Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ
Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 09: Nhị phòng mẹ con (1) (length: 7842)
Sau khi tắm xong, Ôn Nguyệt lái xe tiến về Thái Bình Sơn.
Trải qua chuyện của Ôn Gia Lương, Ôn Nguyệt xem như đã hiểu, dẫn đầu người khác hùa nhau buôn chuyện thị phi thực sự rất dễ đắc tội với người khác, nhất là khi nàng nhắm mục tiêu vào giới nhà giàu để kiếm chuyện.
Lần này nàng có thể bình yên vô sự là vì Chu Bảo Nghi bản thân phụ thuộc vào Ôn Vinh Sinh, chuyện này lộ ra, Chu Bảo Nghi chỉ sợ bị Ôn Vinh Sinh trả thù, trốn còn không kịp, tự nhiên không dám nghĩ đến chuyện báo thù.
Nhưng đồng thời, nàng vẫn là đắc tội Ôn Vinh Sinh.
Dù Ôn Vinh Sinh là một thương nhân tuân thủ pháp luật, nhưng đến mức dồn người vào bước đường cùng thì chó cùng rứt giậu, chuyện này vừa xảy ra, có thể nói hắn mất hết mặt mũi. Ôn Nguyệt tin rằng, nếu nàng không phải con gái ruột, Ôn Vinh Sinh chắc chắn sẽ nghĩ cách trút giận lên nàng.
Nhưng phía sau Ôn Nguyệt không có ý định lợi dụng nhà họ Ôn để vặt lông dê, cho dù nàng muốn thì cũng phải xem nhà họ Ôn có đủ lông dê để cho nàng khai thác hay không.
Để sinh tồn, sớm muộn gì nàng cũng phải đi tìm kiếm "dưa" từ các nhân vật có tầm ảnh hưởng, mà cái "dưa" này phải là từ giới nhà giàu hoặc minh tinh.
Cầu phú quý trong hiểm nguy, sau khi trải qua chuyện của mẹ con Chu Bảo Nghi, chỉ nửa ngày đã kiếm được hơn 90 nghìn giá trị từ việc ăn dưa, Ôn Nguyệt không còn coi trọng việc kiếm chác ít ỏi từ người bình thường nữa.
Nhưng ai cũng biết, thời điểm này ở Hương Giang, rất nhiều người giàu có đều đi lên từ thế giới ngầm, trên tay bọn họ cũng không thiếu mạng người.
Ôn Nguyệt không thể đảm bảo về sau mỗi một "dưa" nàng hóng được đều hiền lành như Ôn Vinh Sinh, cũng chỉ có thể dùng danh nghĩa thiên kim của nhà giàu nhất để bảo vệ mình.
Đã vậy, Ôn Nguyệt không thể đắc tội người cha tiện nghi này quá mức, ít nhất không thể để hắn trong lúc nóng giận mà tuyên bố từ mặt Ôn Nguyệt.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Ôn Nguyệt quyết định đến gặp hắn trước.
Chiếc Lamborghini vừa lái đến gần đường số ba mươi sáu phố Bạch Gia thì có phóng viên mang máy quay phim và ống kính dài vây quanh, đợi thấy rõ người trong xe là ai thì đồng loạt hỏi lớn: "Ôn tiểu thư, xin hỏi cô đã thấy tin tức hôm nay chưa?"
"Ôn tiểu thư, xin hỏi bức ảnh trên báo có phải là thật không? Em trai cô rốt cuộc có phải con ruột của cha cô không?"
"Ôn tiểu thư, nghe nói mẹ con Chu Bảo Nghi đã bị cha cô mang đi rồi, xin hỏi bọn họ còn sống không?"
"Ôn tiểu thư..."
Kiếp trước, khi xem phim truyền hình Hương Cảng, Ôn Nguyệt không hề xa lạ với những cảnh này, mỗi lần xem nàng đều không kìm được thầm cảm khái về sự chuyên nghiệp của phóng viên Hương Cảng, mặc kệ thời tiết nóng hay lạnh, có tin là đến tận nơi ngay trong ngày.
Mặc dù kính nể, nhưng Ôn Nguyệt không có ý định xuống xe trả lời phỏng vấn, mà từ từ lái xe vào cổng lớn.
Sau khi đỗ xe, Ôn Nguyệt nói với quản gia Hứa đang đến đón: "Ta thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên, thời tiết lại nóng bức, bọn họ đứng dưới nắng dễ bị cảm nắng, ông cho người chuẩn bị ít đồ uống mát lạnh mang ra ngoài đi."
Ôn Nguyệt dù không thường xuyên ở nhà họ Ôn, nhưng dù sao nàng cũng là Nhị tiểu thư nhà họ Ôn, quản gia Hứa tự nhiên không thể từ chối yêu cầu của nàng, nói: "Tôi lập tức đi sắp xếp."
Ôn Nguyệt khẽ đáp rồi hỏi tiếp: "Cha đâu rồi?"
Quản gia Hứa đáp: "Tiên sinh vẫn chưa về."
"Còn chưa về?"
Ôn Nguyệt hỏi quản gia Hứa xong, lại hỏi hệ thống trong lòng: 【 Ôn Vinh Sinh và Chu Bảo Nghi bây giờ đang làm gì? 】
Rõ ràng hệ thống luôn chú ý đến Chu Bảo Nghi, lập tức trả lời: 【 Bọn họ đang cãi nhau, cha ngươi đang mắng Chu Bảo Nghi không biết điều, ăn của hắn, dùng của hắn còn dám lấy tiền của hắn nuôi trai. 】
【 Oa a, nghe thật thảm. 】 Nói là vậy nhưng trên mặt Ôn Nguyệt không hề có chút đồng cảm nào. 【 Chu Bảo Nghi nói gì? 】
【 Nàng đang cầu xin tha thứ, muốn Ôn Vinh Sinh xem lại tình nghĩa xưa kia mà tha cho nàng. 】
Ôn Nguyệt không chắc chắn lắm, hỏi: 【 Tha thứ nàng nghĩa là gì? 】
【 Là làm lành đấy, 】 giọng của hệ thống nghe có chút khó nói, 【 nàng đang cam đoan với Ôn Vinh Sinh, từ nay về sau sẽ không lăng nhăng nữa, sẽ cố gắng sinh cho hắn một đứa con trai. 】
Vẻ mặt của Ôn Nguyệt cũng trở nên khó nói: 【 Cái gì cho Chu Bảo Nghi sự tự tin để cảm thấy Ôn Vinh Sinh không thể sống thiếu nàng vậy? 】
Về chuyện này, Ôn Nguyệt không hề đồng tình với Ôn Vinh Sinh.
Sự chung thủy chỉ có thể tồn tại trong mối quan hệ có hai người, chính Ôn Vinh Sinh còn ba thê bốn thiếp bên ngoài lăng nhăng thì dựa vào đâu mà bắt Chu Bảo Nghi phải an phận trông coi một lão già?
Ôn Nguyệt cũng không hề thương hại Chu Bảo Nghi, bởi vì nàng cùng Ôn Vinh Sinh dan díu khi mẹ của nguyên chủ còn sống, nói cách khác, nàng ta biết rõ nhưng vẫn cố tình làm. Dù xã hội Hương Giang cười người nghèo chứ không cười kỹ nữ, nhưng Ôn Nguyệt vẫn luôn coi thường loại hành vi này.
Huống chi mẹ con Chu Bảo Nghi còn từng đắc tội với nàng, nàng cũng không phải thánh mẫu, sao phải đồng cảm với bọn họ?
Nàng chỉ cảm thấy Chu Bảo Nghi đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng thật ngu ngốc, đến tận giờ nàng vẫn không nhìn ra rốt cuộc người đàn ông kia như thế nào.
Chu Bảo Nghi đoán chắc rằng vì Ôn Vinh Sinh có nhiều phụ nữ như vậy, nên một lần phạm lỗi của nàng chẳng là gì. Nhưng nàng quên mất một điều, từ đầu đến cuối, nàng đều là người phụ thuộc vào người đàn ông đó để sống, nàng không thể tự lập thì làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng?
Huống chi đàn ông, đặc biệt là đàn ông có tiền, thường rất hay áp dụng tiêu chuẩn kép, họ cảm thấy việc mình có quan hệ ngoài luồng là chuyện có thể hiểu được, nhưng nếu người phụ nữ dám cắm sừng họ thì quả thực không thể tha thứ!
Ôn Nguyệt hỏi: 【 Ôn Vinh Sinh nói thế nào? 】
【 Hắn bảo nàng cút xéo. 】
"Ách."
Ôn Nguyệt có chút tiếc nuối, một cảnh tượng kịch tính như vậy mà nàng lại không được xem trực tiếp, chỉ có thể nghe hệ thống kể lại.
Nàng đang định hỏi hệ thống có thể nâng cấp tính năng thành phát sóng trực tiếp được không thì trong đại sảnh liền vang lên một giọng điệu khoa trương: "Ôi chao, đây chẳng phải là cô hai lục thân không nhận, mang chuyện của cha mình đăng lên báo chí, còn miễn phí tặng kèm cho tất cả mọi người biết đó sao? Gió nào đưa cô về đây vậy?"
Theo giọng nói đó, Ôn Nguyệt thấy một đôi mẹ con có dung mạo tương tự đang ngồi trên ghế sofa.
Người đang nói là người trông có vẻ trẻ hơn, nàng mặc một bộ đồ Chanel màu đỏ, tóc được búi gọn, đội thêm một chiếc mũ Beret cùng tông màu.
Vì dáng người thon thả, bộ quần áo này lên dáng rất đẹp, chỉ là lớp trang điểm hơi dày, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ nạm kim cương lớn, trên tay cũng toàn nhẫn có viên đá lớn cỡ trứng chim bồ câu, nhìn tổng thể vừa phú quý lại vừa lố bịch.
So với người phụ nữ trẻ tuổi, người phụ nữ lớn tuổi trông nhã nhặn hơn nhiều, khi nghe thấy lời con gái nói, bà ta liền trách móc: "Gia Kỳ, A Nguyệt là em gái của con, nó muốn về thì cứ về, sao con lại nói những lời như vậy?"
Người phụ nữ trung niên tên Trần Bảo Cầm, là thiếp của Ôn Vinh Sinh được nạp vào những năm 60, sau khi mẹ ruột của nguyên chủ qua đời, bà ta vẫn chưa được lên chính thất, cho nên hiện tại người ta vẫn gọi bà là Nhị thái thái.
Khác với người con gái cả chỉ biết bốc đồng, Trần Bảo Cầm hiển nhiên có nhiều tâm cơ hơn, nếu người ngoài không biết nhìn thấy ánh mắt trìu mến mà bà ta đang nhìn Ôn Nguyệt thì chắc sẽ nghĩ bọn họ là mẹ con ruột.
Ôn Gia Kỳ thì rất ghen tị, bất mãn nói: "Mẹ khách khí với nó làm gì? Nó gây ra chuyện lớn như vậy, khiến cho nhà họ Ôn trở thành trò cười trong mắt mọi người, cha chắc chắn không muốn nhìn thấy nó đâu, tốt hơn hết là nên bảo nó đi nhanh đi, để lát nữa cha về lại cãi nhau thì khó coi."
Trải qua chuyện của Ôn Gia Lương, Ôn Nguyệt xem như đã hiểu, dẫn đầu người khác hùa nhau buôn chuyện thị phi thực sự rất dễ đắc tội với người khác, nhất là khi nàng nhắm mục tiêu vào giới nhà giàu để kiếm chuyện.
Lần này nàng có thể bình yên vô sự là vì Chu Bảo Nghi bản thân phụ thuộc vào Ôn Vinh Sinh, chuyện này lộ ra, Chu Bảo Nghi chỉ sợ bị Ôn Vinh Sinh trả thù, trốn còn không kịp, tự nhiên không dám nghĩ đến chuyện báo thù.
Nhưng đồng thời, nàng vẫn là đắc tội Ôn Vinh Sinh.
Dù Ôn Vinh Sinh là một thương nhân tuân thủ pháp luật, nhưng đến mức dồn người vào bước đường cùng thì chó cùng rứt giậu, chuyện này vừa xảy ra, có thể nói hắn mất hết mặt mũi. Ôn Nguyệt tin rằng, nếu nàng không phải con gái ruột, Ôn Vinh Sinh chắc chắn sẽ nghĩ cách trút giận lên nàng.
Nhưng phía sau Ôn Nguyệt không có ý định lợi dụng nhà họ Ôn để vặt lông dê, cho dù nàng muốn thì cũng phải xem nhà họ Ôn có đủ lông dê để cho nàng khai thác hay không.
Để sinh tồn, sớm muộn gì nàng cũng phải đi tìm kiếm "dưa" từ các nhân vật có tầm ảnh hưởng, mà cái "dưa" này phải là từ giới nhà giàu hoặc minh tinh.
Cầu phú quý trong hiểm nguy, sau khi trải qua chuyện của mẹ con Chu Bảo Nghi, chỉ nửa ngày đã kiếm được hơn 90 nghìn giá trị từ việc ăn dưa, Ôn Nguyệt không còn coi trọng việc kiếm chác ít ỏi từ người bình thường nữa.
Nhưng ai cũng biết, thời điểm này ở Hương Giang, rất nhiều người giàu có đều đi lên từ thế giới ngầm, trên tay bọn họ cũng không thiếu mạng người.
Ôn Nguyệt không thể đảm bảo về sau mỗi một "dưa" nàng hóng được đều hiền lành như Ôn Vinh Sinh, cũng chỉ có thể dùng danh nghĩa thiên kim của nhà giàu nhất để bảo vệ mình.
Đã vậy, Ôn Nguyệt không thể đắc tội người cha tiện nghi này quá mức, ít nhất không thể để hắn trong lúc nóng giận mà tuyên bố từ mặt Ôn Nguyệt.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Ôn Nguyệt quyết định đến gặp hắn trước.
Chiếc Lamborghini vừa lái đến gần đường số ba mươi sáu phố Bạch Gia thì có phóng viên mang máy quay phim và ống kính dài vây quanh, đợi thấy rõ người trong xe là ai thì đồng loạt hỏi lớn: "Ôn tiểu thư, xin hỏi cô đã thấy tin tức hôm nay chưa?"
"Ôn tiểu thư, xin hỏi bức ảnh trên báo có phải là thật không? Em trai cô rốt cuộc có phải con ruột của cha cô không?"
"Ôn tiểu thư, nghe nói mẹ con Chu Bảo Nghi đã bị cha cô mang đi rồi, xin hỏi bọn họ còn sống không?"
"Ôn tiểu thư..."
Kiếp trước, khi xem phim truyền hình Hương Cảng, Ôn Nguyệt không hề xa lạ với những cảnh này, mỗi lần xem nàng đều không kìm được thầm cảm khái về sự chuyên nghiệp của phóng viên Hương Cảng, mặc kệ thời tiết nóng hay lạnh, có tin là đến tận nơi ngay trong ngày.
Mặc dù kính nể, nhưng Ôn Nguyệt không có ý định xuống xe trả lời phỏng vấn, mà từ từ lái xe vào cổng lớn.
Sau khi đỗ xe, Ôn Nguyệt nói với quản gia Hứa đang đến đón: "Ta thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên, thời tiết lại nóng bức, bọn họ đứng dưới nắng dễ bị cảm nắng, ông cho người chuẩn bị ít đồ uống mát lạnh mang ra ngoài đi."
Ôn Nguyệt dù không thường xuyên ở nhà họ Ôn, nhưng dù sao nàng cũng là Nhị tiểu thư nhà họ Ôn, quản gia Hứa tự nhiên không thể từ chối yêu cầu của nàng, nói: "Tôi lập tức đi sắp xếp."
Ôn Nguyệt khẽ đáp rồi hỏi tiếp: "Cha đâu rồi?"
Quản gia Hứa đáp: "Tiên sinh vẫn chưa về."
"Còn chưa về?"
Ôn Nguyệt hỏi quản gia Hứa xong, lại hỏi hệ thống trong lòng: 【 Ôn Vinh Sinh và Chu Bảo Nghi bây giờ đang làm gì? 】
Rõ ràng hệ thống luôn chú ý đến Chu Bảo Nghi, lập tức trả lời: 【 Bọn họ đang cãi nhau, cha ngươi đang mắng Chu Bảo Nghi không biết điều, ăn của hắn, dùng của hắn còn dám lấy tiền của hắn nuôi trai. 】
【 Oa a, nghe thật thảm. 】 Nói là vậy nhưng trên mặt Ôn Nguyệt không hề có chút đồng cảm nào. 【 Chu Bảo Nghi nói gì? 】
【 Nàng đang cầu xin tha thứ, muốn Ôn Vinh Sinh xem lại tình nghĩa xưa kia mà tha cho nàng. 】
Ôn Nguyệt không chắc chắn lắm, hỏi: 【 Tha thứ nàng nghĩa là gì? 】
【 Là làm lành đấy, 】 giọng của hệ thống nghe có chút khó nói, 【 nàng đang cam đoan với Ôn Vinh Sinh, từ nay về sau sẽ không lăng nhăng nữa, sẽ cố gắng sinh cho hắn một đứa con trai. 】
Vẻ mặt của Ôn Nguyệt cũng trở nên khó nói: 【 Cái gì cho Chu Bảo Nghi sự tự tin để cảm thấy Ôn Vinh Sinh không thể sống thiếu nàng vậy? 】
Về chuyện này, Ôn Nguyệt không hề đồng tình với Ôn Vinh Sinh.
Sự chung thủy chỉ có thể tồn tại trong mối quan hệ có hai người, chính Ôn Vinh Sinh còn ba thê bốn thiếp bên ngoài lăng nhăng thì dựa vào đâu mà bắt Chu Bảo Nghi phải an phận trông coi một lão già?
Ôn Nguyệt cũng không hề thương hại Chu Bảo Nghi, bởi vì nàng cùng Ôn Vinh Sinh dan díu khi mẹ của nguyên chủ còn sống, nói cách khác, nàng ta biết rõ nhưng vẫn cố tình làm. Dù xã hội Hương Giang cười người nghèo chứ không cười kỹ nữ, nhưng Ôn Nguyệt vẫn luôn coi thường loại hành vi này.
Huống chi mẹ con Chu Bảo Nghi còn từng đắc tội với nàng, nàng cũng không phải thánh mẫu, sao phải đồng cảm với bọn họ?
Nàng chỉ cảm thấy Chu Bảo Nghi đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng thật ngu ngốc, đến tận giờ nàng vẫn không nhìn ra rốt cuộc người đàn ông kia như thế nào.
Chu Bảo Nghi đoán chắc rằng vì Ôn Vinh Sinh có nhiều phụ nữ như vậy, nên một lần phạm lỗi của nàng chẳng là gì. Nhưng nàng quên mất một điều, từ đầu đến cuối, nàng đều là người phụ thuộc vào người đàn ông đó để sống, nàng không thể tự lập thì làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng?
Huống chi đàn ông, đặc biệt là đàn ông có tiền, thường rất hay áp dụng tiêu chuẩn kép, họ cảm thấy việc mình có quan hệ ngoài luồng là chuyện có thể hiểu được, nhưng nếu người phụ nữ dám cắm sừng họ thì quả thực không thể tha thứ!
Ôn Nguyệt hỏi: 【 Ôn Vinh Sinh nói thế nào? 】
【 Hắn bảo nàng cút xéo. 】
"Ách."
Ôn Nguyệt có chút tiếc nuối, một cảnh tượng kịch tính như vậy mà nàng lại không được xem trực tiếp, chỉ có thể nghe hệ thống kể lại.
Nàng đang định hỏi hệ thống có thể nâng cấp tính năng thành phát sóng trực tiếp được không thì trong đại sảnh liền vang lên một giọng điệu khoa trương: "Ôi chao, đây chẳng phải là cô hai lục thân không nhận, mang chuyện của cha mình đăng lên báo chí, còn miễn phí tặng kèm cho tất cả mọi người biết đó sao? Gió nào đưa cô về đây vậy?"
Theo giọng nói đó, Ôn Nguyệt thấy một đôi mẹ con có dung mạo tương tự đang ngồi trên ghế sofa.
Người đang nói là người trông có vẻ trẻ hơn, nàng mặc một bộ đồ Chanel màu đỏ, tóc được búi gọn, đội thêm một chiếc mũ Beret cùng tông màu.
Vì dáng người thon thả, bộ quần áo này lên dáng rất đẹp, chỉ là lớp trang điểm hơi dày, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ nạm kim cương lớn, trên tay cũng toàn nhẫn có viên đá lớn cỡ trứng chim bồ câu, nhìn tổng thể vừa phú quý lại vừa lố bịch.
So với người phụ nữ trẻ tuổi, người phụ nữ lớn tuổi trông nhã nhặn hơn nhiều, khi nghe thấy lời con gái nói, bà ta liền trách móc: "Gia Kỳ, A Nguyệt là em gái của con, nó muốn về thì cứ về, sao con lại nói những lời như vậy?"
Người phụ nữ trung niên tên Trần Bảo Cầm, là thiếp của Ôn Vinh Sinh được nạp vào những năm 60, sau khi mẹ ruột của nguyên chủ qua đời, bà ta vẫn chưa được lên chính thất, cho nên hiện tại người ta vẫn gọi bà là Nhị thái thái.
Khác với người con gái cả chỉ biết bốc đồng, Trần Bảo Cầm hiển nhiên có nhiều tâm cơ hơn, nếu người ngoài không biết nhìn thấy ánh mắt trìu mến mà bà ta đang nhìn Ôn Nguyệt thì chắc sẽ nghĩ bọn họ là mẹ con ruột.
Ôn Gia Kỳ thì rất ghen tị, bất mãn nói: "Mẹ khách khí với nó làm gì? Nó gây ra chuyện lớn như vậy, khiến cho nhà họ Ôn trở thành trò cười trong mắt mọi người, cha chắc chắn không muốn nhìn thấy nó đâu, tốt hơn hết là nên bảo nó đi nhanh đi, để lát nữa cha về lại cãi nhau thì khó coi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận