Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ

Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 82: Đánh nhau: (1) (length: 7606)

Từ Mỹ Phượng nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng trên thực tế thân thể so với Trần Bảo Cầm tốt hơn không ít, đánh nhau cũng lợi hại hơn.
Rõ ràng nàng vừa bị Ôn Vinh Sinh đạp một cước, Trần Bảo Cầm lại ngồi lên lưng nàng đánh tới tấp, vốn dĩ không thể xoay người được. Ai ngờ đánh qua đánh lại, Từ Mỹ Phượng cưỡi lên người Trần Bảo Cầm, biến thành nàng ra tay, khiến Trần Bảo Cầm kêu oai oái.
Là con gái ruột của Trần Bảo Cầm, Ôn Gia Kỳ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Mẹ con vốn là máu mủ ruột thịt, dù bình thường có mâu thuẫn gì, khi đối mặt với kẻ địch, các nàng sẽ luôn đứng về một phía.
Huống chi Ôn Gia Kỳ hiện tại cũng hận thấu Từ Mỹ Phượng.
Mặc dù cho là thân thể Ôn Gia Đống không có vấn đề, Ôn Vinh Sinh cũng chỉ để lại phần lớn tài sản cho hắn, con gái chỉ có thể được chút cổ phần và tiền mặt bất động sản, cũng không khác hiện tại là mấy.
Nhưng người thừa kế Ôn gia là tỷ tỷ ruột cùng người thừa kế Ôn gia không cùng huyết thống, tên tuổi đối với Ôn Gia Kỳ mà nói khác nhau rất lớn.
Nếu như em trai nàng hiện tại vẫn là người thừa kế Ôn gia, nàng muốn tái hôn, số người cầu hôn nhất định sẽ nhiều hơn hiện tại, chất lượng nhà trai cũng sẽ tốt hơn, không để nàng cứ mãi như bây giờ, không trên không dưới.
Mặt khác, tuy nói anh em tính toán rõ ràng, nhưng đa số gia đình không tính toán rõ ràng được món nợ này, Ôn Gia Đống thân gia mấy chục tỷ, thỉnh thoảng cho nàng chút tiền lẻ, cũng đâu tính quá đáng?
Nhưng nếu như Ôn Nguyệt hoặc Ôn Gia Hân thừa kế Ôn gia, bất kể là mượn quan hệ chị em để gả cho người đàn ông gia tộc tương đương, hay là sau này có thể tiếp tục chiếm lợi, đều không trông mong được.
Các nàng không làm cho nàng phải cụp đuôi mà đối nhân xử thế đã là tốt rồi.
Cho nên khi thấy Trần Bảo Cầm rơi xuống thế hạ phong, Ôn Gia Kỳ không chút do dự, xắn tay áo xông tới.
Lúc đầu Trần Bảo Cầm xông lên đánh Từ Mỹ Phượng, Ôn Gia Hân vì chuyện nhà mình hạ thuốc Ôn Gia Đống bị bại lộ, trong lòng có tật giật mình, thêm vào việc sợ Ôn Vinh Sinh không vui, nên do dự một hồi rồi lựa chọn đứng ngoài quan sát.
Bây giờ thấy Ôn Gia Kỳ nhập cuộc, Ôn Gia Hân cũng không thể ngồi yên, đi lên hỗ trợ, thế là hai tỷ muội vốn không hòa thuận cũng cùng nhau đánh nhau.
Nhưng trong số những người ở hiện trường, người chịu đả kích lớn nhất phải kể đến Ôn Vinh Sinh đang đứng ngoài cuộc hỗn chiến.
Những năm này, Ôn Vinh Sinh dù không bỏ việc treo thưởng, muốn tìm người đã hại chết Ôn Khải, nhưng hai mươi mấy năm trôi qua, nỗi đau mất con lúc trước đã sớm nguôi ngoai.
Trong năm qua, ý muốn tìm được bọn cướp trong lòng ông lại trở nên bức thiết, chủ yếu là vì liên tiếp chịu đả kích ấu tử không phải con ruột, trưởng tử mất đi khả năng sinh sản, lúc này mới nhớ đến Nhị Tử thông minh lanh lợi trước đây, nghĩ nếu như hắn còn sống thì tốt biết bao.
Cho nên sau khi Hầu Hâm xuất hiện, Ôn Vinh Sinh thực sự muốn tìm kiếm chân tướng, đồng thời mong ngóng có được tin Ôn Khải còn sống.
Kết quả vẫn là không rõ Ôn Khải còn sống hay đã chết, thông qua Hầu Hâm lại phát hiện ra chân tướng bọn cướp giết con tin năm đó.
Ôn Vinh Sinh hận!
Nhưng lúc đó dù hận, trong lòng ông cũng kiêng kỵ hai chị em Ôn Gia Hân, Ôn Gia Di, do dự có nên ra tay với Từ Mỹ Phượng hay không.
Ai ngờ hôm nay, ông lại biết con trai cả cũng là do Từ Mỹ Phượng hại.
Trong cơn giận dữ, Ôn Vinh Sinh đạp một cước vào người Từ Mỹ Phượng, ông rất muốn hỏi nàng một câu, nhiều năm như vậy chẳng lẽ ông đối xử không tốt với nàng sao? Vì sao nàng muốn hại ông như thế?
Chỉ là chưa kịp hỏi, Trần Bảo Cầm lại cùng Từ Mỹ Phượng đánh nhau.
Đàn ông đều có lòng hư vinh, có ba vợ bảy nàng cũng được, còn muốn để đàn bà bên cạnh tranh giành mình, trên phương diện này Ôn Vinh Sinh đúng là một kẻ tục tử.
Nhưng ông lại không thích phụ nữ tranh giành nhau quá ác liệt, bởi vì sẽ phá vỡ cái ảo mộng trong lòng ông về một gia đình hòa thuận mọi việc đều hưng, nên hơn hai mươi năm qua, Trần Bảo Cầm và Từ Mỹ Phượng đều rất chú ý điều này, mặc kệ trong lòng hận đến nghiến răng, bên ngoài lúc cùng những người phụ nữ khác của Ôn Vinh Sinh vẫn rất hòa nhã.
Dù là Chu Bảo Nghi, vì trẻ trung xinh đẹp lại sinh một con trai, thường xuyên chèn ép Từ Mỹ Phượng, cũng chưa từng phát sinh tranh cãi trước mặt mọi người.
Nếu là bình thường, nhìn thấy hai người động tay đánh nhau, Ôn Vinh Sinh nhất định sẽ không vui, còn cho quản gia sắp xếp bảo tiêu đến ngăn lại.
Lần này Ôn Vinh Sinh cũng rất không vui, nhưng chỉ nhắm vào một mình Từ Mỹ Phượng, ông không có ý định ngăn lại, ông sĩ diện, không muốn ra tay với Từ Mỹ Phượng, vừa lúc Trần Bảo Cầm lao vào.
Đáng tiếc Trần Bảo Cầm sức chiến đấu quá kém, không bao lâu đã rơi xuống thế yếu.
Mắt thấy Ôn Gia Kỳ, Ôn Gia Hân cũng xông vào đánh nhau, Ôn Vinh Sinh không còn thờ ơ được nữa, gọi quản gia đến, bảo bà đi gọi bảo tiêu.
Quản gia làm việc rất nhanh, không bao lâu đã đưa bảo tiêu đến, còn ra lệnh bọn họ tách mọi người ra.
Trần Bảo Cầm và Từ Mỹ Phượng đã đánh đến đỏ mắt, lúc bị kéo ra cũng không chịu từ bỏ tấn công, dùng cả tay chân vung đấm đá, nhưng không đánh trúng người, mọi đòn tấn công đều rơi lên người bảo tiêu vô tội.
Nhưng mà sau khi bị tách ra, hai người đều nhanh chóng tỉnh táo lại, Từ Mỹ Phượng đã kiệt sức, bảo tiêu vừa thả tay nàng đã trượt xuống đất, ngồi ngơ ngác.
Trần Bảo Cầm cũng đang há miệng thở dốc, một là vì mệt, bà mấy năm nay không vận động, đã lâu không hao tổn nhiều năng lượng đến thế; hai là khuôn mặt tốn bao nhiêu tiền để bảo dưỡng sắp bị đánh thành mặt hoa, đau đớn vô cùng.
Nhưng ánh mắt liếc qua Từ Mỹ Phượng, hận ý lại lần nữa xông lên não, Trần Bảo Cầm quyết định gắng gượng thêm chút, nhào vào lòng Ôn Vinh Sinh khóc lóc nói: "Vinh Sinh, anh phải làm chủ cho Gia Đống! Con tiện nhân này đã hại Gia Đống thảm như vậy, anh không thể tha cho nó!"
Trần Bảo Cầm vốn đã lớn tuổi, dù có bảo dưỡng cũng không thể so được với các cô gái trẻ, huống chi còn đang mang một khuôn mặt chẳng khác nào mặt hoa, khóc trông càng buồn cười.
Ôn Vinh Sinh có chút không chịu đựng nổi, im lặng đẩy Trần Bảo Cầm ra rồi nói: "Ta sẽ giao những chứng cứ này cho cảnh sát."
"Cha!" Ôn Gia Hân tóc tai rối bù vì cuộc ẩu đả lên tiếng.
Đánh nhau không thắng trong lòng khó chịu, Ôn Gia Kỳ cũng cất giọng: "Ngươi gọi cái gì? Mẹ ngươi làm bao nhiêu chuyện xấu như vậy, giao bà ta cho cảnh sát chẳng phải là đúng sao?"
Lời này khiến Ôn Gia Hân không thể phản bác, nàng chỉ có thể nhìn về phía Từ Mỹ Phượng, hy vọng bà ta có thể nói điều gì đó.
Nhưng Từ Mỹ Phượng giống như là cam chịu số phận, cúi đầu không nói một lời.
Ôn Gia Hân không nhịn được mà oán trách Từ Mỹ Phượng trong lòng, nàng thật không hiểu bà ta sao lại phải làm nhiều chuyện xấu như vậy, đã làm còn không làm cho sạch sẽ! Để lại bao nhiêu sơ hở, chẳng phải đợi người ta lật lại nợ cũ sao?
Bình thường nhìn thì rất lợi hại, đến lúc quan trọng thì lại im hơi lặng tiếng.
Nhưng dù trong lòng oán khí nặng nề, Ôn Gia Hân cũng không thể bỏ mặc không quan tâm, không chỉ vì không nỡ dứt bỏ tình mẹ con nhiều năm, mà còn vì nàng biết rõ đạo lý "có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận