Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ

Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 18: Chân tướng lộ ra ánh sáng (1) (length: 7590)

"Buổi họp báo tạm thời" mặc dù đã kết thúc, nhưng những phóng viên rời đi cũng không trở về ngay công ty báo chí của mình, bởi vì đa số bọn họ đều nhận được tin Thiệu Minh Châu nhập viện, vừa xuống núi Thái Bình đã vội vã đến bệnh viện.
Cũng lái xe đến bệnh viện còn có Ôn Gia Kỳ, cô ta muốn về nhà mách tội với cha.
Nhưng cha nàng rất bận, căn bản không có thời gian quan tâm nàng.
Nói đến việc Ôn Vinh Sinh bận rộn, còn liên quan đến tin tức bị phanh phui trước đó - người dưới trướng ông ta ở Vịnh đảo tìm được Tiền Gia Minh, cũng mang người trở về.
Sáng sớm hôm nay Ôn Vinh Sinh ra ngoài chính là để mang mẹ con Chu Bảo Nghi đi gặp Tiền Gia Minh.
Từ Hương Giang trở về ngày một đến gần, những người giàu lên bằng con đường không mấy trong sạch đều đang tìm cách tẩy trắng, xây dựng hình tượng người làm từ thiện. Ôn Vinh Sinh khi làm giàu luôn thận trọng từ lời ăn tiếng nói, đương nhiên sẽ không dại dột đâm đầu vào lúc này, vì một người đàn bà mà nhúng tay vào chuyện máu me.
Nhưng mặc cho bọn họ sống những ngày tốt đẹp, Ôn Vinh Sinh cũng không cam tâm, cho nên sau khi thấy Tiền Gia Minh, mặc kệ hắn ta quỳ xuống đất cầu xin thế nào, ông vẫn cho người đánh gãy một chân hắn.
Sau đó, Ôn Vinh Sinh cho người lấy toàn bộ tiền mặt tịch thu từ Tiền Gia Minh, cùng toàn bộ tài sản đã được đổi chủ chỉ còn lại cái vỏ tài khoản của Chu Bảo Nghi, cùng đứa con riêng của bọn họ Ôn Gia Lương, cả ba cùng bị đóng gói đưa lên thuyền đi Nam Á.
Ông ta không phải nổi lòng thương mà muốn cho cả ba đoàn tụ, mà bởi vì Ôn Vinh Sinh biết rõ cả ba người này là loại người gì.
Tiền Gia Minh sau khi bị cắm sừng mấy năm, không hề hằn học lại cấu kết với Chu Bảo Nghi, có thật là vì yêu không? Nếu thật như vậy, lúc đại nạn ập đến sao hắn lại một mình ôm tiền bỏ chạy?
Chu Bảo Nghi sau khi trải qua cuộc sống giàu sang, lại đi thông đồng với Tiền Gia Minh và sinh con cho hắn, có thật là do tình khó dứt không? Nếu vậy, vì sao lúc trước nàng có thể dứt khoát vứt bỏ Tiền Gia Minh?
Theo Ôn Vinh Sinh, sau khi có vết rách, tình cảm ngầm giữa bọn họ có thể duy trì đến mười năm dài, không phải vì tình cảm giữa họ thâm sâu cỡ nào, mà là vì mỗi người đều có toan tính.
Người đàn bà có tiền và địa vị thì muốn tình cảm năm xưa, còn đàn ông thì bỏ hết tình cảm trước kia, trong mắt trong lòng chỉ có lợi ích.
Mà lợi ích của bọn họ lại xuất phát từ số tiền của ông Ôn Vinh Sinh.
Sau khi mất tiền tài và địa vị, hai kẻ quấn quýt yêu đương cả chục năm sớm muộn cũng sẽ có ngày chó cắn chó.
A, ông không cần đợi, đôi tình nhân nửa tháng trước vẫn còn yêu đương ngọt ngào, còn chưa lên thuyền đã chửi nhau, đều nói đối phương cố ý quyến rũ, bản thân mình mới lầm đường lạc lối.
Ôn Vinh Sinh hoàn toàn không cần lo lắng, ba người họ sau khi xuống thuyền có thể sống hạnh phúc ngọt ngào được.
Không tìm được người làm chủ cho mình, Ôn Gia Kỳ đành lùi một bước, ôm mẹ ruột khóc lóc kể lể chửi mắng một trận.
Trần Bảo Cầm đương nhiên tức giận với những gì Ôn Nguyệt đã làm, nhưng bà ta càng lo lắng tin tức kia có độ tin cậy đến đâu.
Bà ta gả con gái cho Lâm Vĩnh Khang chẳng phát triển gì, chẳng lẽ là vì người này sao? Dĩ nhiên không phải, bà ta để ý đến gia thế của Lâm Vĩnh Khang.
Hai người cưới nhau cũng đã nhiều năm, giờ còn thiếu đứa con trai để củng cố địa vị, lỡ thật sự điều tra ra Lâm Vĩnh Khang là cái kẻ "tu hú chiếm tổ chim khách", là giả thiếu gia thì… Trần Bảo Cầm chỉ nghĩ thôi cũng không nhịn được mà thấy khí huyết dâng lên.
Lại nghe con gái chỉ biết khóc mướt mả chửi Ôn Nguyệt, Trần Bảo Cầm không nhịn được nói: "Con đừng chửi nó nữa, Vĩnh Khang rốt cuộc là đại thiếu gia nhà họ Lâm hay là cháu trai của bà vú, chuyện này con làm rõ chưa?"
"Còn phải hỏi sao?!" Ôn Gia Kỳ cất giọng sắc nhọn, "Nhà chúng ta đâu phải gia đình bình thường, con nít sao có thể dễ dàng bị đánh tráo như thế?"
Trần Bảo Cầm lại không nghĩ vậy: "Chẳng phải nói bà con rất tin cái bà vú kia sao? Hơn nữa trên báo còn đăng ảnh của thiếu gia thật rồi đấy thôi."
"Con cũng tin lời Ôn Nguyệt nói? Ai biết cái ảnh kia từ đâu ra!"
Ôn Gia Kỳ rất không thích nghe những lời như vậy, nàng gả cho Lâm Vĩnh Khang là vì hắn là đại thiếu gia nhà họ Lâm, nếu hắn là con của bà vú thì nàng tính là gì?
Thật nực cười sao?
Thấy Trần Bảo Cầm còn muốn nói nữa, Ôn Gia Kỳ hậm hực nói: "Mummy còn không nhìn ra sao? Mấy ngày nay Ôn Nguyệt liên tục vạch trần tin tức chính là nhằm vào mấy phòng chúng ta đấy, giờ tứ phòng không còn, tam phòng lại ở nước ngoài, nàng mới để mắt đến Vĩnh Khang, lần này ồn ào thế này, có làm sáng tỏ được không cũng là vấn đề, dù có giải thích, con thấy chuyện như này xảy ra, sau này Vĩnh Khang còn có thể sống tốt với con không? Ông bà nội có trách con không?"
Mặc dù Trần Bảo Cầm luôn thấy Ôn Gia Kỳ không đủ thông minh, nhưng nghe một tràng phân tích của con gái, bà ta cũng không thể không thừa nhận lời cô ta rất có lý.
Chuyện giả thiếu gia bất luận thật giả, với Ôn Nguyệt đều là có lợi không hại, nếu là thật thì khỏi phải nói, nhị phòng bọn họ nhất định sẽ mất đi một cánh tay. Nếu là giả, ấm nhà cũng sẽ sinh ra ngăn cách, hôn nhân của con gái có giữ được không cũng là vấn đề.
Mà Ôn Nguyệt có Ôn, Dịch hai nhà che chở, thực sự không được còn có thể đẩy trách nhiệm cho nhân viên công ty báo, căn bản không cần gánh bất kỳ rủi ro nào.
Càng nghĩ, Trần Bảo Cầm càng cảm thấy Ôn Nguyệt có ý đồ khó dò.
Ôn Gia Kỳ lau nước mắt nói tiếp: "Mummy, lần này mẹ không thể lại giống lần trước mà tha thứ cho nàng, đợi cha về, nhất định phải bảo cha dạy dỗ Ôn Nguyệt một trận, cho nàng nhận đủ bài học! Nếu lần này không hại được con, lần sau nàng nhất định sẽ để mắt tới cả gia sản đấy!"
Nghe đến tên con trai, vẻ mặt Trần Bảo Cầm lập tức nghiêm lại.
Mặc dù bà ta chắc chắn mình không như Chu Bảo Nghi mà có người tình khác, Ôn Gia Đống chắc chắn là con trai ruột của Ôn Vinh Sinh, cũng tin là không có nuôi sai con, nhưng những kẻ tung tin đồn nhảm thì sẽ quan tâm đến chân tướng làm gì?
Hơn nữa chuyện Lâm Vĩnh Khang là giả thiếu gia nếu chỉ là tin đồn còn đỡ, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không nuốt cục tức này, coi như Ôn Nguyệt mượn gia tộc che chở, không cần chịu trách nhiệm gì, cái công ty báo kia của nàng chắc chắn phải đóng cửa.
Nhưng nếu chuyện này là thật, nhị phòng bọn họ chẳng những sẽ mất một cánh tay, uy tín công ty báo của Ôn Nguyệt cũng sẽ tăng cao, nếu như sau này tìm không được vấn đề của bọn họ, cứ tùy tiện cầm mấy tấm ảnh ra dựng chuyện, e rằng cũng sẽ có rất nhiều người tin.
Muốn phòng tránh chuyện như vậy xảy ra, bà ta nhất định phải trấn áp Ôn Nguyệt ngay bây giờ.
Trần Bảo Cầm cau mày nói: "Chờ cha con về, Mummy sẽ nói chuyện này với cha con."
Nghe đến đó, Ôn Gia Kỳ mới xem như tạm hài lòng, đi xuống lầu hỏi Quản gia Ôn Vinh Sinh đã về chưa, nghe được câu trả lời là chưa, nàng lại về phòng hậm hực nói: "Cha rốt cuộc đi làm cái gì rồi? Điện thoại không nghe, không ở công ty cũng không về, Mummy cũng mặc kệ cha vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận