Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ
Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 43: Giặc cướp (1) (length: 7765)
Lúc đầu chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, Ôn Nguyệt nghe được hệ thống nhắc nhở thì cả người cứng đờ tại chỗ, cơ bắp không tự chủ được căng cứng.
Đối phương cực kỳ nhạy cảm, gần như ngay khi Ôn Nguyệt cứng đờ trong nháy mắt thì đã phát giác, ánh mắt có chút thay đổi, vốn định bước đi cũng dừng lại.
Trần Kiến Bình là quân nhân, về phương diện nguy hiểm cũng rất nhạy cảm, phát hiện sự thay đổi của đối phương thì lập tức bước lên ngăn trước mặt Ôn Nguyệt, nhìn thẳng đối phương, tay thì đưa ra sau nắm lấy súng trên hông.
Đối phương thấy vậy mắt sáng lên, dường như hiểu ra điều gì.
Ôn Nguyệt trong lòng giật mình, vội vàng đè cánh tay Trần Kiến Bình đang bảo vệ mình xuống, hướng đối phương cúi người nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta vừa chạy hơi nhanh, không đụng phải ngươi chứ?"
Rồi lại hạ giọng nói với Trần Kiến Bình: "Cha lo an toàn cho ta, nhất định bắt ngươi đi theo, ta mới miễn cưỡng mang ngươi ra ngoài, ngươi đừng gây chuyện cho ta đó!"
Nghe vậy, người đàn ông trung niên không lộ vẻ gì liếc nhìn Ôn Nguyệt một cái.
Thấy da dẻ nàng tuy vàng vọt lại còn có vết rám nắng, nhưng sau tai da bóng loáng trắng mịn. Ăn mặc tuy quê mùa, nhưng có thể thấy khí chất không tệ, hẳn là xuất thân giàu có.
Chắc là tiểu thư nhà nào đến trải nghiệm cuộc sống đây mà.
Người đàn ông trung niên nghĩ thầm, thản nhiên đáp tiếng rồi đi qua hai người.
Đến khi người kia đi xa, Ôn Nguyệt mới run run mấy đầu ngón tay cứng đờ, thở phào một hơi thật dài.
Thấy Ôn Nguyệt thả lỏng, Trần Kiến Bình quay đầu nhìn theo người đàn ông trung niên đã đi xa, thấp giọng hỏi: "Ôn tiểu thư, đó là người nào vậy?"
Ôn Nguyệt cũng không biết đó là người nào, vì sợ biết quá nhiều sẽ không khống chế được vẻ mặt, vừa rồi hệ thống la lên xong nàng đã bắt nó im miệng.
Lúc này nàng không vội hỏi hệ thống, chỉ thấp giọng nói: "Vào trong trước đã."
Bây giờ là đầu tháng bảy, mặt trời ở Hương Giang rất gay gắt, đứng bên ngoài không làm gì cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Đi vào trung tâm mua sắm, gió mát từ máy điều hòa thổi ra phả vào mặt, Ôn Nguyệt cả người cũng giãn ra, căng thẳng vừa rồi tan biến hoàn toàn, cuối cùng cũng có tâm tư hỏi hệ thống người kia vừa rồi là ai.
【Hắn tên Hoàng Đại Dũng, là một tên cướp không có danh tiếng gì, nhưng lão đại của hắn là Diệp Thiên Hoa rất nổi danh, là một trong tam đại tặc vương của Hương Giang.】 Ôn Nguyệt xem phim Cảng không nhiều, nhưng cũng không phải là ít, mơ hồ biết tặc vương là như thế nào.
Tặc vương Hương Giang thực tế chính là tội phạm, trên người cơ bản đều mang đại án, hoặc cướp tiệm vàng, hoặc bắt cóc người giàu. Lúc trước vụ bắt cóc Ôn Khải cũng giết con tin, kẻ cầm đầu cũng là một trong tam đại tặc vương.
Ôn Nguyệt lập tức phản ứng: 【Hoàng Đại Dũng tới đây làm gì?】 Nhìn quanh các tiệm vàng một vòng, trong lòng chợt nghĩ: 【Chẳng lẽ đến do thám địa hình à?】
【Không sai, mười năm trước hắn cùng Diệp Thiên Hoa cùng nhau tại Tiêm Sa Chủy làm một vụ, cướp số vàng giá trị trên chục triệu. Nhưng có năm người cùng tham gia, chia ra mỗi người cũng chỉ được mấy triệu.】
Mấy triệu không phải là ít, dù là hiện tại, mấy triệu cũng mua được một căn hộ nhỏ, huống chi đó là mấy triệu của mười năm trước, lúc đó tiền lương một tháng mới mấy ngàn.
Nhưng với những tên tội phạm như Diệp Thiên Hoa, Hoàng Đại Dũng, kiếm tiền quá dễ dàng, đoạt ngân hàng một lần đã được mấy triệu, đâu thèm tính toán chi li sinh hoạt làm gì?
Cũng chẳng có khái niệm đầu tư gì, đương nhiên, tiền thưởng cảnh sát treo cho bọn chúng đều trên trăm vạn, chỉ cần bại lộ thân phận thì đi đến đâu cũng bị người ta đánh. Cho nên bọn chúng có ý định đầu tư cũng vô dụng, không tranh thủ ăn chơi xả láng bây giờ thì thôi.
Tóm lại, dù trước kia phạm đại án với ý đồ gì, thì mười năm sau bọn chúng đều cùng chung cảnh ngộ, đều đứng trước cảnh tiền tiêu hết, sinh hoạt lại lần nữa khốn khó.
Diệp Thiên Hoa làm đại ca, quyết định liên lạc với những hảo huynh đệ năm xưa, sau đó lại tìm thêm hai thanh niên tham gia, chuẩn bị làm một trận lớn.
Lần này, bọn chúng không giới hạn mục tiêu, cướp được vàng càng nhiều càng tốt.
Đạn dược trong tay bọn chúng cũng không có hạn mức, chỉ riêng AK47 đã có mấy khẩu, thuốc nổ thì tính bằng kg.
Hệ thống nói: 【Bọn chúng để mắt đến không chỉ Lệ Vinh bách hóa, bên ngoài còn có hai tiệm vàng, trong nguyên tác vụ này bọn chúng đã cướp số vàng giá trị hơn 70 triệu.】
Trong quá trình đó có hai người chết, năm người còn lại mỗi người được chia hơn mười triệu, đủ để tiêu hết nửa đời sau.
Cho nên chia tiền xong thì không ai trong số chúng xuất hiện nữa.
Ôn Nguyệt quan tâm không phải số vàng bị cướp kia, mà là nghĩ đám cướp chết hai người thì quá trình chắc chắn đã xảy ra đấu súng.
Điều đó có thể đoán được, đám cướp kia đều là ma quỷ, xem mạng người như cỏ rác. Bọn chúng mang nhiều súng đạn như vậy chắc chắn không phải để trưng, trong quá trình này nhất định sẽ có đụng độ với cảnh sát, phía cảnh sát có lẽ cũng có thương vong, thậm chí còn có rất nhiều người qua đường vô tội bị liên lụy.
Hệ thống xác nhận phỏng đoán của Ôn Nguyệt: 【Trong vụ này, có một cảnh sát tử vong, một cảnh sát trọng thương, hai người qua đường vô tội bị giết, số người bị thương vượt quá hai con số.】
【Diệp Thiên Hoa chuẩn bị hành động lúc nào?】
【Ba ngày nữa.】
Vẫn còn thời gian, Ôn Nguyệt tiếp tục hỏi: 【Địa điểm ẩn náu của bọn chúng ở đâu?】
【Ta chỉ tra được địa điểm ẩn náu của ba người trong đó, gồm Hoàng Đại Dũng.】Hệ thống báo một địa chỉ, là một thôn nào đó ở Tân Giới, nơi rất hẻo lánh.
Ôn Nguyệt cau mày: 【Chỉ có ba người thôi à? Bốn người kia đâu? Bọn chúng không ở chung?】
【Đúng vậy, Diệp Thiên Hoa rất gian xảo, mà trước kia cũng bị phản bội, nên tính đa nghi rất nặng. Hai lần gây án trước, hắn đều ra mặt vào giai đoạn liên lạc, sau khi tề tựu thì họp lần đầu, phân công nhiệm vụ. Sau đó lại chia làm nhiều đợt hành động, thông qua hắn liên lạc một chiều, hai lần trước hắn đều gia nhập khi những người khác đã hành động.】
【Bọn chúng tin tưởng hắn vậy sao? Không sợ hắn đẩy bọn chúng lên làm bia đỡ đạn à? Hắn đã đa nghi vậy sao còn tin thông tin do đồng bọn thu thập khi đi do thám?】
【Người mới thì không biết, nhưng bốn người kia hợp tác với hắn nhiều lần, rất tin tưởng hắn. Hơn nữa hai lần gây án trước đó đều rất thuận lợi, có kinh nghiệm như vậy thì lần hợp tác này bọn chúng càng không ý kiến gì. . .】
Nghe đến đây Ôn Nguyệt nói: 【Nói cách khác, tổng cộng bảy người nhưng ít nhất chia thành ba nhóm?】
【Đúng thế.】
Ôn Nguyệt vốn định thông qua hệ thống tra được chỗ ẩn náu của Diệp Thiên Hoa, trước khi bọn chúng động thủ sẽ báo cảnh, để cảnh sát đến bắt tại trận, tóm gọn một mẻ.
Nhưng bây giờ hệ thống chỉ tra được chỗ ở của ba người, hành tung của bốn người kia là một bí ẩn. . . Điều này rất khó giải quyết.
Bởi vì cho dù cảnh sát có bắt được ba người như Hoàng Đại Dũng thì cũng rất khó tìm ra bốn người còn lại.
Nếu bốn người kia nghe tin thì sợ mà không dám tiếp tục còn dễ. Nhỡ đâu bọn chúng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hoặc là không làm, đã làm thì phải tới nơi tới chốn. Nếu đột ngột hành động thì làm sao bây giờ?..
Đối phương cực kỳ nhạy cảm, gần như ngay khi Ôn Nguyệt cứng đờ trong nháy mắt thì đã phát giác, ánh mắt có chút thay đổi, vốn định bước đi cũng dừng lại.
Trần Kiến Bình là quân nhân, về phương diện nguy hiểm cũng rất nhạy cảm, phát hiện sự thay đổi của đối phương thì lập tức bước lên ngăn trước mặt Ôn Nguyệt, nhìn thẳng đối phương, tay thì đưa ra sau nắm lấy súng trên hông.
Đối phương thấy vậy mắt sáng lên, dường như hiểu ra điều gì.
Ôn Nguyệt trong lòng giật mình, vội vàng đè cánh tay Trần Kiến Bình đang bảo vệ mình xuống, hướng đối phương cúi người nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta vừa chạy hơi nhanh, không đụng phải ngươi chứ?"
Rồi lại hạ giọng nói với Trần Kiến Bình: "Cha lo an toàn cho ta, nhất định bắt ngươi đi theo, ta mới miễn cưỡng mang ngươi ra ngoài, ngươi đừng gây chuyện cho ta đó!"
Nghe vậy, người đàn ông trung niên không lộ vẻ gì liếc nhìn Ôn Nguyệt một cái.
Thấy da dẻ nàng tuy vàng vọt lại còn có vết rám nắng, nhưng sau tai da bóng loáng trắng mịn. Ăn mặc tuy quê mùa, nhưng có thể thấy khí chất không tệ, hẳn là xuất thân giàu có.
Chắc là tiểu thư nhà nào đến trải nghiệm cuộc sống đây mà.
Người đàn ông trung niên nghĩ thầm, thản nhiên đáp tiếng rồi đi qua hai người.
Đến khi người kia đi xa, Ôn Nguyệt mới run run mấy đầu ngón tay cứng đờ, thở phào một hơi thật dài.
Thấy Ôn Nguyệt thả lỏng, Trần Kiến Bình quay đầu nhìn theo người đàn ông trung niên đã đi xa, thấp giọng hỏi: "Ôn tiểu thư, đó là người nào vậy?"
Ôn Nguyệt cũng không biết đó là người nào, vì sợ biết quá nhiều sẽ không khống chế được vẻ mặt, vừa rồi hệ thống la lên xong nàng đã bắt nó im miệng.
Lúc này nàng không vội hỏi hệ thống, chỉ thấp giọng nói: "Vào trong trước đã."
Bây giờ là đầu tháng bảy, mặt trời ở Hương Giang rất gay gắt, đứng bên ngoài không làm gì cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Đi vào trung tâm mua sắm, gió mát từ máy điều hòa thổi ra phả vào mặt, Ôn Nguyệt cả người cũng giãn ra, căng thẳng vừa rồi tan biến hoàn toàn, cuối cùng cũng có tâm tư hỏi hệ thống người kia vừa rồi là ai.
【Hắn tên Hoàng Đại Dũng, là một tên cướp không có danh tiếng gì, nhưng lão đại của hắn là Diệp Thiên Hoa rất nổi danh, là một trong tam đại tặc vương của Hương Giang.】 Ôn Nguyệt xem phim Cảng không nhiều, nhưng cũng không phải là ít, mơ hồ biết tặc vương là như thế nào.
Tặc vương Hương Giang thực tế chính là tội phạm, trên người cơ bản đều mang đại án, hoặc cướp tiệm vàng, hoặc bắt cóc người giàu. Lúc trước vụ bắt cóc Ôn Khải cũng giết con tin, kẻ cầm đầu cũng là một trong tam đại tặc vương.
Ôn Nguyệt lập tức phản ứng: 【Hoàng Đại Dũng tới đây làm gì?】 Nhìn quanh các tiệm vàng một vòng, trong lòng chợt nghĩ: 【Chẳng lẽ đến do thám địa hình à?】
【Không sai, mười năm trước hắn cùng Diệp Thiên Hoa cùng nhau tại Tiêm Sa Chủy làm một vụ, cướp số vàng giá trị trên chục triệu. Nhưng có năm người cùng tham gia, chia ra mỗi người cũng chỉ được mấy triệu.】
Mấy triệu không phải là ít, dù là hiện tại, mấy triệu cũng mua được một căn hộ nhỏ, huống chi đó là mấy triệu của mười năm trước, lúc đó tiền lương một tháng mới mấy ngàn.
Nhưng với những tên tội phạm như Diệp Thiên Hoa, Hoàng Đại Dũng, kiếm tiền quá dễ dàng, đoạt ngân hàng một lần đã được mấy triệu, đâu thèm tính toán chi li sinh hoạt làm gì?
Cũng chẳng có khái niệm đầu tư gì, đương nhiên, tiền thưởng cảnh sát treo cho bọn chúng đều trên trăm vạn, chỉ cần bại lộ thân phận thì đi đến đâu cũng bị người ta đánh. Cho nên bọn chúng có ý định đầu tư cũng vô dụng, không tranh thủ ăn chơi xả láng bây giờ thì thôi.
Tóm lại, dù trước kia phạm đại án với ý đồ gì, thì mười năm sau bọn chúng đều cùng chung cảnh ngộ, đều đứng trước cảnh tiền tiêu hết, sinh hoạt lại lần nữa khốn khó.
Diệp Thiên Hoa làm đại ca, quyết định liên lạc với những hảo huynh đệ năm xưa, sau đó lại tìm thêm hai thanh niên tham gia, chuẩn bị làm một trận lớn.
Lần này, bọn chúng không giới hạn mục tiêu, cướp được vàng càng nhiều càng tốt.
Đạn dược trong tay bọn chúng cũng không có hạn mức, chỉ riêng AK47 đã có mấy khẩu, thuốc nổ thì tính bằng kg.
Hệ thống nói: 【Bọn chúng để mắt đến không chỉ Lệ Vinh bách hóa, bên ngoài còn có hai tiệm vàng, trong nguyên tác vụ này bọn chúng đã cướp số vàng giá trị hơn 70 triệu.】
Trong quá trình đó có hai người chết, năm người còn lại mỗi người được chia hơn mười triệu, đủ để tiêu hết nửa đời sau.
Cho nên chia tiền xong thì không ai trong số chúng xuất hiện nữa.
Ôn Nguyệt quan tâm không phải số vàng bị cướp kia, mà là nghĩ đám cướp chết hai người thì quá trình chắc chắn đã xảy ra đấu súng.
Điều đó có thể đoán được, đám cướp kia đều là ma quỷ, xem mạng người như cỏ rác. Bọn chúng mang nhiều súng đạn như vậy chắc chắn không phải để trưng, trong quá trình này nhất định sẽ có đụng độ với cảnh sát, phía cảnh sát có lẽ cũng có thương vong, thậm chí còn có rất nhiều người qua đường vô tội bị liên lụy.
Hệ thống xác nhận phỏng đoán của Ôn Nguyệt: 【Trong vụ này, có một cảnh sát tử vong, một cảnh sát trọng thương, hai người qua đường vô tội bị giết, số người bị thương vượt quá hai con số.】
【Diệp Thiên Hoa chuẩn bị hành động lúc nào?】
【Ba ngày nữa.】
Vẫn còn thời gian, Ôn Nguyệt tiếp tục hỏi: 【Địa điểm ẩn náu của bọn chúng ở đâu?】
【Ta chỉ tra được địa điểm ẩn náu của ba người trong đó, gồm Hoàng Đại Dũng.】Hệ thống báo một địa chỉ, là một thôn nào đó ở Tân Giới, nơi rất hẻo lánh.
Ôn Nguyệt cau mày: 【Chỉ có ba người thôi à? Bốn người kia đâu? Bọn chúng không ở chung?】
【Đúng vậy, Diệp Thiên Hoa rất gian xảo, mà trước kia cũng bị phản bội, nên tính đa nghi rất nặng. Hai lần gây án trước, hắn đều ra mặt vào giai đoạn liên lạc, sau khi tề tựu thì họp lần đầu, phân công nhiệm vụ. Sau đó lại chia làm nhiều đợt hành động, thông qua hắn liên lạc một chiều, hai lần trước hắn đều gia nhập khi những người khác đã hành động.】
【Bọn chúng tin tưởng hắn vậy sao? Không sợ hắn đẩy bọn chúng lên làm bia đỡ đạn à? Hắn đã đa nghi vậy sao còn tin thông tin do đồng bọn thu thập khi đi do thám?】
【Người mới thì không biết, nhưng bốn người kia hợp tác với hắn nhiều lần, rất tin tưởng hắn. Hơn nữa hai lần gây án trước đó đều rất thuận lợi, có kinh nghiệm như vậy thì lần hợp tác này bọn chúng càng không ý kiến gì. . .】
Nghe đến đây Ôn Nguyệt nói: 【Nói cách khác, tổng cộng bảy người nhưng ít nhất chia thành ba nhóm?】
【Đúng thế.】
Ôn Nguyệt vốn định thông qua hệ thống tra được chỗ ẩn náu của Diệp Thiên Hoa, trước khi bọn chúng động thủ sẽ báo cảnh, để cảnh sát đến bắt tại trận, tóm gọn một mẻ.
Nhưng bây giờ hệ thống chỉ tra được chỗ ở của ba người, hành tung của bốn người kia là một bí ẩn. . . Điều này rất khó giải quyết.
Bởi vì cho dù cảnh sát có bắt được ba người như Hoàng Đại Dũng thì cũng rất khó tìm ra bốn người còn lại.
Nếu bốn người kia nghe tin thì sợ mà không dám tiếp tục còn dễ. Nhỡ đâu bọn chúng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hoặc là không làm, đã làm thì phải tới nơi tới chốn. Nếu đột ngột hành động thì làm sao bây giờ?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận