Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ

Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 25: Ra TAy đánh nhau: (1) (length: 7748)

Phùng Văn Phương ban đầu định bụng đi tìm Trịnh Ngạn Trạch, nhưng vừa đến cửa chính nàng đột nhiên kịp phản ứng, Trịnh Ngạn Trạch dù gì cũng là đàn ông, nàng đơn thân độc mã xông vào có đánh lại được không?
Thế là bước chân rẽ sang phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính là nơi Phùng cha cùng vợ cả ở, Phùng Văn Phương sau khi gõ cửa, người ra mở cửa là Phùng Thái.
Phùng Thái không ưa Phùng Văn Phương cho lắm, nói chính xác hơn thì, người của phòng nhì nàng đều không thích, không chỉ phòng nhì, con cái của người vợ trước của Phùng cha nàng cũng chẳng ưa gì.
Ừ, không sai, trước Phùng Thái, Phùng cha từng cưới một người vợ, chỉ là bà ta bạc mệnh, ông vừa phát tài chưa được bao lâu thì qua đời, để lại hai đứa con nít còn nhỏ tuổi.
Sau khi Phùng Thái lên làm chính thất, trong lòng ghét hai đứa nhỏ đó, nhưng ngoài mặt chưa từng để ai thấy kẽ hở, đối xử với hai đứa trẻ còn tốt hơn cả con ruột.
Điều này dĩ nhiên không phải thật lòng tốt, mà là nâng lên để giết, cuối cùng hai đứa bé bị nàng nuôi thành phế nhân, một đứa chỉ biết đi bar gái gú, một đứa chỉ biết lượn phố mua sắm. Bọn chúng lại đặc biệt nghe lời nàng, đặc biệt ghét người phòng nhì, hễ phòng hai có xích mích gì là bọn chúng sẽ xông ra trước.
Lần này đặt mua báo lá cải, chính là do bọn chúng gây ra.
Về phần Phùng Thái, đương nhiên là núp sau lưng làm người tốt rồi.
Giống như bây giờ, dù trong lòng ghét bỏ, nhưng vẻ mặt Phùng Thái lại rất ôn hòa, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng: "Văn Phương đến rồi đấy à? Mấy hôm nay con không ra khỏi phòng, ta vẫn muốn đến thăm con, nhưng lại sợ con không muốn gặp ai, bây giờ thấy con không sao ta yên tâm rồi."
Phùng Văn Phương tự nhiên cũng không ưa Phùng Thái, nhưng nàng lớn lên trong gia đình này, tự nhiên hiểu thế nào là giả dối, bèn trước tiên tỏ ý cảm ơn sự quan tâm của đối phương, sau đó nói rõ ý định đến: "Con có chuyện muốn tìm ba nói chuyện, ba có ở trong phòng không?"
"Có, chỉ là..." Phùng Thái giả bộ khó xử liếc mắt nhìn vào trong phòng nói, "Ba có thể không muốn gặp con."
"Con có chuyện rất quan trọng muốn nói với ba." Phùng Văn Phương nói xong thấy Phùng Thái không chịu giúp mình truyền lời, bèn lớn tiếng gọi, "Ba ơi, con là Văn Phương đây! Con có chuyện muốn nói với ba!"
Vừa dứt lời, Nhị thái thái cũng đến, thấy nàng đang ồn ào ở trước cửa phòng ngủ chính, vội vàng đến kéo người: "Con làm gì vậy?"
Phùng Văn Phương lớn giọng nói: "Con tìm ba để ba làm chủ cho con!"
Phùng Thái nghe vậy suýt chút nữa cười chết, cảm thấy nàng đã làm ra chuyện xấu như thế rồi mà còn không biết xấu hổ đi tìm cha ruột làm chủ! Quả thực khiến người ta cười đến rụng răng.
Nhị thái thái cũng không hy vọng chuyện này ầm ĩ đến chỗ chồng mình, trong đầu nàng nghĩ, Phùng Văn Phương nên cầm tờ báo đi tìm người nhà họ Trịnh thương lượng, tốt nhất có thể cùng nhau che đậy hai vụ bê bối này, coi như không có chuyện gì, trước kia sống ra sao thì về sau cứ sống vậy.
Dù sao Phùng Văn Phương đúng là có lỗi, nếu thật sự náo lên mà đàm phán không thành, rời Trịnh gia mang theo tiếng xấu ngoại tình với chú chồng, thì nàng muốn tìm một người đàn ông có điều kiện tương tự cũng không dễ dàng.
Mà lại nàng hiểu rõ con người Phùng cha, Phùng Văn Phương làm ra chuyện sai như vậy, còn không biết hối cải mà náo đến chỗ ông thì có thể sẽ bị ông chán ghét mà vứt bỏ, dù cho biết Trịnh Ngạn Trạch cũng không trong sạch, Phùng cha cũng sẽ không đối xử khác với Phùng Văn Phương, thậm chí có thể tiện thể ghét luôn cả Trịnh Ngạn Trạch.
Nàng để Phùng Văn Phương gả cho Trịnh Ngạn Trạch là vì tìm chỗ dựa cho con trai, chứ không phải muốn để bọn họ cùng nhau liên lụy con trai mình.
Nhưng Phùng Văn Phương không nghĩ nhiều như vậy.
Sự việc đã đến nước này, nàng và Trịnh Ngạn Trạch chắc chắn là không thể qua nổi rồi.
Nàng là một đứa con gái, về sau cũng không có khả năng thừa kế công ty trong nhà, chiều lòng cha có khi còn được chia một ít cổ phần, thêm ít tiền và bất động sản, nếu như cha ruột không thương thì không biết chừng.
Trước kia nàng ở nhà coi như được cưng chiều, nhưng bây giờ thì, nàng thật sự không dám nói về sau mình có thể chia được bao nhiêu tài sản.
Nhà mẹ không đáng tin, nàng cũng chỉ có thể tìm cách vớt vát từ nhà chồng mà thôi. Mà lại, nàng còn có thể nhân cơ hội này mà kể khổ với cha, cố gắng lấy được sự thương cảm của ông, sau này có thể chia được nhiều tài sản hơn.
Ôm cái ý nghĩ này, Phùng Văn Phương có thể nói là hét đến lạc cả giọng, ai đến cũng không ngăn nổi.
Cuối cùng, Phùng cha cũng bị nàng gọi dậy.
Vừa thấy cha ra, Phùng Văn Phương liền đưa ngay tờ báo cho ông xem, không đề cập gì đến chuyện ngoại tình với chú chồng, chỉ nói Trịnh Ngạn Trạch sau lưng đã thông đồng với em dâu từ lâu. Rồi lại chỉ vào chỗ vết bầm trên mặt vẫn chưa lành nói, Trịnh Ngạn Trạch trước đó đã đánh nàng đến mức suýt chết.
Cuối cùng, Phùng Văn Phương có lấy được sự thương xót của cha không, ngoài Phùng cha ra thì không ai biết, nhưng họ đều biết sau khi Phùng cha xem hết tin tức, ông quyết định đứng ra làm chỗ dựa cho Phùng Văn Phương.
Thế là khi Phùng Văn Phương đến nhà họ Trịnh, phía sau có mấy tên đàn ông cao lớn lực lưỡng đi theo.
Thấy Trịnh Ngạn Trạch biết tin tức chạy ra, Phùng Văn Phương không nói hai lời, ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ xông lên đánh người.
Trịnh Ngạn Trạch không ngờ vừa ra đã bị đánh, nhanh chân định chạy vào nhà, nhưng hắn chưa kịp chạy vào đã bị bắt lại, nắm đấm liên tiếp giáng xuống mặt hắn, đau đến hắn la hét: "Ngao, các ngươi làm cái gì vậy? Các ngươi có biết ta là ai không! Ngao, Phùng Văn Phương, cô điên rồi, cô mau kêu bọn họ dừng tay đi!"
Nhưng mặc kệ hắn gào thét cỡ nào, Phùng Văn Phương vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không hề có ý định bảo người ta dừng lại.
Đến khi đội trưởng đội bảo vệ của Trịnh gia phát hiện không ổn, vội vàng một bên sắp xếp người cứu người, một bên đi báo cho chủ nhà.
Trịnh Hưng Quốc tuy đã sớm thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng, Trịnh Thái nhận được tin tức không dám quấy rầy chồng mình, thế là để con trai út ra ngoài cứu người.
Gia đình họ Trịnh khác với nhà họ Phùng, chỉ có một phòng hai anh em.
Bởi vì hai anh em đều dính dáng đến bê bối, cho nên người nhà họ Trịnh không ai đứng xem náo nhiệt mà không ngại chuyện lớn, cố tình đặt mua báo giải trí về nhà.
Đừng nói là đặt báo lá cải, bọn họ hận không thể cho toàn bộ các tờ báo ở Hương Giang phải đóng cửa.
Hơn nữa, thời gian còn quá sớm, tin tức trang nhất mới ra của «Đông Giang Giải trí báo» vẫn chưa kịp lan đến giới hào môn ngoài nhà họ Phùng, nên Trịnh Ngạn Hải vẫn chưa biết chuyện mình bị cắm sừng.
Lúc này, trong lòng hắn đang cảm thấy có lỗi, cho nên biết được đại ca bị người Phùng Văn Phương mang đến vây đánh, không nói hai lời liền mang người xông ra, tham gia hỗn chiến cứu Trịnh Ngạn Trạch, lại đau lòng khiển trách Phùng Văn Phương: "Cô đã đưa đơn kiện đại ca lên tòa rồi, vì sao còn phải tìm người đến đánh anh ấy? Huống chi dù nói thế nào đi nữa, dù sao là chúng ta có lỗi với đại ca trước đây, đại ca cũng không làm gì, cô vì sao còn muốn hùng hổ dọa người như thế?"
"Chúng ta có lỗi với anh ta?" Phùng Văn Phương nghe vậy bật cười, một tay cầm tờ báo quăng thẳng vào mặt Trịnh Ngạn Hải, "Mở to mắt chó của anh mà xem cho kỹ đi, anh hôn vợ mình mà xem người anh cả yêu dấu của anh sớm đã gian díu với vợ anh rồi, đồ ngu!"
Mắt Trịnh Ngạn Hải lập tức trợn tròn: "Cô nói cái gì? Chuyện này không thể nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận