Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ

Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 14: Chiếc thứ hai dưa (1) (length: 7637)

"Dịch Sinh!"
Dịch Hoài còn chưa kịp vào cửa, quản gia Hứa đã vội vàng nghênh đón, tựa như không hề biết chuyện nguyên thân và Dịch Hoài chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cười nói với Ôn Nguyệt: "Nhị tiểu thư cũng ở đây, ngài có phải đến tìm nàng không?"
Dịch Hoài không đáp lời, giọng trầm thấp nói: "Cha gọi điện cho ta, bảo ta đến ăn cơm."
Vừa nói, hai người vừa bước vào cửa.
Đập vào mắt trước tiên là đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần tây, sau đó là bộ âu phục vừa vặn ôm lấy thân hình gầy guộc nhưng vẫn thấy rõ vòng eo săn chắc và bờ vai rộng.
Cuối cùng là gương mặt.
Đó là một gương mặt góc cạnh, mày rậm mắt sáng, sống mũi cao cùng đôi môi mỏng. Dung mạo anh tuấn đến mức hoàn hảo, khí chất lại lạnh lùng, cứng rắn quá mức.
Vừa vào cửa, hắn liền thấy Ôn Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa, trong mắt không chút cảm xúc đặc biệt nào, chỉ khẽ gật đầu, có chút chiếu lệ gọi: "A Nguyệt."
Ôn Nguyệt trong nháy mắt không hề căng thẳng, đơn giản vì nàng rất hài lòng với gương mặt này. Coi như sau này chung sống hắn muốn nghiêm túc thì nàng nghĩ chắc mình cũng không phản kháng được.
Nỗi lo lắng lớn nhất được giải quyết dễ dàng, quyền chủ động một lần nữa trở về trong tay nàng.
Ôn Nguyệt vui vẻ đáp lại bằng nụ cười: "A Hoài."
Vừa dứt lời, Ôn Nguyệt liền thấy một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt Dịch Hoài. Còn đang nghi hoặc thì hệ thống trong đầu đã kêu ầm lên: 【Sai rồi sai rồi! Nguyên thân chưa bao giờ gọi nam chính như vậy.】
【Vậy nàng gọi thế nào?】
【Nàng gọi Dịch Hoài toàn gọi cả họ lẫn tên, có khi còn gọi mỗi họ Dịch thôi.】
【À.】
Ôn Nguyệt đáp lời nhưng không hề hoảng, chỉ cần nàng không nói thì ai biết được nàng OOC đâu.
Dịch Hoài hiển nhiên không có ý định truy cứu nhiều, cũng không định giao lưu thêm với người vợ đứng trước mặt, chỉ hỏi một câu "Cha ở đâu" rồi được Hứa quản gia dẫn đến thư phòng.
Gần như Dịch Hoài vừa rời đi, Ôn Gia Kỳ đã xuống lầu, thấy trong phòng khách chỉ có một mình Ôn Nguyệt, biết mà vẫn hỏi: "Chồng của cô không phải đã đến rồi sao? Sao chỉ có một mình cô vậy? À, chắc là anh ta đi tìm cha trong thư phòng, mà hai người lâu rồi không gặp còn gì? Sao gặp nhau không nói chuyện vài câu? Chẳng lẽ quan hệ của hai người tệ đến mức không có gì để nói với nhau sao?"
Ôn Nguyệt nghi ngờ Ôn Gia Kỳ thuộc loài sói xám, vì mỗi lần thấy nàng lại không nhịn được gây sự, được thì tốt mà không thì thôi, mà hết lần này đến lần khác đấu đá cũng không bằng nàng, nhưng vẫn cứ không nhớ lâu.
Ôn Nguyệt giả bộ gật đầu: "Quan hệ vợ chồng ta quả thật không tốt bằng quan hệ của cô với Lâm Vĩnh Khang, dù sao hai người tốt đến mức anh ta vụng trộm mà chẳng cần lau miệng cơ mà."
Ôn Gia Kỳ là vì thấy tin tức Lâm Vĩnh Khang đi khách sạn qua đêm với nữ minh tinh nên mới cãi nhau về nhà mẹ, đương nhiên không nghe lọt tai những lời này, biểu cảm đột ngột biến đổi hô: "Ôn Nguyệt!"
"Ừ, ta nghe đây." Ôn Nguyệt nói, còn đưa ngón tay út lên làm bộ ngoáy tai.
Thấy dáng vẻ này của nàng, Ôn Gia Kỳ lần nữa bỏ qua những lời mẹ ruột đã dặn dò, lớn tiếng nói: "Cô nghĩ cô hơn gì tôi? Vĩnh Khang không tốt nhưng anh ta vẫn là trưởng tử của Thuyền Vương, sau này sẽ thừa kế sự nghiệp, anh ta có ăn vụng bên ngoài cũng không dám náo loạn trước mặt tôi. Chừng nào tôi còn ở đây thì mấy con đàn bà đó đừng hòng bước chân vào nhà họ Lâm! Chỉ có tôi mới là nữ chủ nhân của nhà họ Lâm thôi!"
Khen chồng xong, Ôn Gia Kỳ bắt đầu kể xấu về Dịch Hoài: "Còn cô thì gả cho cái tên nhà quê đại lục này, chưa tốt nghiệp cấp hai, chỉ nhờ ăn may kiếm được chút tiền là nghĩ hắn có bản lĩnh? Ta cho cô biết, dù hắn có phấn đấu cả đời thì sự nghiệp cũng không bằng nhà họ Lâm! Cứ được mỗi cái nhà giàu mới nổi này mà cô cũng không giữ được, cưới nhau ba năm thì ba năm sống riêng, cô nghĩ thế là oách lắm à? Cô có biết hai vợ chồng cô sớm đã thành trò cười rồi không?"
【Nàng sẽ không làm chủ nhà họ Lâm được đâu!】Nghe thấy tiếng hệ thống, Ôn Nguyệt hơi dừng lại: 【Sao lại thế?】
Hệ thống đáp: 【Lâm Vĩnh Khang cũng như Ôn Gia Kỳ, là mua bằng vào danh trường. Hắn cũng không giỏi làm ăn, vào công ty rồi gây ra vài lỗi lớn. Thuyền Vương thất vọng về hắn, nên đã chuyển phần lớn cổ phần cho con trai của nhị phòng rồi. Vợ chồng bọn họ chỉ dựa vào hoa hồng mà sống thôi.】
【Chậc!】Đám nhà giàu Hồng Kông này, quả nhiên chẳng có mấy ai tốt đẹp!
Nhưng Ôn Nguyệt không hề đồng tình với đại phòng nhà họ Lâm, chỉ nhìn Ôn Gia Kỳ càng nói càng đắc ý nói: "Dịch Hoài phấn đấu cả đời kiếm được cơ nghiệp có hơn nhà họ Lâm không thì ta không biết, nhưng ta biết nếu chồng cô tiếp tục phạm lỗi thì cô có được làm chủ nhà họ Lâm không là vấn đề đó."
Bị chạm trúng chỗ đau, Ôn Gia Kỳ lần nữa bất lực gào lên: "Ôn Nguyệt!"
Nhưng lần này Ôn Nguyệt chưa kịp lên tiếng, giọng của Ôn Vinh Sinh đã vang lên từ hành lang: "Con làm ầm ĩ cái gì thế?"
Lời vừa dứt, Ôn Vinh Sinh cùng Dịch Hoài đi ra từ hành lang, người trước thì cau mày, người sau mặt lạnh như tiền, chỉ dừng lại rồi âm thầm nhìn Ôn Nguyệt.
Đúng lúc Ôn Nguyệt cũng theo âm thanh nhìn về phía hai người, ánh mắt nàng vô tình chạm ánh mắt của hắn.
Tuy Ôn Nguyệt không định sốt sắng quá mức, nhưng Dịch Hoài dù sao cũng là chỗ dựa mà nàng nhắm tới, cứ lạnh nhạt cũng không hay. Ánh mắt chạm nhau rồi, nàng liền lễ phép mỉm cười.
Ai ngờ thấy nụ cười của nàng, Dịch Hoài không những không đáp lại mà còn nhíu mày, im lặng quay đầu đi.
Ôn Nguyệt nhún vai, xem ra Dịch Hoài còn ghét nàng hơn cả nàng tưởng.
Không sao, chỉ cần Dịch Hoài không đòi ly hôn, kế hoạch của nàng sẽ không bị ảnh hưởng. Hòa thuận chung sống là việc Ôn Vinh Sinh cần phải đau đầu.
Trong khi Ôn Nguyệt đang suy nghĩ thì Ôn Gia Kỳ đã tìm ra lý do, miễn cưỡng cười nói: "Con và Nhị muội đang bồi dưỡng tình cảm thôi ạ."
Nghe Ôn Gia Kỳ nhắc đến mình, Ôn Nguyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần hỏi: "Tình cảm toàn thấy đâm chém không có yêu thương à?"
Sắc mặt Ôn Gia Kỳ cứng đờ, còn Ôn Vinh Sinh thì mặt mày cau có: "Ăn nói gì vậy!" Ông cũng không nói thêm với hai cô con gái mà chỉ bảo Hứa quản gia gọi Trần Bảo Cầm đến ăn cơm.
Ba phút sau, cả nhà di chuyển sang phòng ăn.
Quả nhiên là đại gia tộc, diện tích phòng ăn không hề nhỏ, tầm bốn năm trăm mét vuông, bàn ăn hình chữ nhật có thể chứa đến hai chục người.
Ôn Vinh Sinh ngồi ở vị trí chủ tọa, bên trái ông là mẹ con Trần Bảo Cầm, còn bên phải là Ôn Nguyệt cùng Dịch Hoài.
Mọi người vừa ngồi xuống, Ôn Vinh Sinh liền nhớ đến người còn thiếu, cau mày hỏi: "Vĩnh Khang còn chưa tới sao?"
Trần Bảo Cầm đã để ý chuyện này từ lâu, chỉ là sợ Ôn Vinh Sinh không vui nên mới không nhắc. Thấy ông để ý, bà vội vàng giải thích giúp con rể: "Lâm Sinh gần đây xếp Vĩnh Khang đi làm ở chi nhánh để rèn luyện, nó vừa mới đi thôi, quản lý cũng cần thời gian, với lại ba cũng biết ở Hồng Kông kẹt xe mà, tan làm đến đây chắc chắn tốn thời gian."
Lời này chỉ lừa được người ngoài thôi, ai mà biết Lâm Vĩnh Khang có bộ dạng gì sẽ chẳng tin.
Phải đó, hắn ta vừa vào công ty đã để lỡ bữa cơm tối tại nhà ông bố vợ, nhưng lại có thời gian dan díu với nữ minh tinh rồi lên báo kìa!
Nhưng Trần Bảo Cầm muốn che giấu cho Lâm Vĩnh Khang nên Ôn Vinh Sinh cũng không tiện nói gì, chỉ hỏi: "Nó làm ở công ty thế nào? Có gây ra sai sót gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận