bang mặc dù chưa từng nghi ngờ, cũng kiên trì lựa chọn lần trước là không sai, nhưng hắn chỉ là một nhân viên nhỏ bé, lời nói không có trọng lượng, thái độ của hắn không thể thay đổi được cục diện chung.
Ôn Nguyệt lo lắng nếu trực tiếp đem tin gửi đến sở cảnh sát, sẽ lại vì ý kiến khác biệt nội bộ mà bỏ lỡ cơ hội lần này.
Cho nên nàng dự định tự mình đi báo án.
Đội cảnh sát Hương Giang nhận quyên góp, vẫn luôn rất chú ý giữ quan hệ với các hào môn Hòa Phú, cho nên trong một số thời điểm, lời người giàu có trọng lượng rất lớn.
Ôn Nguyệt tuy không phải người giàu đích thân, nhưng lại là con gái của người giàu, bây giờ lại nhậm chức ở Lệ Vinh bách hóa, yêu cầu cảnh sát coi trọng chuyện này, sẽ có ích hơn so với Lý Thành Bang nói chuyện.
Để giữ bí mật, kiểu chữ của phong thư lần này bắt chước theo lần trước, nhưng không nhắc đến chuyện Hoàng Đại Dũng ba người bỏ trốn, nàng lo lắng cảnh sát biết được vị trí của bọn chúng rồi sẽ chọn cách bắt chúng trước.
Trong cuộc họp lần trước, không ít người hối hận vì không bắt người trước, ngay cả Từ cảnh ty của sở cảnh sát Loan Tử cũng vô cùng tiếc nuối.
Ngoài những chứng cứ này, Ôn Nguyệt còn để hệ thống thêm vào một đoạn ghi âm.
Đây là hai tay chuẩn bị, nếu như sau khi nàng báo án, cảnh sát đồng ý bố trí người nhanh chóng, nàng đương nhiên sẽ không xuất đoạn ghi âm. Nhưng nếu cảnh sát còn do dự, có thể sẽ phải dùng đến đoạn ghi âm này.
Cũng không biết sau mười năm, còn ai nhớ giọng của Diệp Thiên Hoa.
Chuẩn bị đầy đủ, Ôn Nguyệt bấm điện thoại cho Từ cảnh ty của sở cảnh sát Loan Tử, công bố mình nhận được một lá thư nặc danh, muốn báo án, hi vọng có thể gặp mặt một lần.
Từ cảnh ty nghe xong có chút đau đầu, khoảng thời gian từ lần bố trí hành động trước đã qua một tuần, Diệp Thiên Hoa và đồng bọn không hề có động tĩnh gì, hắn nghĩ là mọi chuyện đã qua.
Hoặc là Diệp Thiên Hoa căn bản không có ý định quay lại, người gửi thư nặc danh chỉ là đang đánh lừa cảnh sát.
Kết quả Ôn Nguyệt lại nhận được tin.
Trong buổi họp báo trước đó, hắn cũng xem, biết Ôn Nguyệt vào Lệ Vinh bách hóa, phụ trách khu vực bao gồm cả trung tâm mua sắm Vịnh Đồng La.
Mà nghe giọng nàng, hình như cũng giống Lý Thành Bang, đối với những nội dung đã được viết trong thư đều tin tưởng không nghi ngờ, hôm nay lại còn muốn báo án… Từ cảnh ty không khỏi thở dài, nhưng lại không muốn đắc tội Ôn Nguyệt, đành phải định thời gian gặp mặt.
Địa điểm gặp mặt vẫn là phòng họp trong khách sạn, từ khi Ôn Nguyệt vào Lệ Vinh bách hóa làm việc, phóng viên theo sát nàng chưa từng dứt, vì mọi người đều cảm thấy đây là dấu hiệu cho việc nàng chính thức bước vào cuộc chiến tranh giành tài sản.
Tất cả mọi người đều chờ xem động thái sau khi nàng nhậm chức, muốn biết nàng có đủ khả năng để trở thành người thừa kế hay không.
Sau buổi họp báo lần trước, phóng viên đi theo Ôn Nguyệt lại càng nhiều hơn, vừa nhậm chức đã gặp phải tặc vương, đúng là một chuyện lớn! Mấy ngày nay các trang tin đều đưa tin về việc này, ngay cả những tờ báo kinh tế cũng không ngoại lệ.
Có người cảm thấy Ôn Nguyệt tuyên bố chuyện tặc vương nhắm đến Lệ Vinh bách hóa là rất tốt, xử lý tốt sẽ có ích cho hình ảnh của Lệ Vinh bách hóa, cũng thể hiện được bản lĩnh của nàng.
Nhưng cũng có người cảm thấy đây là một nước cờ sai, đặc biệt là khi đội của Diệp Thiên Hoa chậm chạp không xuất hiện, mà lượng khách đến Lệ Vinh bách hóa vẫn không hồi phục sau những lời nàng nói, hành động của nàng lại càng thêm nực cười.
Nói lại, vì là nhân vật trung tâm của chủ đề bàn tán, Ôn Nguyệt đi sở cảnh sát chắc chắn sẽ bị chụp hình.
Nàng là người phụ trách trung tâm mua sắm vịnh khu của Lệ Vinh bách hóa, mấy ngày trước vừa tuyên bố sẽ chiến đấu với thế lực tà ác đến cùng, lúc này đi sở cảnh sát, kẻ ngốc cũng đoán được nguyên do là gì.
Huống chi Diệp Thiên Hoa là một kẻ nhạy cảm như vậy.
Cho nên, Ôn Nguyệt chẳng những hẹn người đến phòng họp khách sạn, trước khi đến còn hóa trang, giữa đường còn đổi hai xe, có thể so sánh với những bộ phim chiến tranh tình báo.
Từ cảnh ty không đến một mình, mà mang theo hai người, một người phụ trách ghi chép lại tin báo án, một người là Lý Thành Bang.
Lý Thành Bang là người mà Ôn Nguyệt yêu cầu Từ cảnh ty mang theo, bởi vì lần trước chính hắn là người đưa ra kế hoạch bắt rùa trong lọ. Và ý kiến của hắn vẫn không thay đổi sau thất bại.
Nàng biết so với một tuần trước, suy nghĩ của Từ cảnh ty đã thay đổi rất nhiều, có xu hướng cho rằng đây chỉ là một vụ việc vô nghĩa. Vì thế, nàng cần Lý Thành Bang - người luôn tin tưởng vào tính xác thực của thư nặc danh, cùng đứng về phía nàng để thuyết phục Từ cảnh ty.
Nhưng quá trình lại không được thuận lợi, Từ cảnh ty so với Ôn Nguyệt nghĩ còn cố chấp hơn, hắn cho rằng cảnh sát không thể để một kẻ không dám lộ mặt nắm mũi dẫn đi.
Ôn Nguyệt hết cách, đành phải dùng đến đoạn ghi âm đã chuẩn bị.
Sau khi nghe đoạn ghi âm, Từ cảnh ty tỏ vẻ nghiêm trọng hỏi: "Xác định đây là giọng của Diệp Thiên Hoa?"
"Nếu như Từ Sir không tin, có thể tìm người đã từng gặp Diệp Thiên Hoa đến xác nhận." Ôn Nguyệt nói, "Nhưng người gửi thư không muốn lộ danh tính, vì thế ta hi vọng chuyện này đừng để quá nhiều người biết, ghi âm cũng tuyệt đối không được để lộ ra ngoài."
Ôn Nguyệt không nói không thể giao nộp ghi âm, như thế có vẻ như không phối hợp với công việc, bởi đoạn ghi âm được thu bằng hệ thống, có thể không chế từ xa, nếu thật sự rơi vào tay người khác, có thể bị hủy ngay lập tức.
Không có bằng chứng xác thực, ghi âm chỉ là một lời đồn.
Đương nhiên, từ trong thâm tâm, Ôn Nguyệt cũng không muốn có những tin đồn như thế, nhìn Chung Lan lái xe tông nàng vì tin đồn là đủ thấy, có một số người làm việc mà không cần chứng cứ.
Từ cảnh ty không biết những lo lắng của Ôn Nguyệt, nhưng có thể hiểu những gì nàng nói, nên vui vẻ đồng ý.
Vừa hay trong tay hắn có một nhân viên cảnh sát đã từng thẩm vấn Diệp Thiên Hoa cách đây mười mấy năm, rất nhanh liên lạc người này đến khách sạn để nghe đoạn ghi âm, nhưng sau khi nghe xong, người đó cũng không dám khẳng định hoàn toàn, chỉ nói: "Lúc tôi thẩm vấn Diệp Thiên Hoa, hắn chỉ mới ngoài ba mươi, bây giờ cũng đã hơn bốn mươi, mười mấy năm trôi qua giọng sẽ thay đổi, nhưng cách bọn họ nói chuyện mang lại cho người ta cảm giác rất giống nhau, giọng của người trong điện thoại cũng có ngữ điệu quen thuộc, rất giống Diệp Thiên Hoa, xác suất là một người rất lớn."
Nghe ông ta nói như vậy, Từ cảnh ty trong lòng đã tin đến bảy tám phần, nhưng vẫn có chút không hiểu: "Rốt cuộc người gửi thư này là ai? Hắn lấy đoạn ghi âm này từ đâu ra?"
"Tôi cho rằng người này là ai không quan trọng, quan trọng là Diệp Thiên Hoa chắc chắn chuẩn bị hành động vào đêm mai." Ôn Nguyệt nói, "Từ Sir, tôi biết có thể ngài vẫn còn lo lắng, nhưng có câu nói 'thà tin là có còn hơn tin là không', Diệp Thiên Hoa không có hành động chỉ là lãng phí một lần cảnh lực, nhưng nếu hắn xuất hiện, mà cảnh sát vì còn nghi ngờ mà không có động thái gì, nếu thật sự có người bị thương vong, tôi nghĩ ngài sẽ không muốn nhìn thấy những bi kịch như vậy xảy ra."
Từ cảnh ty đương nhiên không mong muốn có chuyện, ông năm nay đã gần sáu mươi tuổi, chỉ còn chờ đến tuổi về hưu, mấy năm này ông chỉ muốn bình an mà sống, không muốn xảy ra chuyện gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận