Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ

Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 55: Hợp tác (1) (length: 7559)

Ăn dưa được một nửa, Phó Văn Phương mở miệng: "Ôn tiểu thư, ta lần này, chủ yếu là muốn vì chuyện trước đây chồng ta hắt nước bẩn lên người cô, chính thức xin lỗi cô. Tôi cùng các cổ đông công ty khi thấy tin tức đều hết sức kinh ngạc, cũng vô cùng áy náy với cô. Chỉ là khi đó, chủ tịch Chu Phúc Kim, chồng tôi, không chịu xin lỗi, chúng tôi cũng chẳng thể làm gì."
"Nhưng ba ngày trước, công ty tôi đã thông qua hội đồng quản trị bãi nhiệm chồng tôi, và tôi lên làm chủ tịch. Sau khi bàn bạc với các cổ đông công ty, chúng tôi quyết định tự mình đến nhà xin lỗi cô."
Nói xong, Phó Văn Phương lấy ra mấy tấm phiếu mua hàng từ cặp tài liệu, đặt lên bàn trà đẩy về phía Ôn Nguyệt, nói: "Để tỏ lòng thành, tôi đã xin công ty mười phiếu mua hàng, mỗi phiếu trị giá một trăm ngàn, cô có thể dùng phiếu này chi tiêu tùy ý ở bất cứ tiệm vàng nào của Chu Phúc Kim. Tôi biết Ôn tiểu thư không thiếu thứ gì, vàng cô cũng không hẳn đã để ý. Vì vậy, nếu cô có yêu cầu gì khác, cứ nói, những gì Chu Phúc Kim chúng tôi có thể đáp ứng được thì nhất định sẽ đáp ứng."
Nhìn mười phiếu mua hàng trị giá tổng cộng một triệu, Ôn Nguyệt thật sự cảm thấy, Phó Văn Phương rất biết tặng quà. Phiếu mua hàng trị giá một triệu, ai mà cưỡng lại được chứ!
Hơn nữa, phiếu mua hàng này không có giới hạn thời gian sử dụng, chẳng khác nào Chu Phúc Kim bồi thường một triệu. Vàng lại là thứ không bị mất giá trong ba mươi năm tới, mười phiếu mua hàng hiện tại một triệu, đến khi nàng xuyên qua thì giá trị phải gấp bốn lần hoặc hơn.
Đương nhiên, không cần phải dùng giá cả vài chục năm sau để đánh giá giá trị sản phẩm hiện tại. Nhưng thành ý của Chu Phúc Kim lần này quả thực rất đầy đủ.
Chỉ là có qua ắt phải có lại, Ôn Nguyệt không tin Phó Văn Phương bỏ ra một triệu, chỉ đơn thuần để bày tỏ áy náy. Vì thế, nàng đẩy phiếu mua hàng về phía trước, nói: "Nếu Chu Kim Long tự mình đến nhà xin lỗi ta, ừm, ta có lẽ vẫn không tha thứ cho hắn, nhưng ta nghĩ oan có đầu nợ có chủ, người hắt nước bẩn lên ta là hắn, không cần người khác xin lỗi thay ta."
Phó Văn Phương nghe vậy liền vội mở miệng: "Ôn tiểu thư..."
Ôn Nguyệt đưa tay ngắt lời hắn: "Nếu vì chuyện thuê mặt bằng, càng không cần những điều này. Không giấu gì cô, cửa hàng sau khi Chu Phúc Kim rút lui sẽ được chúng tôi cho thuê riêng. Ta bằng lòng không nhằm vào Chu Phúc Kim, nhưng cũng không thể bỏ qua những hợp đồng đã đàm phán, tiếp tục cho thuê những cửa hàng này."
"Ôn tiểu thư quả là người quyết đoán." Trong mắt Phó Văn Phương thoáng qua vẻ thất vọng, nhưng vẫn không thu phiếu mua hàng, thậm chí còn đẩy về phía trước, nói: "Tục ngữ nói, mua bán không xả tình nghĩa, nếu không thành duyên thì chúng ta cũng mong có thể làm bạn với Ôn tiểu thư, sau này có cơ hội hợp tác."
"Sau này có cơ hội..." Ôn Nguyệt nhắc lại mấy chữ này, cười nói: "Nếu như khi đó, Chu Phúc Kim có thể nghe theo toàn quyền quyết định của Phó tiểu thư, có lẽ ta sẽ bằng lòng hợp tác với Chu Phúc Kim."
Vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt Phó Văn Phương. Dù mới lên chức vài ngày nhưng ông ta đã bắt đầu tham luyến cái vị trí chủ tịch này. Thậm chí không muốn vì một người nổi danh như Chu Kim Long mà thoái vị. Nhưng trước mặt người ngoài, ông ta chưa bao giờ thể hiện dã tâm, ngay cả các cổ đông trong công ty cũng cho rằng ông ta chỉ là công cụ của Chu Kim Long.
Cho nên, khi ông ta đứng ra xin lỗi Ôn Nguyệt, các cổ đông công ty đều hết sức ngạc nhiên, nghĩ rằng Chu Kim Long cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt. Nhưng ai nấy đều cảm thấy ông ta không có ý đó.
Chu Kim Long sau khi biết chuyện cũng cho rằng các cổ đông khuyến khích Phó Văn Phương. Hắn vội chạy đến công ty phản đối. Nhưng cuối cùng không thể cố chấp trước ý chí của tất cả các cổ đông, và do ông ta không phải đích thân đến xin lỗi nên chọn cách nhắm mắt làm ngơ.
Vậy nên, tuy Phó Văn Phương đạt được mục đích nhưng lại rút lui an toàn, tiếp tục che giấu được bản thân.
Không ngờ Ôn Nguyệt lại có thể nhìn ra được dã tâm của hắn.
Nhưng Phó Văn Phương không quá ngạc nhiên, trong vòng nửa năm qua, nàng xem không ít tin tức về Ôn Nguyệt, luôn cảm thấy nàng không đơn giản.
Hơn nữa, chuyện Chu Kim Long vừa đắc tội Ôn Nguyệt, ngay sau đó thì bê bối đã bị vạch trần. Dù những người vạch trần Chu Kim Long đầu tiên không phải người của Đông Giang báo nghiệp nhưng Phó Văn Phương vẫn luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến Ôn Nguyệt, thật trùng hợp.
Nhưng hắn không định nói ra, thứ nhất, ai cũng vui khi Chu Kim Long gặp chuyện, thứ hai nếu Ôn Nguyệt thật sự không đơn giản, thì vẫn nên bớt đắc tội với những người như vậy.
Đó cũng là một trong những lý do khiến Phó Văn Phương cố ý đến nhà xin lỗi.
Trên đời này, đa số mọi người đều sẽ giận cá chém thớt. Tựa như việc Chu Kim Long hắt nước bẩn lên người Ôn Nguyệt. Nếu Ôn Nguyệt không hề nghĩ tới thì coi như không hận, khả năng cao cũng sẽ không đối tốt với bà ta.
Nhưng từ khi vào cửa tới giờ, Ôn Nguyệt không hề tỏ thái độ gì, giống như đã sớm phân biệt được ông ta với Chu Kim Long. Đoán chừng, bà ta đã sớm nhìn ra ông ta có dã tâm.
Nghĩ lại câu nói sau cùng của Ôn Nguyệt, một dòng nước ấm chảy qua trong lòng ông ta, bèn cười nói: "Ta sẽ cố gắng."
Vì đôi bên đã rõ tâm ý của nhau, Phó Văn Phương cũng không giả vờ, nói tiếp: "Thực ra, trong lòng ta vẫn còn một ý tưởng khác về mấy phiếu mua hàng này."
"Ý tưởng gì?"
Phó Văn Phương nói ra: "Tuy rằng cô cùng Dịch tiên sinh đã cùng nhau lên tiếng nhận phỏng vấn, thị dân Hương Giang về cơ bản đứng về phía cô. Nhưng thời gian sẽ làm phai mờ chi tiết, bóp méo sự thật. Mà mọi người lại thích nghe chuyện lạ. Nếu như chuyện này không được giải quyết dứt điểm thì sau vài năm dư luận sẽ đi đến đâu, chưa chắc đã có lợi cho cô. Vậy nên ta đề nghị, cô nên tự mình vẽ một dấu chấm tròn để khép lại chuyện này, hoàn toàn định tính nó."
Ôn Nguyệt tỏ vẻ hứng thú, hỏi: "Vậy dấu chấm tròn này, phải vẽ thế nào?"
"Nếu cô bằng lòng nhận những phiếu mua hàng này, ta sẽ liên hệ với báo giới. Tung tin rằng hôm nay ta thay mặt công ty vì chuyện Chu Kim Long hắt nước bẩn lên người cô mà đích thân đến nhà xin lỗi, đồng thời chuẩn bị những phiếu mua hàng này để bày tỏ sự áy náy. Cô có thể dùng phiếu mua hàng để chi tiêu ở chỗ của Chu Phúc Kim, ta sẽ tìm phóng viên cùng đi chụp để chứng minh sự việc là thật."
Phó Văn Phương nói thêm: "Khi đã xin lỗi rồi thì mới thấy mình có lỗi. Sau khi tin tức được đưa ra, mọi người chắc chắn sẽ có những suy đoán riêng trong lòng. Ngoài ra, khi chuyện này được đưa lên báo chí, chắc chắn sẽ có phóng viên phỏng vấn chúng ta, khi đó ta sẽ đại diện Chu Phúc Kim thừa nhận việc rút lui khỏi bách hóa Lệ Vinh là do hành vi không thích đáng của chủ tịch tiền nhiệm, và công ty vô cùng ân hận vì điều đó, nhằm chứng minh ân oán giữa cô và Chu Kim Long, là do lỗi hoàn toàn ở phía ông ta."
Biện pháp này rất ác, làm vậy thì danh tiếng của Chu Kim Long chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Nhưng chuyện Chu Kim Long bị hủy hoại danh tiếng chẳng liên quan gì tới Ôn Nguyệt, đã có thù thì chỉ mong Chu Kim Long gặp chuyện không may.
Chỉ có điều, bàn tính của Phó Văn Phương gõ có vẻ hơi vang.
Ôn Nguyệt nói: "Nghe thì có vẻ hay đấy, nhưng làm vậy dường như cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho ta. Chuyện vốn không được giải quyết dứt điểm, dư luận sau vài năm có thể sẽ bất lợi cho ta, vậy lẽ nào cứ nhất định phải định tính chuyện này thì dư luận mới có lợi cho ta sao? Hơn nữa, danh tiếng thì ta cũng chẳng quan tâm mấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận