Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ

Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 83: Mượn đao giết người (1) (length: 7575)

Từ Mỹ Phượng trên người có hai vụ án, một là hơn hai mươi năm trước Ôn Khải bị bắt cóc giết con tin, hai là một năm trước Ôn Gia Đống bị hạ thuốc dẫn đến mất đi khả năng sinh sản.
Nhìn bề ngoài, vụ án một năm trước có vẻ dễ điều tra hơn, cũng dễ phán xét hơn.
Trên thực tế lại không phải vậy, khi Ôn Gia Đống phát hiện mình mất đi khả năng sinh sản, thì người Từ Mỹ Phượng sắp xếp hạ thuốc cho hắn đã sớm tiêu hủy chứng cứ, không thể kiểm tra được.
Năm ngoái khi hắn đi khám, bác sĩ giải thích việc mất khả năng sinh sản của hắn là do “túng dục quá độ”.
Ôn Nguyệt cũng không thể cung cấp đoạn ghi âm làm bằng chứng, chưa kể loại ghi âm không rõ nguồn gốc này có được chấp nhận làm chứng cứ hay không, mà bản thân ghi âm ở thời đại này là một thứ rất hiếm.
Nếu là ba mươi năm sau, đưa ra một đoạn ghi âm làm bằng chứng thì chẳng ai thấy lạ, vì khi đó thiết bị nghe lén đã rất tân tiến, điện thoại thông minh cũng có chức năng ghi âm.
Trên mạng thì tha hồ nghe đủ loại chuyện ghi âm, Ôn Nguyệt cũng đã từng được hóng hai đoạn ghi âm của hai nam minh tinh tranh thủ trò chuyện lúc đi vệ sinh.
Nhưng đây là thập niên 90, lúc này máy ghi âm còn to như cái gậy, cho nên ngoài lần đầu xuyên qua còn mải mê hóng chuyện để kiếm giá trị, bây giờ nếu không thực sự cần thiết thì Ôn Nguyệt cơ bản sẽ không lấy ghi âm ra.
Thêm nữa là chuyện xảy ra ở Anh Quốc, tên hạ thuốc Ôn Gia Đống không phải người Anh mà là người ngoại quốc, việc điều tra lại càng thêm khó khăn.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Ôn Gia Đống, người bị hại, đã trực tiếp từ bỏ việc theo đuổi vụ án này.
Đương nhiên, việc Ôn Gia Đống từ bỏ dễ dàng như vậy cũng một phần là vì Trần Bảo Cầm đã hứa sẽ không để Từ Mỹ Phượng sống mà bước ra khỏi nhà tù.
Dù sao thì hắn đã nhận định người đứng sau là Từ Mỹ Phượng, đã hạ quyết tâm muốn chơi chết nàng, nên việc điều tra rõ chuyện này có còn quan trọng hay không cũng chẳng hề hấn gì.
Lần này mở phiên tòa xét xử chỉ có vụ án bắt cóc giết con tin Ôn Khải hơn hai mươi năm trước, mà người bị xét xử cùng với Từ Mỹ Phượng là Hầu Hâm.
Vụ án của Chu Minh Đường thì mới xảy ra gần đây, ngoài việc tên cướp bị giết chết thì những người còn lại đã bị bắt hết, vụ án rõ ràng, chỉ cần điều tra ra kẻ đứng sau là được.
Mà kẻ đứng sau là Chu Gia Đào cũng chẳng giấu giếm được, tiền hối lộ cho mấy nhân viên trường St. Paul đều là tiền từ tài khoản người thân bên nhà vợ của hắn chuyển đi.
Khoản tiền đầu tiên chuyển cho Hầu Hâm thì đã được chuyển qua mấy tài khoản trung gian, cuối cùng thì một tài khoản nặc danh ở nước ngoài đã chuyển tiền vào tài khoản mà Hầu Hâm mở khi bỏ trốn.
Nhưng số tiền hai lần này giống nhau, thời gian giao dịch cũng gần nhau, thêm cả lời khai của Hầu Hâm, nên cảnh sát nhanh chóng xác định Chu Gia Đào là kẻ chủ mưu.
Về nguyên nhân Chu Gia Đào bảo Hầu Hâm bắt cóc Chu Minh Đường thì cũng rất đơn giản, là vì quyền thừa kế của Ôn gia.
Thực tế mà nói, Chu Gia Đào muốn ra tay với Chu Gia Hạo hơn.
Nhưng Chu Gia Hạo dù gì cũng đã trưởng thành, lại có nhiều vệ sĩ bên cạnh, dù là hạ độc hay bắt cóc đều khó khăn hơn.
Trừ phi chính hắn ra mặt, có thể sẽ khiến Chu Gia Hạo bớt cảnh giác hơn, nhưng làm như vậy thì hắn khó mà tránh khỏi nghi ngờ.
Mẹ hắn thì có chiều chuộng hắn chút ít, nhưng cha thì lại coi trọng anh cả, nếu cha biết hắn là người hại Chu Gia Hạo thì cho dù không nỡ tống hắn vào tù, cũng sẽ không để Chu gia cho hắn thừa kế.
Đang lúc do dự, Chu Gia Đào quen biết Hầu Hâm, tình cờ biết chuyện hắn cùng Triệu Tử Khôn hợp tác bắt cóc Ôn Khải, mới chuyển mục tiêu sang Chu Minh Đường.
Chu Gia Đào cảm thấy tình hình nhà mình và nhà Ôn thật giống nhau.
Không tính Ôn Gia Lương không xác định là con ruột, cả đời Ôn Vinh Sinh có hai người con trai, một người bị bắt cóc giết chết, một người thì mất đi khả năng sinh sản, cuối cùng thì chỉ có thể chọn người thừa kế trong số các con gái.
Tình cảnh nhà hắn và nhà Ôn lại hơi khác, anh em ruột của Ôn Vinh Sinh đều đã mất sớm, con cháu cũng chỉ có nhiêu đó. Còn hắn thì nếu có thể trong khi cha hắn còn sống liên tiếp hại chết hai anh em Chu Minh Đường thì cha hắn sẽ không khăng khăng để con trai trưởng kế nghiệp nữa.
Đến lúc đó, cơ hội của hắn sẽ đến.
Theo Chu Gia Đào nghĩ, hại chết hai đứa trẻ còn chưa trưởng thành dễ dàng hơn so với việc trực tiếp đối đầu với anh trai của hắn.
Sau khi bại lộ, Chu Gia Đào vốn định bỏ trốn, nhưng Chu Gia Hạo đã sớm cảnh giác với hắn, chặn được người trước khi hắn ra nước ngoài.
Thế là, sau khi hết năm mới một thời gian, tòa án liền mở phiên tòa.
Quá trình xét xử không có gì sóng gió, vì Chu Minh Đường đã bình an trở về nên hình phạt không nặng, ngay cả trùm thổ phỉ Hầu Hâm cũng chỉ bị phán vài chục năm, những người khác thì năm đến mười năm tùy người.
Chỉ có Chu Gia Đào, nhờ luật sư giỏi chống án, lại không tham gia trực tiếp vào vụ bắt cóc, nên bị phán nhẹ hơn Hầu Hâm một chút.
Nhưng Chu Gia Đào vẫn cảm thấy bất mãn, vừa kết thúc phiên tòa là hắn đã nộp đơn kháng án.
Nói lại thì vụ bắt cóc giết con tin Ôn Khải và vụ bắt cóc Chu Minh Đường, tuy có trùng hợp là cùng một bọn cướp, nhưng suy cho cùng là hai vụ án khác nhau nên phải xét xử riêng.
Mà vụ án Ôn Khải lại có liên quan đến Từ Mỹ Phượng, nên phiên tòa xử lý hai người này là chung.
Đừng nhìn khi Ôn Nguyệt gặp Hầu Hâm thì hắn tỏ ra thâm tình, một mực không chịu thừa nhận quen biết Từ Mỹ Phượng, như sợ liên lụy đến nàng.
Thực tế, cái mà Hầu Hâm sợ không phải cái đó, hắn lo lắng khi quan hệ của hai người bại lộ thì vụ án của Ôn Khải sẽ bị lôi ra, dẫn đến việc bị Ôn Vinh Sinh trả thù.
Chờ khi thấy Ôn Nguyệt đưa chứng cứ cho cảnh sát, Hầu Hâm còn sợ hơn ai hết, chẳng còn bao che Từ Mỹ Phượng nữa, cái gì cũng đẩy lên người nàng.
Trong lời khai ban đầu của hắn, Từ Mỹ Phượng mới là người quen Triệu Tử Khôn, hợp mưu bắt cóc Ôn Khải, hắn vì quen biết Từ Mỹ Phượng nên mới bị dụ dỗ tham gia vào chuyện này.
Hắn cũng không chịu thừa nhận là người giết Ôn Khải, đổ hết tội cho Triệu Tử Khôn, giả vờ vô tội nói: “Ta cứ tưởng chỉ cần lấy được tiền chuộc rồi trả Ôn Khải về thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ kết thúc. Ai ngờ hôm cuối cùng đi lấy tiền, thì Triệu Tử Khôn trông coi Ôn Khải lại bất ngờ thả thằng bé đi, bọn ta vừa về thì đụng ngay mặt”.
Tâm lý của Hầu Hâm rất vững, lúc nói dối mặt cũng chẳng hề biến sắc: “Làm việc như bọn ta thì điều kiêng kỵ nhất là để cho người khác nhìn thấy mặt, Triệu Tử Khôn kéo tấm bịt mắt của Ôn Khải ra thì bọn ta cũng chỉ có thể giết nó thôi. Nhưng thằng bé dù nhỏ tuổi mà chạy nhanh lắm, cuối cùng chỉ có Triệu Tử Khôn đuổi kịp, sau đó trở về nói thằng bé nhảy xuống biển, bọn ta nghĩ thôi xong rồi, sợ bị phát hiện thân phận mà bị trả thù nên mang tiền rời khỏi Hương Cảng”.
Từ Mỹ Phượng dù đã chấp nhận số phận, nhưng phạm nhân tử hình trước khi lên đoạn đầu đài cũng phải giãy giụa một chút, huống chi nàng còn chưa phải lên đoạn đầu đài, tất nhiên muốn nói tội của mình theo hướng nhẹ đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận