Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ
Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 22: Trước tiên bạo một cái qua: (1) (length: 7814)
Cảm khái xong, Ôn Nguyệt lại cảm thấy có bỏ sót, xác nhận hỏi: "Ta phân tích không sai chứ? Trần Giai Quân và Trịnh Ngạn Trạch không có thông qua khí?"
【Đúng vậy, bọn họ không có thông qua khí.】 "Ách."
Ôn Nguyệt nói: "Bốn người này kín miệng thật! Chuyện quan trọng như vậy mà đến cả người bên gối cũng không tiết lộ."
Nhưng điều này đối với nàng mà nói không tính chuyện xấu, người trong cuộc che càng kín, tung ra lại càng khiến người ta kinh ngạc, nàng càng có giá trị kiếm chác từ việc ăn dưa.
Dù sao cái dưa này toàn là người xấu, nàng tung ra cũng chẳng chút áy náy.
Ôn Nguyệt đang toe toét thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài, vội vàng hô một tiếng "Tới đây" rồi xuống giường ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Dịch Hoài, trên tay hắn bưng một cái khay, trên đó đặt hai phần điểm tâm và một ly đồ uống, rồi nói: "Ta thấy ban đêm ngươi ăn không nhiều, đoán có thể ngươi đói bụng nên bảo phòng bếp chuẩn bị một ít đồ ăn."
Ôn Nguyệt quả thật có chút đói.
Mặc dù trước khi đi dự tiệc họ đã ăn cơm, nhưng nàng sợ ăn nhiều sẽ bị lộ bụng, cũng chỉ tùy tiện ăn mấy miếng. Trong buổi tiệc vốn định tranh thủ ăn chút gì đó, kết quả chưa ăn hết một miếng đồ ngọt thì Phùng Văn Phương đã đến. Sau đó, nàng cứ phải theo Dịch Hoài xã giao, vào bụng chỉ toàn rượu, chẳng có chút gì khác.
"Cảm ơn."
Ôn Nguyệt vừa nói vừa nhận lấy khay, thấy Dịch Hoài vẫn đứng đó không nhúc nhích, hỏi: "Ngươi có đói không? Hay là cùng ăn chút gì?"
"Được." Dịch Hoài nói rồi bước vào nhà.
Ôn Nguyệt đang ở phòng dành cho khách, nhưng diện tích phòng không nhỏ hơn bao nhiêu so với phòng ngủ chính của Dịch Hoài. Vì có phòng thay đồ riêng nên trong phòng chỉ có một chiếc giường, hai tủ đầu giường, một tủ sách và hai chiếc tủ cao vừa phải.
Bàn đọc sách và trong các ngăn tủ bày rải rác một vài vật trang trí, đủ loại từ đồ chơi cho đến hàng thủ công mỹ nghệ, nhưng điểm chung là chúng đều không đắt, khác hẳn với phong cách yêu thích của Ôn Nguyệt trước đây.
Dịch Hoài nghĩ ngợi, rồi đi theo sau Ôn Nguyệt xuyên qua phòng ngủ chính, đến ban công.
Ban công cũng không lớn, chắc khoảng hai ba mét vuông, hình chữ nhật, một bên lan can có treo mấy chậu hoa, trồng mấy khóm hoa đang nở rộ.
Bên kia kê một chiếc bàn tròn màu đen, trên bàn phủ khăn trải bàn Calvin, rồi dùng một lọ hoa cổ cao đè lên, hai bên bày hai chiếc ghế màu đen, nhìn rất có phong cách.
Ôn Nguyệt dẫn đầu ngồi xuống một chiếc ghế, đặt khay lên bàn tròn, rồi "Ngô" lên một tiếng: "Còn thiếu một ly đồ uống nữa."
"Ta đã bảo Lưu bá mang lên rồi." Dịch Hoài lấy điện thoại ra gọi cho quản gia, bảo ông ấy chuẩn bị đồ uống mang tới.
Lưu quản gia rất nhanh tay, chỉ khoảng hai ba phút, cửa phòng Ôn Nguyệt đã bị gõ. Dịch Hoài ra mở cửa, lúc vào lại bưng một cái khay, trên đó ngoài đồ uống còn có hai ba món ăn vặt.
Trở lại ban công, Dịch Hoài đặt từng loại đồ uống và đồ ăn vặt lên khay trên bàn tròn, rồi đặt khay trong tay xuống đất dựa vào chân ghế.
Trong lúc hắn làm những việc này, Ôn Nguyệt điên cuồng nghĩ xem nên nói gì, không nói lời nào thế này thật sự quá lúng túng.
Tuy rằng họ đã ở chung dưới một mái nhà được nửa tháng, nhưng giờ vẫn còn xa lạ, ngoài nói chuyện công việc hoặc về vấn đề bảo tiêu, thì những lúc khác có chạm mặt nhau vào giờ ăn sáng cũng chỉ là mấy câu cửa miệng: "Chào buổi sáng" "Hôm nay bữa sáng phong phú quá" "Hình như anh sắp đi làm à."
Ừm, phần lớn những câu trên đều là do Ôn Nguyệt nói, Dịch Hoài trả lời chỉ có "Chào" "Ừm" "Ừm", hỏi có ai cảm thấy lúng túng không?
Cho nên Ôn Nguyệt không hiểu tại sao giờ Dịch Hoài lại tìm đến nàng, rồi đến đây lại không chủ động nói chuyện, đã thế lại còn rất tự nhiên nữa chứ.
Ôn Nguyệt không thể thoải mái như vậy được, đành cố gắng tìm chuyện để nói: "Món trứng gà này vị ngon đấy."
"Thích thì ăn nhiều một chút."
"Ừm."
Ôn Nguyệt đáp lời, cầm miếng trứng gà nhét vào miệng, nghĩ thầm lại không có đề tài gì nữa.
Cũng may cuối cùng Dịch Hoài cũng nhận ra sự ngượng ngùng trong im lặng, mở miệng nói: "Tâm trạng ngươi không tốt à?"
"Hả?" Ôn Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu, "Không có mà, sao ngươi biết ta không vui?"
"Sau khi về nhà ngươi vội vàng trở về phòng." Dịch Hoài vừa nói vừa đưa mắt nhìn Ôn Nguyệt, dường như muốn tìm ra chứng cứ nàng lén khóc.
Về đến nhà nàng đúng là có hơi vội, nhưng nàng gấp là vì muốn sớm nghe hóng chuyện.
Nhưng Ôn Nguyệt không tiện nói thẳng là mình bị hệ thống ăn dưa trói buộc, bèn kiếm cớ nói: "Ta bị đau bụng, vội đi nhà xí."
"Thì ra là vậy."
"Đúng, chính là như vậy." Ôn Nguyệt gật đầu mạnh, nói xong mới thấy có gì đó không ổn, nhìn đồ uống và thức ăn đặt trên bàn tròn, lại nhìn Dịch Hoài mặt không cảm xúc, ngập ngừng hỏi: "Ngươi... không lẽ cho rằng ta đang lén khóc nên cố ý đến an ủi ta?"
Dịch Hoài bưng ly đồ uống lên nhấp một ngụm, hình như cảm thấy hơi ngọt, lông mày hơi nhíu lại, giọng điệu bình thản nói: "Không có."
Ôn Nguyệt không hề tin câu này, nàng nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên bàn tròn, chống cằm nhìn Dịch Hoài.
Tuy rằng từ khi ở chung đến giờ nàng và Dịch Hoài không giao tiếp nhiều, lại càng không nói chuyện riêng tư, nhưng thông qua mấy lần nói chuyện ngắn ngủi, có thể thấy người này không lạnh lùng như vẻ ngoài.
Đối với nàng, người vợ trên danh nghĩa, dù ở đâu cũng luôn bảo vệ nàng.
Chỉ là người này quá cứng miệng, khiến nàng có chút không phân biệt được rốt cuộc là hắn có hảo cảm với mình, hay chỉ là do mình tự luyến quá.
Đang miên man suy nghĩ thì nàng nghe Dịch Hoài nói: "Mấy người bảo tiêu trước đó đã xuất phát rồi, sáng mai sẽ đến Hương Giang, khi nào ngươi rảnh thì ta sắp xếp để họ đến gặp ngươi."
Vừa nhắc đến bảo tiêu, tình cảm trong lòng Ôn Nguyệt bỗng chốc bay biến hết, liên tục gật đầu nói: "Có, có, lúc nào ta cũng có thời gian."
"Gặp mặt sắp xếp vào chiều mai được chứ?" Dịch Hoài hỏi.
"Không vấn đề gì." Ôn Nguyệt không chút do dự gật đầu, nhìn Dịch Hoài rồi mong đợi hỏi: "Sau khi họ nhận việc thì có được sử dụng súng không?"
"Có thể."
"Tốn bao nhiêu chi phí? Ta chuyển cho ngươi?"
"Không cần," Dịch Hoài nói: "Việc trang bị súng ống để ta lo liệu, sau này tiền đạn dược thì ngươi tự chi."
Ôn Nguyệt nghĩ thầm đúng là anh em ruột cũng sòng phẳng, huống chi bọn họ chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, vội nói: "Thế này sao hay được, ta chẳng khác gì đang chiếm tiện nghi à?"
Dịch Hoài nghe xong không hề nói những lời như "Chúng ta là vợ chồng, không cần phải tính toán thế", mà chỉ nói: "Nếu ngươi muốn đảm bảo an toàn, chỉ tăng số lượng bảo an nhân viên thôi là chưa đủ, xe ngươi đi hàng ngày cũng cần thay đổi trang thiết bị, đặc biệt là kính tốt nhất nên thay thành kính chống đạn, với tình hình tài chính hiện giờ của ngươi, không đủ để chi trả khoản này đâu."
Trước đó Ôn Nguyệt quả thật chưa hề nghĩ đến chuyện này, nghe Dịch Hoài nói xong, nàng cảm thấy việc đổi xe chống đạn là rất cần thiết. Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, lời của Dịch Hoài tuy không lọt tai nhưng lại rất đúng trọng điểm — nàng đúng là không có tiền.
"Ta có thể điều cho ngươi ba chiếc xe chống đạn."
Mắt Ôn Nguyệt sáng lên: "Thật sao?"
"Ừ."
"Cảm ơn, cảm ơn!" Ôn Nguyệt chắp tay trước ngực, cúi đầu cảm ơn Dịch Hoài, rồi đột nhiên nhớ ra, "Tiền này ta sẽ tính với ngươi thế nào?"
【Đúng vậy, bọn họ không có thông qua khí.】 "Ách."
Ôn Nguyệt nói: "Bốn người này kín miệng thật! Chuyện quan trọng như vậy mà đến cả người bên gối cũng không tiết lộ."
Nhưng điều này đối với nàng mà nói không tính chuyện xấu, người trong cuộc che càng kín, tung ra lại càng khiến người ta kinh ngạc, nàng càng có giá trị kiếm chác từ việc ăn dưa.
Dù sao cái dưa này toàn là người xấu, nàng tung ra cũng chẳng chút áy náy.
Ôn Nguyệt đang toe toét thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài, vội vàng hô một tiếng "Tới đây" rồi xuống giường ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Dịch Hoài, trên tay hắn bưng một cái khay, trên đó đặt hai phần điểm tâm và một ly đồ uống, rồi nói: "Ta thấy ban đêm ngươi ăn không nhiều, đoán có thể ngươi đói bụng nên bảo phòng bếp chuẩn bị một ít đồ ăn."
Ôn Nguyệt quả thật có chút đói.
Mặc dù trước khi đi dự tiệc họ đã ăn cơm, nhưng nàng sợ ăn nhiều sẽ bị lộ bụng, cũng chỉ tùy tiện ăn mấy miếng. Trong buổi tiệc vốn định tranh thủ ăn chút gì đó, kết quả chưa ăn hết một miếng đồ ngọt thì Phùng Văn Phương đã đến. Sau đó, nàng cứ phải theo Dịch Hoài xã giao, vào bụng chỉ toàn rượu, chẳng có chút gì khác.
"Cảm ơn."
Ôn Nguyệt vừa nói vừa nhận lấy khay, thấy Dịch Hoài vẫn đứng đó không nhúc nhích, hỏi: "Ngươi có đói không? Hay là cùng ăn chút gì?"
"Được." Dịch Hoài nói rồi bước vào nhà.
Ôn Nguyệt đang ở phòng dành cho khách, nhưng diện tích phòng không nhỏ hơn bao nhiêu so với phòng ngủ chính của Dịch Hoài. Vì có phòng thay đồ riêng nên trong phòng chỉ có một chiếc giường, hai tủ đầu giường, một tủ sách và hai chiếc tủ cao vừa phải.
Bàn đọc sách và trong các ngăn tủ bày rải rác một vài vật trang trí, đủ loại từ đồ chơi cho đến hàng thủ công mỹ nghệ, nhưng điểm chung là chúng đều không đắt, khác hẳn với phong cách yêu thích của Ôn Nguyệt trước đây.
Dịch Hoài nghĩ ngợi, rồi đi theo sau Ôn Nguyệt xuyên qua phòng ngủ chính, đến ban công.
Ban công cũng không lớn, chắc khoảng hai ba mét vuông, hình chữ nhật, một bên lan can có treo mấy chậu hoa, trồng mấy khóm hoa đang nở rộ.
Bên kia kê một chiếc bàn tròn màu đen, trên bàn phủ khăn trải bàn Calvin, rồi dùng một lọ hoa cổ cao đè lên, hai bên bày hai chiếc ghế màu đen, nhìn rất có phong cách.
Ôn Nguyệt dẫn đầu ngồi xuống một chiếc ghế, đặt khay lên bàn tròn, rồi "Ngô" lên một tiếng: "Còn thiếu một ly đồ uống nữa."
"Ta đã bảo Lưu bá mang lên rồi." Dịch Hoài lấy điện thoại ra gọi cho quản gia, bảo ông ấy chuẩn bị đồ uống mang tới.
Lưu quản gia rất nhanh tay, chỉ khoảng hai ba phút, cửa phòng Ôn Nguyệt đã bị gõ. Dịch Hoài ra mở cửa, lúc vào lại bưng một cái khay, trên đó ngoài đồ uống còn có hai ba món ăn vặt.
Trở lại ban công, Dịch Hoài đặt từng loại đồ uống và đồ ăn vặt lên khay trên bàn tròn, rồi đặt khay trong tay xuống đất dựa vào chân ghế.
Trong lúc hắn làm những việc này, Ôn Nguyệt điên cuồng nghĩ xem nên nói gì, không nói lời nào thế này thật sự quá lúng túng.
Tuy rằng họ đã ở chung dưới một mái nhà được nửa tháng, nhưng giờ vẫn còn xa lạ, ngoài nói chuyện công việc hoặc về vấn đề bảo tiêu, thì những lúc khác có chạm mặt nhau vào giờ ăn sáng cũng chỉ là mấy câu cửa miệng: "Chào buổi sáng" "Hôm nay bữa sáng phong phú quá" "Hình như anh sắp đi làm à."
Ừm, phần lớn những câu trên đều là do Ôn Nguyệt nói, Dịch Hoài trả lời chỉ có "Chào" "Ừm" "Ừm", hỏi có ai cảm thấy lúng túng không?
Cho nên Ôn Nguyệt không hiểu tại sao giờ Dịch Hoài lại tìm đến nàng, rồi đến đây lại không chủ động nói chuyện, đã thế lại còn rất tự nhiên nữa chứ.
Ôn Nguyệt không thể thoải mái như vậy được, đành cố gắng tìm chuyện để nói: "Món trứng gà này vị ngon đấy."
"Thích thì ăn nhiều một chút."
"Ừm."
Ôn Nguyệt đáp lời, cầm miếng trứng gà nhét vào miệng, nghĩ thầm lại không có đề tài gì nữa.
Cũng may cuối cùng Dịch Hoài cũng nhận ra sự ngượng ngùng trong im lặng, mở miệng nói: "Tâm trạng ngươi không tốt à?"
"Hả?" Ôn Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu, "Không có mà, sao ngươi biết ta không vui?"
"Sau khi về nhà ngươi vội vàng trở về phòng." Dịch Hoài vừa nói vừa đưa mắt nhìn Ôn Nguyệt, dường như muốn tìm ra chứng cứ nàng lén khóc.
Về đến nhà nàng đúng là có hơi vội, nhưng nàng gấp là vì muốn sớm nghe hóng chuyện.
Nhưng Ôn Nguyệt không tiện nói thẳng là mình bị hệ thống ăn dưa trói buộc, bèn kiếm cớ nói: "Ta bị đau bụng, vội đi nhà xí."
"Thì ra là vậy."
"Đúng, chính là như vậy." Ôn Nguyệt gật đầu mạnh, nói xong mới thấy có gì đó không ổn, nhìn đồ uống và thức ăn đặt trên bàn tròn, lại nhìn Dịch Hoài mặt không cảm xúc, ngập ngừng hỏi: "Ngươi... không lẽ cho rằng ta đang lén khóc nên cố ý đến an ủi ta?"
Dịch Hoài bưng ly đồ uống lên nhấp một ngụm, hình như cảm thấy hơi ngọt, lông mày hơi nhíu lại, giọng điệu bình thản nói: "Không có."
Ôn Nguyệt không hề tin câu này, nàng nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên bàn tròn, chống cằm nhìn Dịch Hoài.
Tuy rằng từ khi ở chung đến giờ nàng và Dịch Hoài không giao tiếp nhiều, lại càng không nói chuyện riêng tư, nhưng thông qua mấy lần nói chuyện ngắn ngủi, có thể thấy người này không lạnh lùng như vẻ ngoài.
Đối với nàng, người vợ trên danh nghĩa, dù ở đâu cũng luôn bảo vệ nàng.
Chỉ là người này quá cứng miệng, khiến nàng có chút không phân biệt được rốt cuộc là hắn có hảo cảm với mình, hay chỉ là do mình tự luyến quá.
Đang miên man suy nghĩ thì nàng nghe Dịch Hoài nói: "Mấy người bảo tiêu trước đó đã xuất phát rồi, sáng mai sẽ đến Hương Giang, khi nào ngươi rảnh thì ta sắp xếp để họ đến gặp ngươi."
Vừa nhắc đến bảo tiêu, tình cảm trong lòng Ôn Nguyệt bỗng chốc bay biến hết, liên tục gật đầu nói: "Có, có, lúc nào ta cũng có thời gian."
"Gặp mặt sắp xếp vào chiều mai được chứ?" Dịch Hoài hỏi.
"Không vấn đề gì." Ôn Nguyệt không chút do dự gật đầu, nhìn Dịch Hoài rồi mong đợi hỏi: "Sau khi họ nhận việc thì có được sử dụng súng không?"
"Có thể."
"Tốn bao nhiêu chi phí? Ta chuyển cho ngươi?"
"Không cần," Dịch Hoài nói: "Việc trang bị súng ống để ta lo liệu, sau này tiền đạn dược thì ngươi tự chi."
Ôn Nguyệt nghĩ thầm đúng là anh em ruột cũng sòng phẳng, huống chi bọn họ chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, vội nói: "Thế này sao hay được, ta chẳng khác gì đang chiếm tiện nghi à?"
Dịch Hoài nghe xong không hề nói những lời như "Chúng ta là vợ chồng, không cần phải tính toán thế", mà chỉ nói: "Nếu ngươi muốn đảm bảo an toàn, chỉ tăng số lượng bảo an nhân viên thôi là chưa đủ, xe ngươi đi hàng ngày cũng cần thay đổi trang thiết bị, đặc biệt là kính tốt nhất nên thay thành kính chống đạn, với tình hình tài chính hiện giờ của ngươi, không đủ để chi trả khoản này đâu."
Trước đó Ôn Nguyệt quả thật chưa hề nghĩ đến chuyện này, nghe Dịch Hoài nói xong, nàng cảm thấy việc đổi xe chống đạn là rất cần thiết. Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, lời của Dịch Hoài tuy không lọt tai nhưng lại rất đúng trọng điểm — nàng đúng là không có tiền.
"Ta có thể điều cho ngươi ba chiếc xe chống đạn."
Mắt Ôn Nguyệt sáng lên: "Thật sao?"
"Ừ."
"Cảm ơn, cảm ơn!" Ôn Nguyệt chắp tay trước ngực, cúi đầu cảm ơn Dịch Hoài, rồi đột nhiên nhớ ra, "Tiền này ta sẽ tính với ngươi thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận