Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ
Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 02: Cái thứ nhất dưa (1) (length: 7685)
Người khẳng định là muốn gọi về, nhưng xây dựng lại đội ngũ cần thời gian, Ôn Nguyệt dự định trước gặp mặt một lần nhân viên hiện tại của báo, nên vào văn phòng chủ biên trước, để Hoàng Chí Hào liên hệ mọi người trở về.
Hoàng Chí Hào vẫn là bộ dáng hiền lành kia, thái độ ân cần: "Ôn tiểu thư, cô yên tâm, tôi đang cho bọn họ gửi tin."
Ôn Nguyệt đáp lời, trở về văn phòng lớn bên ngoài ngồi xuống: 【Hệ thống, vì sao Hoàng Chí Hào lại giết người?】 Hỏi thăm chuyện này không chỉ vì tò mò, Ôn Nguyệt còn muốn dựa vào đó phán đoán mức độ nguy hiểm của Hoàng Chí Hào. Nếu như sự thật chỉ là lớp mặt nạ của hắn, trên thực tế hắn cực đoan nguy hiểm, coi như đuổi việc hắn sẽ dẫn đến báo quán một thời gian không ai quản, nàng cũng sẽ không do dự.
Hệ thống trả lời: 【Chuyện này á, nói ra thì dài dòng lắm.】 【Không sao, ta có thời gian, ngươi cứ từ từ kể.】 Làm một hệ thống thích hóng chuyện, nó đương nhiên có một trái tim bát quái, nghe vậy lập tức hăng hái, nói: 【Ngươi biết Xổ số Mark Six không?】 Ôn Nguyệt nhíu mày: 【Hoàng Chí Hào thích mua cái này?】 Tại Hương Cảng, Xổ số Mark Six là loại hình xổ số hợp pháp, nhưng Ôn Nguyệt là người nội địa, nàng vẫn cảm thấy đây là một hình thức cờ bạc, mà người một khi dính vào cờ bạc thì coi như phế đi.
【Cũng không tính là thích lắm, chỉ là hắn tương đối nghèo, dựa vào năng lực bản thân muốn mua nhà thì chẳng khác nào nằm mơ, cho nên mới có thói quen mỗi kỳ mua một vé, tưởng tượng có ngày trúng số mua được nhà.】 Ôn Nguyệt hiểu rõ, nàng từng có một thời gian cũng đã làm dạng giấc mộng này, trông mong vào việc mình một ngày nào đó có thể trúng thưởng. Nhưng về sau phát hiện mình không có cái số may mắn đó, mua vé số chỉ như một con số để tính tỷ lệ, nên đã từ bỏ.
【Sau đó thì sao?】 【Hôm qua là sinh nhật con gái Hoàng Chí Hào, để chạy về nhà cùng con gái, sau khi tan việc hắn không có đi đến nơi hay tụ tập mua vé số như thường lệ, mà là tìm bạn bè quen mua hộ một lần.】 Mặt Ôn Nguyệt lộ vẻ bất ngờ, nàng không nghĩ tới Hoàng Chí Hào lại có con gái, nghe hắn dường như đối với con gái không tệ lắm? Lại có dự cảm chẳng lành, hỏi: 【Vé số mua hộ kia không phải sẽ trúng chứ?】 【Đúng đó.】 【Trúng bao nhiêu?】 【Giải nhất, ba triệu.】 【Bạn hắn không nhận?】 Giọng điệu hệ thống kinh ngạc: 【Sao ngươi biết?】 Vì xem lướt mạng nhiều thấy quá những tin tương tự rồi, Ôn Nguyệt nghĩ thầm, lại giả vờ thần bí nói: 【Đoán.】 【Oa, ngươi lợi hại thật!】 Hệ thống cảm thán xong, tiếp tục kể: 【Sau khi biết trúng số, Hoàng Chí Hào liên hệ bạn bè, kết quả đối phương nói hôm đó uống rượu say, quên không mua hộ, hắn tin là thật, hối hận không thôi. Một tháng sau, nguyên chủ qua đời, Đông Giang báo nghiệp đóng cửa, Hoàng Chí Hào thất nghiệp. Lại hai tháng sau, con gái hắn phát hiện bị bệnh tim, tiền thuốc men tốn kém, hắn không có khả năng chi trả. Đúng lúc này, hắn ngẫu nhiên biết được gia đình bạn bè mình hôm trước mua hộ đang ở nhà sang trọng, lại tìm người thăm dò, biết được đối phương chính là trúng số mà phát tài, Hoàng Chí Hào càng nghĩ càng không đúng, thế là đến nhà gây gổ. . .】 Là người thường xuyên lướt mạng, Ôn Nguyệt cảm thấy mình đoán được lý do Hoàng Chí Hào giết người rồi.
Quả nhiên, giọng điệu tức giận của hệ thống hỏi: 【Túc chủ ngươi biết cái tên khốn nạn kia nói thế nào không?】 【Người kia nói sao?】 【Hắn nói “Coi như tôi dựa theo số của anh mà mua vé số trúng thưởng thì sao? Ai chứng minh được tờ vé số đó là anh nhờ tôi mua hộ?” còn khuyên Hoàng Chí Hào từ bỏ việc chữa bệnh cho con gái, nói do hắn vì đưa con gái đi sinh nhật nên không đi mua vé số, chứng tỏ con gái hắn nhất định đoản mệnh, để hắn đừng phí công nữa, Hoàng Chí Hào tức giận quá, liền đâm chết người đó!】 Vừa nghe xong chuyện dưa, thì người phát dưa liền xuất hiện: "Ôn tiểu thư, bọn họ khoảng nửa tiếng nữa mới về được."
"Ừ."
"Cô..." Hoàng Chí Hào do dự một chút rồi hỏi, "Cô có muốn ăn đồ ngọt không, tôi xuống dưới mua cho cô một phần nhé?"
Ôn Nguyệt thản nhiên nói: "Không cần, anh cứ làm việc của mình là được rồi."
"Vậy được."
. .
Nửa tiếng sau, toàn bộ nhân viên của Đông Giang báo nghiệp tụ tập ở văn phòng lớn lầu hai số 9 đường Vĩnh Lợi.
Trong bốn phóng viên trở về, hai nam hai nữ, phóng viên kỳ cựu đều trong khoảng ba mươi tuổi, phóng viên trợ lý thì nhìn chừng hai mươi tuổi, người trước thì nhìn ai cũng như cá muối, người sau thì ngược lại đầy sức sống.
Tuy bốn người này đều có vấn đề, nhưng Ôn Nguyệt không vội vã gây sự, trước đơn giản giới thiệu về bản thân, liền nói: "Chuyện trước kia của ta nhiều, suýt chút nữa quên mất mình danh nghĩa còn có một công ty báo."
Lời này nếu là người khác nói, mấy người nhất định sẽ mắng nàng đang làm màu, nhưng từ miệng thiên kim nhà giàu nhất là Ôn Nguyệt nói ra, mấy người đều nhỏ nước dãi vì ghen tị.
Ra vẻ xong, Ôn Nguyệt nói tiếp: "Nhưng về sau, Đông Giang báo nghiệp sẽ là trọng tâm công việc của ta, cho nên ta mặc kệ trước đây các ngươi lười biếng thế nào, về sau ta không hy vọng còn có chuyện giờ làm đi giải quyết việc riêng xảy ra, cũng không hi vọng nhìn thấy những tin kiểu như 'Đông gia sao một đoạn, tây nhà sao một thiên' ở trên báo của chúng ta, hiểu không?"
Mặc kệ là thời đại nào, chỗ làm việc đều không thể thiếu những thành phần nhức đầu, Triệu Đông Thắng – phóng viên tranh thủ giờ làm đi hẹn hò, chính là một trong số đó.
Gần như Ôn Nguyệt vừa dứt lời, Triệu Đông Thắng liền ồn ào: "Ôn tiểu thư, chạy tin tức cần thời gian chứ, tòa báo của chúng ta có bao nhiêu người, nhiều trang như vậy, chạy sao cho xuể được!"
Tuy trước khi xuyên không Ôn Nguyệt chỉ là dân dự bị đi làm, nhưng sau khi xuyên không nàng nhập vai rất nhanh, liếc nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói: "Có đủ tin hay không là chuyện của ta, giờ làm có làm việc cho tốt hay không là chuyện của ngươi."
Triệu Đông Thắng lại không hề ngại ngần, mà còn lớn tiếng hơn: "Tôi lúc nào mà chẳng làm việc cho tốt? Cô bây giờ nói thiếu tin thì không sao, thật đến lúc thiếu thì cô không nói vậy đâu, cô là chủ mà, đương nhiên cô nói gì cũng được hết."
Ôn Nguyệt mới chẳng quen thói này của hắn, hỏi rõ: "Ngươi nói ngươi làm việc cho tốt, vậy nửa tiếng trước ngươi đang ở đâu? Ở trên giường Amy, hay là Ada?"
Nghe vậy Triệu Đông Thắng đột nhiên từ ghế đứng lên, chỉ vào Ôn Nguyệt hỏi: "Cô điều tra tôi?"
Triệu Đông Thắng là một kẻ hay chơi bời, bạn gái thì tháng nào cũng đổi, người trong phòng làm việc cũng chẳng biết dạo này hắn qua lại với ai, nghe vậy ai nấy cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Ôn Nguyệt không phủ nhận, thậm chí còn không nhìn Triệu Đông Thắng một cái, chỉ nói với Hoàng Chí Hào: "Hoàng Sinh, làm thủ tục thôi việc cho anh ta."
"Cô có ý gì?" Mặt Triệu Đông Thắng đột biến, nhưng không nghĩ Ôn Nguyệt thực sự dám đuổi người, hét lớn: "Uy hiếp tôi đúng không?"
Hoàng Chí Hào vội vàng đứng trước mặt Triệu Đông Thắng: "A Đông, cậu đừng nóng vội, có chuyện gì thì từ từ nói, Ôn tiểu thư, cô xem có phải có hiểu lầm gì không?"
"Không có hiểu lầm." Ôn Nguyệt không chút sợ hãi, giọng điệu bình ổn nói, "Ngươi lợi dụng giờ làm đi hẹn hò, coi như ngươi có kiện ta cũng vô dụng thôi, bây giờ thì đi đi, ta còn xem ở mặt ngươi là nhân viên cũ, tiền bồi thường ta không hề bớt một đồng nào, nhưng nếu ngươi dám gây rối, thì ngươi biết hậu quả đấy."
Hoàng Chí Hào vẫn là bộ dáng hiền lành kia, thái độ ân cần: "Ôn tiểu thư, cô yên tâm, tôi đang cho bọn họ gửi tin."
Ôn Nguyệt đáp lời, trở về văn phòng lớn bên ngoài ngồi xuống: 【Hệ thống, vì sao Hoàng Chí Hào lại giết người?】 Hỏi thăm chuyện này không chỉ vì tò mò, Ôn Nguyệt còn muốn dựa vào đó phán đoán mức độ nguy hiểm của Hoàng Chí Hào. Nếu như sự thật chỉ là lớp mặt nạ của hắn, trên thực tế hắn cực đoan nguy hiểm, coi như đuổi việc hắn sẽ dẫn đến báo quán một thời gian không ai quản, nàng cũng sẽ không do dự.
Hệ thống trả lời: 【Chuyện này á, nói ra thì dài dòng lắm.】 【Không sao, ta có thời gian, ngươi cứ từ từ kể.】 Làm một hệ thống thích hóng chuyện, nó đương nhiên có một trái tim bát quái, nghe vậy lập tức hăng hái, nói: 【Ngươi biết Xổ số Mark Six không?】 Ôn Nguyệt nhíu mày: 【Hoàng Chí Hào thích mua cái này?】 Tại Hương Cảng, Xổ số Mark Six là loại hình xổ số hợp pháp, nhưng Ôn Nguyệt là người nội địa, nàng vẫn cảm thấy đây là một hình thức cờ bạc, mà người một khi dính vào cờ bạc thì coi như phế đi.
【Cũng không tính là thích lắm, chỉ là hắn tương đối nghèo, dựa vào năng lực bản thân muốn mua nhà thì chẳng khác nào nằm mơ, cho nên mới có thói quen mỗi kỳ mua một vé, tưởng tượng có ngày trúng số mua được nhà.】 Ôn Nguyệt hiểu rõ, nàng từng có một thời gian cũng đã làm dạng giấc mộng này, trông mong vào việc mình một ngày nào đó có thể trúng thưởng. Nhưng về sau phát hiện mình không có cái số may mắn đó, mua vé số chỉ như một con số để tính tỷ lệ, nên đã từ bỏ.
【Sau đó thì sao?】 【Hôm qua là sinh nhật con gái Hoàng Chí Hào, để chạy về nhà cùng con gái, sau khi tan việc hắn không có đi đến nơi hay tụ tập mua vé số như thường lệ, mà là tìm bạn bè quen mua hộ một lần.】 Mặt Ôn Nguyệt lộ vẻ bất ngờ, nàng không nghĩ tới Hoàng Chí Hào lại có con gái, nghe hắn dường như đối với con gái không tệ lắm? Lại có dự cảm chẳng lành, hỏi: 【Vé số mua hộ kia không phải sẽ trúng chứ?】 【Đúng đó.】 【Trúng bao nhiêu?】 【Giải nhất, ba triệu.】 【Bạn hắn không nhận?】 Giọng điệu hệ thống kinh ngạc: 【Sao ngươi biết?】 Vì xem lướt mạng nhiều thấy quá những tin tương tự rồi, Ôn Nguyệt nghĩ thầm, lại giả vờ thần bí nói: 【Đoán.】 【Oa, ngươi lợi hại thật!】 Hệ thống cảm thán xong, tiếp tục kể: 【Sau khi biết trúng số, Hoàng Chí Hào liên hệ bạn bè, kết quả đối phương nói hôm đó uống rượu say, quên không mua hộ, hắn tin là thật, hối hận không thôi. Một tháng sau, nguyên chủ qua đời, Đông Giang báo nghiệp đóng cửa, Hoàng Chí Hào thất nghiệp. Lại hai tháng sau, con gái hắn phát hiện bị bệnh tim, tiền thuốc men tốn kém, hắn không có khả năng chi trả. Đúng lúc này, hắn ngẫu nhiên biết được gia đình bạn bè mình hôm trước mua hộ đang ở nhà sang trọng, lại tìm người thăm dò, biết được đối phương chính là trúng số mà phát tài, Hoàng Chí Hào càng nghĩ càng không đúng, thế là đến nhà gây gổ. . .】 Là người thường xuyên lướt mạng, Ôn Nguyệt cảm thấy mình đoán được lý do Hoàng Chí Hào giết người rồi.
Quả nhiên, giọng điệu tức giận của hệ thống hỏi: 【Túc chủ ngươi biết cái tên khốn nạn kia nói thế nào không?】 【Người kia nói sao?】 【Hắn nói “Coi như tôi dựa theo số của anh mà mua vé số trúng thưởng thì sao? Ai chứng minh được tờ vé số đó là anh nhờ tôi mua hộ?” còn khuyên Hoàng Chí Hào từ bỏ việc chữa bệnh cho con gái, nói do hắn vì đưa con gái đi sinh nhật nên không đi mua vé số, chứng tỏ con gái hắn nhất định đoản mệnh, để hắn đừng phí công nữa, Hoàng Chí Hào tức giận quá, liền đâm chết người đó!】 Vừa nghe xong chuyện dưa, thì người phát dưa liền xuất hiện: "Ôn tiểu thư, bọn họ khoảng nửa tiếng nữa mới về được."
"Ừ."
"Cô..." Hoàng Chí Hào do dự một chút rồi hỏi, "Cô có muốn ăn đồ ngọt không, tôi xuống dưới mua cho cô một phần nhé?"
Ôn Nguyệt thản nhiên nói: "Không cần, anh cứ làm việc của mình là được rồi."
"Vậy được."
. .
Nửa tiếng sau, toàn bộ nhân viên của Đông Giang báo nghiệp tụ tập ở văn phòng lớn lầu hai số 9 đường Vĩnh Lợi.
Trong bốn phóng viên trở về, hai nam hai nữ, phóng viên kỳ cựu đều trong khoảng ba mươi tuổi, phóng viên trợ lý thì nhìn chừng hai mươi tuổi, người trước thì nhìn ai cũng như cá muối, người sau thì ngược lại đầy sức sống.
Tuy bốn người này đều có vấn đề, nhưng Ôn Nguyệt không vội vã gây sự, trước đơn giản giới thiệu về bản thân, liền nói: "Chuyện trước kia của ta nhiều, suýt chút nữa quên mất mình danh nghĩa còn có một công ty báo."
Lời này nếu là người khác nói, mấy người nhất định sẽ mắng nàng đang làm màu, nhưng từ miệng thiên kim nhà giàu nhất là Ôn Nguyệt nói ra, mấy người đều nhỏ nước dãi vì ghen tị.
Ra vẻ xong, Ôn Nguyệt nói tiếp: "Nhưng về sau, Đông Giang báo nghiệp sẽ là trọng tâm công việc của ta, cho nên ta mặc kệ trước đây các ngươi lười biếng thế nào, về sau ta không hy vọng còn có chuyện giờ làm đi giải quyết việc riêng xảy ra, cũng không hi vọng nhìn thấy những tin kiểu như 'Đông gia sao một đoạn, tây nhà sao một thiên' ở trên báo của chúng ta, hiểu không?"
Mặc kệ là thời đại nào, chỗ làm việc đều không thể thiếu những thành phần nhức đầu, Triệu Đông Thắng – phóng viên tranh thủ giờ làm đi hẹn hò, chính là một trong số đó.
Gần như Ôn Nguyệt vừa dứt lời, Triệu Đông Thắng liền ồn ào: "Ôn tiểu thư, chạy tin tức cần thời gian chứ, tòa báo của chúng ta có bao nhiêu người, nhiều trang như vậy, chạy sao cho xuể được!"
Tuy trước khi xuyên không Ôn Nguyệt chỉ là dân dự bị đi làm, nhưng sau khi xuyên không nàng nhập vai rất nhanh, liếc nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói: "Có đủ tin hay không là chuyện của ta, giờ làm có làm việc cho tốt hay không là chuyện của ngươi."
Triệu Đông Thắng lại không hề ngại ngần, mà còn lớn tiếng hơn: "Tôi lúc nào mà chẳng làm việc cho tốt? Cô bây giờ nói thiếu tin thì không sao, thật đến lúc thiếu thì cô không nói vậy đâu, cô là chủ mà, đương nhiên cô nói gì cũng được hết."
Ôn Nguyệt mới chẳng quen thói này của hắn, hỏi rõ: "Ngươi nói ngươi làm việc cho tốt, vậy nửa tiếng trước ngươi đang ở đâu? Ở trên giường Amy, hay là Ada?"
Nghe vậy Triệu Đông Thắng đột nhiên từ ghế đứng lên, chỉ vào Ôn Nguyệt hỏi: "Cô điều tra tôi?"
Triệu Đông Thắng là một kẻ hay chơi bời, bạn gái thì tháng nào cũng đổi, người trong phòng làm việc cũng chẳng biết dạo này hắn qua lại với ai, nghe vậy ai nấy cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Ôn Nguyệt không phủ nhận, thậm chí còn không nhìn Triệu Đông Thắng một cái, chỉ nói với Hoàng Chí Hào: "Hoàng Sinh, làm thủ tục thôi việc cho anh ta."
"Cô có ý gì?" Mặt Triệu Đông Thắng đột biến, nhưng không nghĩ Ôn Nguyệt thực sự dám đuổi người, hét lớn: "Uy hiếp tôi đúng không?"
Hoàng Chí Hào vội vàng đứng trước mặt Triệu Đông Thắng: "A Đông, cậu đừng nóng vội, có chuyện gì thì từ từ nói, Ôn tiểu thư, cô xem có phải có hiểu lầm gì không?"
"Không có hiểu lầm." Ôn Nguyệt không chút sợ hãi, giọng điệu bình ổn nói, "Ngươi lợi dụng giờ làm đi hẹn hò, coi như ngươi có kiện ta cũng vô dụng thôi, bây giờ thì đi đi, ta còn xem ở mặt ngươi là nhân viên cũ, tiền bồi thường ta không hề bớt một đồng nào, nhưng nếu ngươi dám gây rối, thì ngươi biết hậu quả đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận