Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ
Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 85: Chân gãy (1) (length: 7886)
Lôi Minh là một cảnh sát tuần tra khu vực Hương Giang, công việc hàng ngày của hắn chủ yếu là cùng đồng nghiệp cùng nhau phụ trách tuần tra khu vực được giao.
Đương nhiên, không phải chỉ là đi bộ nhàn tản là xong việc, khi gặp người dân cần giúp đỡ, hắn phải hỗ trợ, nếu thấy ai đánh nhau, họ cũng phải kịp thời ngăn chặn.
Nếu nhận được nhiệm vụ đột xuất, họ cũng phải nhanh chóng thi hành.
Thông thường, cảnh sát tuần tra không mong muốn nhận nhiệm vụ đột xuất, bởi vì những nhiệm vụ này thường mang ý nghĩa phiền phức, có thể là gần đó có người bị cướp hoặc nơi nào đó xảy ra án mạng.
Nhưng Lôi Minh khác với những người khác, mỗi lần nhận được nhiệm vụ đột xuất, hắn luôn xông lên tuyến đầu, biểu hiện đặc biệt tích cực, bởi vì hắn không muốn mãi là một cảnh sát tuần tra.
Từ khi vào trường quân đội, mục tiêu của hắn là gia nhập tổ trọng án, hắn cho rằng mỗi lần nhận nhiệm vụ đột xuất trong khi tuần tra đều là cơ hội huấn luyện tốt.
Tối hôm đó cũng vậy, biết được có người đua xe ở hai quảng trường bên ngoài khu vực tuần tra của họ, đồng nghiệp của hắn kêu trời, nói rằng đợi bọn họ tới thì đám đua xe sớm đã không thấy bóng dáng, chi bằng đừng đi có phải hơn không?
Nhưng Lôi Minh nghĩ dù đám đua xe có chạy thì người báo án chắc chắn vẫn ở đó, họ nhận nhiệm vụ thì không thể bỏ mặc người báo án.
Hơn nữa, gần đây thường xuyên có người dân than phiền về đám đua xe gây ồn ào, chỉ là chưa có ai làm chứng, khiến việc điều tra rất khó tiến triển. Nếu đêm nay người báo án nhìn thấy biển số xe, có lẽ sẽ tìm được điểm đột phá.
Lôi Minh kiên quyết muốn đi, đồng nghiệp bất đắc dĩ phải đi cùng.
Họ chạy bộ đến, nhưng vì khoảng cách hơi xa, nên phải mất mười lăm phút sau mới tới nơi.
Khi vừa rẽ vào đầu phố, đồng nghiệp của Lôi Minh vẫn còn nói: "Ta đã bảo rồi, xa như vậy đợi chúng ta đến thì người ta đã chạy mất rồi, có khi người báo án cũng chẳng còn chờ nữa, ngươi cứ không nghe, nhất định phải qua..."
Chữ "đến" còn chưa dứt lời, cả hai đã nghe thấy tiếng thét chói tai: "A a a - đau đau đau!"
Hai người dừng bước, nhìn nhau, rồi vội vàng chạy về phía trước.
Chạy chưa được mấy bước, hai người đã thấy vài chiếc xe dừng giữa đường, cùng với hai nhóm người đứng tách biệt nhau.
Sở dĩ nói họ tách biệt không phải vì họ đứng thành hai hàng, mà là vì bọn Phùng thiếu, kẻ thì bị đám bảo tiêu của Ôn Nguyệt túm tay, người thì bị đối phương nhìn chằm chằm, còn bản thân Phùng thiếu thì ôm chân ngồi giữa vòng vây, kêu la thảm thiết.
Chủ yếu là do cách ăn mặc, đám bảo tiêu của Ôn Nguyệt thì ai nấy đều áo vest đen, đeo kính râm, còn Phùng thiếu và đám tùy tùng thì mặc đủ loại kiểu, nhưng màu sắc lại rực rỡ lòe loẹt, trông có cảm giác thống nhất kỳ dị.
Nếu là trong tình huống khác, Lôi Minh chắc chắn sẽ nghĩ rằng Phùng thiếu bị bắt nạt, nghi ngờ đám người mặc vest đen kia là thành viên xã hội đen.
Nhưng bọn họ xuất hiện ở đây là có lý do: có người báo cảnh nói gặp đám đua xe.
Hai chiếc xe thể thao màu đỏ và vàng rực rỡ kia rõ ràng là xe của đám Phùng thiếu, vậy thì người báo cảnh chắc là đám mặc đồ tây đen.
Có điều...
Thực lực hai bên này có vẻ quá chênh lệch, số lượng người của phe đồ tây đen dường như gấp đôi phe đua xe còn chưa tính, hơn nữa bọn họ còn có vẻ đang đánh người.
Việc này... họ nên giúp ai?
Lôi Minh ngơ ngác hai giây, quyết định không giúp ai cả, cầm gậy cảnh sát tiến lên hỏi lớn: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
"A Sir." Ôn Nguyệt bước lên chào, "Các anh đến rồi."
Lôi Minh lúc này mới để ý đến Ôn Nguyệt, nhìn quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ai, hỏi: "Là cô báo cảnh?"
"Đúng, là tôi."
Ôn Nguyệt gật đầu, lấy danh thiếp từ trong túi đưa cho Lôi Minh, đang định giới thiệu thì Phùng thiếu ngồi ôm chân dưới đất ồn ào: "A Sir! Cứu mạng với! Chân tôi bị bọn họ đánh gãy rồi!"
"Tiểu Trần."
Trần Kiến Bình vội vàng đáp: "Ôn tổng."
"Bịt miệng hắn lại."
"Vâng."
Trần Kiến Bình trực tiếp kéo cà vạt, bịt ngang miệng Phùng thiếu, kéo hai đầu về sau gáy cột lại, tiếng kêu la trong nháy mắt biến thành tiếng nức nở.
Lôi Minh cau mày, định mở miệng nói gì đó, lại bị Ôn Nguyệt cắt ngang: "Tôi tên Ôn Nguyệt, đây là danh thiếp của tôi."
"Ôn Nguyệt? Cô, cô..." Đồng nghiệp Lôi Minh kích động nói, "Cô là con gái của Ôn Vinh Sinh?"
"Ừ, đúng vậy."
Lôi Minh giật mình, nhưng không vì vậy mà hết nhíu mày, chỉ vào Phùng thiếu hỏi: "Chuyện này là sao?"
"Chuyện là thế này, hôm nay tôi đi tuần tra ở Nguyên Lãng, kết quả gặp mưa bão, đến giờ mới về được," Ôn Nguyệt chỉ xuống đất, "Khi đi qua đoạn đường này, từ xa chúng tôi đã nghe thấy tiếng pô xe thể thao, vì đường này tương đối hẹp, mà thời gian lại gấp, không cho phép chúng tôi rẽ, nên để tránh tai nạn xe, chúng tôi quyết định dừng xe ở ven đường."
Đường tuy là đường hai chiều, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ chứa được hai chiếc xe song song, vẫn rộng hơn một chút, hơn nữa hai bên vẫn có vỉa hè cho người đi bộ.
Ôn Nguyệt đậu xe thì trên thực tế đã đưa nửa xe lên vỉa hè.
Dù theo quy tắc giao thông thì con đường này không được đậu xe, nhưng trường hợp đặc biệt phải có cách xử lý đặc biệt, cho dù đội giao thông tới thì cũng không thể nói cách giải quyết của họ có vấn đề.
Lôi Minh và đồng nghiệp nhìn sáu chiếc xe con màu đen một nửa nằm trên vỉa hè, một nửa trên làn đường, đều gật gù, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Hắn!"
Ôn Nguyệt chỉ tay vào Phùng thiếu đang bị bịt miệng, phẫn nộ nói, "Chúng tôi đã chừa cho hắn rộng như thế rồi, hắn hoàn toàn có thể lái qua được, nhưng hắn không chịu! Rõ ràng nhìn thấy xe chúng tôi đậu ở đây, còn cố tình đánh lái đâm thẳng vào chúng tôi, tôi cho người ta đánh gãy chân hắn, có quá đáng không?"
Phùng thiếu bị bịt miệng không nói được, nhưng gã đàn ông ngồi ghế phụ xe của hắn nghe vậy, vội vàng giải thích: "Chúng tôi không có! Phùng thiếu chỉ định thể hiện chút kỹ thuật lái xe cho vui thôi, hù bọn họ chút xíu."
Ôn Nguyệt cười nhạt: "Các ngươi là một bọn, đương nhiên nói hắn chỉ định phô diễn hù dọa người rồi! Vậy tôi là người bị hại, chẳng lẽ tôi nói hắn cố ý giết người hay sao?"
Phùng thiếu nghe vậy, "Ô ô" càng lớn hơn.
Từ khi Ôn Nguyệt giới thiệu thân phận mình, đám tay chân của Phùng thiếu đã biết có lẽ đã đụng trúng ổ cứng, trong lòng hơi sợ hãi. Nhưng vì chuyện làm ăn trong nhà đều phải dựa vào Phùng gia, hoặc xuất thân của mình vốn bình thường, mãi mới leo lên được Phùng thiếu, được cùng đám con nhà giàu này chơi bời, nên cũng không dám bỏ mặc Phùng thiếu.
Giờ Phùng thiếu không thể mở miệng, bọn họ chỉ còn cách nghĩ cách tranh cãi giúp hắn, một người nói: "Nếu Phùng thiếu cố ý giết người thì tại sao phải đánh lái? Nếu không nhờ hắn lái kịp, thì bọn họ đã bị đụng rồi."
"Nếu hắn không cố tình đâm vào chúng tôi thì giờ này tôi đã về đến nhà rồi!" Ôn Nguyệt cười lạnh một tiếng, "A Sir, tôi đề nghị lát nữa đến đồn cảnh sát các anh hãy sắp xếp cho đám người này kiểm tra nước tiểu đi, nếu bọn chúng nói không cố ý giết người, vậy chắc là do dùng chất cấm nên không làm chủ được tay chân, chứ làm sao giải thích được chuyện bọn chúng đột ngột đánh lái đâm tới được?"
Đương nhiên, không phải chỉ là đi bộ nhàn tản là xong việc, khi gặp người dân cần giúp đỡ, hắn phải hỗ trợ, nếu thấy ai đánh nhau, họ cũng phải kịp thời ngăn chặn.
Nếu nhận được nhiệm vụ đột xuất, họ cũng phải nhanh chóng thi hành.
Thông thường, cảnh sát tuần tra không mong muốn nhận nhiệm vụ đột xuất, bởi vì những nhiệm vụ này thường mang ý nghĩa phiền phức, có thể là gần đó có người bị cướp hoặc nơi nào đó xảy ra án mạng.
Nhưng Lôi Minh khác với những người khác, mỗi lần nhận được nhiệm vụ đột xuất, hắn luôn xông lên tuyến đầu, biểu hiện đặc biệt tích cực, bởi vì hắn không muốn mãi là một cảnh sát tuần tra.
Từ khi vào trường quân đội, mục tiêu của hắn là gia nhập tổ trọng án, hắn cho rằng mỗi lần nhận nhiệm vụ đột xuất trong khi tuần tra đều là cơ hội huấn luyện tốt.
Tối hôm đó cũng vậy, biết được có người đua xe ở hai quảng trường bên ngoài khu vực tuần tra của họ, đồng nghiệp của hắn kêu trời, nói rằng đợi bọn họ tới thì đám đua xe sớm đã không thấy bóng dáng, chi bằng đừng đi có phải hơn không?
Nhưng Lôi Minh nghĩ dù đám đua xe có chạy thì người báo án chắc chắn vẫn ở đó, họ nhận nhiệm vụ thì không thể bỏ mặc người báo án.
Hơn nữa, gần đây thường xuyên có người dân than phiền về đám đua xe gây ồn ào, chỉ là chưa có ai làm chứng, khiến việc điều tra rất khó tiến triển. Nếu đêm nay người báo án nhìn thấy biển số xe, có lẽ sẽ tìm được điểm đột phá.
Lôi Minh kiên quyết muốn đi, đồng nghiệp bất đắc dĩ phải đi cùng.
Họ chạy bộ đến, nhưng vì khoảng cách hơi xa, nên phải mất mười lăm phút sau mới tới nơi.
Khi vừa rẽ vào đầu phố, đồng nghiệp của Lôi Minh vẫn còn nói: "Ta đã bảo rồi, xa như vậy đợi chúng ta đến thì người ta đã chạy mất rồi, có khi người báo án cũng chẳng còn chờ nữa, ngươi cứ không nghe, nhất định phải qua..."
Chữ "đến" còn chưa dứt lời, cả hai đã nghe thấy tiếng thét chói tai: "A a a - đau đau đau!"
Hai người dừng bước, nhìn nhau, rồi vội vàng chạy về phía trước.
Chạy chưa được mấy bước, hai người đã thấy vài chiếc xe dừng giữa đường, cùng với hai nhóm người đứng tách biệt nhau.
Sở dĩ nói họ tách biệt không phải vì họ đứng thành hai hàng, mà là vì bọn Phùng thiếu, kẻ thì bị đám bảo tiêu của Ôn Nguyệt túm tay, người thì bị đối phương nhìn chằm chằm, còn bản thân Phùng thiếu thì ôm chân ngồi giữa vòng vây, kêu la thảm thiết.
Chủ yếu là do cách ăn mặc, đám bảo tiêu của Ôn Nguyệt thì ai nấy đều áo vest đen, đeo kính râm, còn Phùng thiếu và đám tùy tùng thì mặc đủ loại kiểu, nhưng màu sắc lại rực rỡ lòe loẹt, trông có cảm giác thống nhất kỳ dị.
Nếu là trong tình huống khác, Lôi Minh chắc chắn sẽ nghĩ rằng Phùng thiếu bị bắt nạt, nghi ngờ đám người mặc vest đen kia là thành viên xã hội đen.
Nhưng bọn họ xuất hiện ở đây là có lý do: có người báo cảnh nói gặp đám đua xe.
Hai chiếc xe thể thao màu đỏ và vàng rực rỡ kia rõ ràng là xe của đám Phùng thiếu, vậy thì người báo cảnh chắc là đám mặc đồ tây đen.
Có điều...
Thực lực hai bên này có vẻ quá chênh lệch, số lượng người của phe đồ tây đen dường như gấp đôi phe đua xe còn chưa tính, hơn nữa bọn họ còn có vẻ đang đánh người.
Việc này... họ nên giúp ai?
Lôi Minh ngơ ngác hai giây, quyết định không giúp ai cả, cầm gậy cảnh sát tiến lên hỏi lớn: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
"A Sir." Ôn Nguyệt bước lên chào, "Các anh đến rồi."
Lôi Minh lúc này mới để ý đến Ôn Nguyệt, nhìn quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ai, hỏi: "Là cô báo cảnh?"
"Đúng, là tôi."
Ôn Nguyệt gật đầu, lấy danh thiếp từ trong túi đưa cho Lôi Minh, đang định giới thiệu thì Phùng thiếu ngồi ôm chân dưới đất ồn ào: "A Sir! Cứu mạng với! Chân tôi bị bọn họ đánh gãy rồi!"
"Tiểu Trần."
Trần Kiến Bình vội vàng đáp: "Ôn tổng."
"Bịt miệng hắn lại."
"Vâng."
Trần Kiến Bình trực tiếp kéo cà vạt, bịt ngang miệng Phùng thiếu, kéo hai đầu về sau gáy cột lại, tiếng kêu la trong nháy mắt biến thành tiếng nức nở.
Lôi Minh cau mày, định mở miệng nói gì đó, lại bị Ôn Nguyệt cắt ngang: "Tôi tên Ôn Nguyệt, đây là danh thiếp của tôi."
"Ôn Nguyệt? Cô, cô..." Đồng nghiệp Lôi Minh kích động nói, "Cô là con gái của Ôn Vinh Sinh?"
"Ừ, đúng vậy."
Lôi Minh giật mình, nhưng không vì vậy mà hết nhíu mày, chỉ vào Phùng thiếu hỏi: "Chuyện này là sao?"
"Chuyện là thế này, hôm nay tôi đi tuần tra ở Nguyên Lãng, kết quả gặp mưa bão, đến giờ mới về được," Ôn Nguyệt chỉ xuống đất, "Khi đi qua đoạn đường này, từ xa chúng tôi đã nghe thấy tiếng pô xe thể thao, vì đường này tương đối hẹp, mà thời gian lại gấp, không cho phép chúng tôi rẽ, nên để tránh tai nạn xe, chúng tôi quyết định dừng xe ở ven đường."
Đường tuy là đường hai chiều, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ chứa được hai chiếc xe song song, vẫn rộng hơn một chút, hơn nữa hai bên vẫn có vỉa hè cho người đi bộ.
Ôn Nguyệt đậu xe thì trên thực tế đã đưa nửa xe lên vỉa hè.
Dù theo quy tắc giao thông thì con đường này không được đậu xe, nhưng trường hợp đặc biệt phải có cách xử lý đặc biệt, cho dù đội giao thông tới thì cũng không thể nói cách giải quyết của họ có vấn đề.
Lôi Minh và đồng nghiệp nhìn sáu chiếc xe con màu đen một nửa nằm trên vỉa hè, một nửa trên làn đường, đều gật gù, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Hắn!"
Ôn Nguyệt chỉ tay vào Phùng thiếu đang bị bịt miệng, phẫn nộ nói, "Chúng tôi đã chừa cho hắn rộng như thế rồi, hắn hoàn toàn có thể lái qua được, nhưng hắn không chịu! Rõ ràng nhìn thấy xe chúng tôi đậu ở đây, còn cố tình đánh lái đâm thẳng vào chúng tôi, tôi cho người ta đánh gãy chân hắn, có quá đáng không?"
Phùng thiếu bị bịt miệng không nói được, nhưng gã đàn ông ngồi ghế phụ xe của hắn nghe vậy, vội vàng giải thích: "Chúng tôi không có! Phùng thiếu chỉ định thể hiện chút kỹ thuật lái xe cho vui thôi, hù bọn họ chút xíu."
Ôn Nguyệt cười nhạt: "Các ngươi là một bọn, đương nhiên nói hắn chỉ định phô diễn hù dọa người rồi! Vậy tôi là người bị hại, chẳng lẽ tôi nói hắn cố ý giết người hay sao?"
Phùng thiếu nghe vậy, "Ô ô" càng lớn hơn.
Từ khi Ôn Nguyệt giới thiệu thân phận mình, đám tay chân của Phùng thiếu đã biết có lẽ đã đụng trúng ổ cứng, trong lòng hơi sợ hãi. Nhưng vì chuyện làm ăn trong nhà đều phải dựa vào Phùng gia, hoặc xuất thân của mình vốn bình thường, mãi mới leo lên được Phùng thiếu, được cùng đám con nhà giàu này chơi bời, nên cũng không dám bỏ mặc Phùng thiếu.
Giờ Phùng thiếu không thể mở miệng, bọn họ chỉ còn cách nghĩ cách tranh cãi giúp hắn, một người nói: "Nếu Phùng thiếu cố ý giết người thì tại sao phải đánh lái? Nếu không nhờ hắn lái kịp, thì bọn họ đã bị đụng rồi."
"Nếu hắn không cố tình đâm vào chúng tôi thì giờ này tôi đã về đến nhà rồi!" Ôn Nguyệt cười lạnh một tiếng, "A Sir, tôi đề nghị lát nữa đến đồn cảnh sát các anh hãy sắp xếp cho đám người này kiểm tra nước tiểu đi, nếu bọn chúng nói không cố ý giết người, vậy chắc là do dùng chất cấm nên không làm chủ được tay chân, chứ làm sao giải thích được chuyện bọn chúng đột ngột đánh lái đâm tới được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận