Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ
Thập Niên 90: Bắt Đầu Vạch Trần Hương Giang Nhà Giàu Đổ Vỏ - Chương 28: Uy hiếp: (1) (length: 7637)
Từ Khải Văn dạo gần đây có chút xoắn xuýt.
Thật ra từ khi hắn thay đổi mạch suy nghĩ, bắt đầu nhắm vào giới báo chí Đông Giang, chuyên tâm đi theo sau lưng bọn họ húp canh, tình cảnh trong công ty liền bắt đầu khởi sắc, thậm chí khá là đắc ý, trong nửa tháng tổ trưởng liên tiếp khen hắn rất nhiều lần.
Nhưng Từ Khải Văn biết, đó cũng không phải do hắn lợi hại, biết khai thác tin tức, hắn nhiều nhất xem như đầu óc tương đối linh hoạt, mới đi theo sau phóng viên Đông Giang nhật báo uống được mấy ngụm canh.
Chuyện này kỳ thực không tính là xấu, Đông Giang nhật báo rất lợi hại nha, trong một tuần liên tiếp khui ra hai vụ bê bối của nhà họ Trịnh, khiến toàn dân Hương Giang xôn xao, đồng nghiệp đi theo sau húp canh, cũng có thể thu về cả năm doanh số tốt nhất.
Hắn có thể chen chân vào trong đám đông đi theo húp canh, đã rất may mắn, chỉ cần tiếp tục duy trì, thăng chức tăng lương đều không phải là giấc mơ, hắn nên thấy thỏa mãn mới phải.
Có thể theo vẻ mặt lãnh đạo ngày càng vui vẻ, trong lòng Từ Khải Văn lại càng ngày càng trống rỗng, hắn không thể thỏa mãn được!
Hắn muốn, là tự mình có tin tức, chứ không phải đi theo sau lưng người khác húp canh.
Nhưng hắn không thể nói những lời này với lãnh đạo, đối phương chắc chắn sẽ mắng hắn không biết điều, muốn có tin tức riêng, cũng phải xem hắn có năng lực này hay không, mà nếu như hắn có năng lực, làm sao đến mức hai năm không có moi được tin tức giật gân nào?
Hắn vốn không phải là người như vậy mà!
Cũng đúng lúc này, Từ Khải Văn nhận được điện thoại của Hoàng Chí Hào.
Thời điểm Từ Khải Văn mới vào nghề, Đông Giang báo nghiệp nơi Hoàng Chí Hào làm việc đã bắt đầu xuống dốc, cho nên trước kia hắn không biết người này. Nhưng theo « Đông Giang giải trí báo » liên tiếp tung ra những tin tức giật gân, dân Hương Giang có thể chỉ biết người đứng sau là Ôn Nguyệt, nhưng người trong giới cơ bản đều nghe qua tên Hoàng Chí Hào.
Thậm chí còn có tin đồn, người chủ bút các bài viết giật gân của « Đông Giang giải trí báo » gần đây là hắn, chỉ là không biết vì sao, trên báo chí không có ghi tên hắn mà để ẩn danh.
Nói tóm lại, nghe nói Hoàng Chí Hào muốn mời hắn sang Đông Giang báo nghiệp, Từ Khải Văn cả người vô cùng bất ngờ, lại nghe hắn nói có thể tự do khai thác tin tức, càng thêm động lòng.
Chỉ là hắn vừa vào nghề đã vào « giải trí nhật báo » nên có tình cảm với công ty từ trước, dù có động lòng, muốn lập tức quyết định cũng không dễ dàng.
Thế là Hoàng Chí Hào cho hắn nửa tháng để cân nhắc.
Lần nữa nhận được điện thoại của Hoàng Chí Hào, Từ Khải Văn cứ nghĩ hắn là đến hỏi sớm câu trả lời của hắn, kết quả sau vài câu trò chuyện mới phát hiện mình nghĩ nhiều.
Nhưng Hoàng Chí Hào tìm hắn không phải chuyện xấu, mà là mời hắn đến công ty Đông Giang báo nghiệp dưới lầu, Ôn Nguyệt muốn trao công trạng cho hắn.
Từ Khải Văn không hiểu ý của những lời này là gì, nhưng chú ý đến « Đông Giang giải trí báo » trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện Ôn Nguyệt nhìn thì như một cô chiêu nhà giàu thích làm nũng, nhưng thực tế lại là một nhân vật lợi hại.
Mà nàng này, xưa nay nói chuyện không hề giả dối.
Nếu là người không hiểu rõ, có lẽ sẽ nghĩ rằng « Đông Giang giải trí báo » khui ra bê bối của nhà họ Trịnh, chỉ đơn giản là nhận được bản thảo gửi đến "Nặc danh".
Nhưng những người thạo tin tức đều biết không phải, « Đông Giang giải trí báo » bới móc bê bối của nhà họ Trịnh sớm tại đêm yến tiệc nhà họ Lâm đã có dấu vết.
Nghe nói đêm đó, lúc bấy giờ Phùng Văn Phương còn là con dâu nhà họ Trịnh đã xảy ra xung đột với Ôn Nguyệt.
Nguyên nhân xung đột Từ Khải Văn cũng không rõ, chỉ biết từ sau đêm đó, Phùng Văn Phương và Ôn Gia Kỳ hai người lấy danh nghĩa nhóm nhỏ "Liên minh thứ nữ" nổi tiếng. Hiện tại những cô chiêu nhà giàu ở Hương Giang cũng bắt đầu dùng từ này để châm biếm những người con của phòng nhì phòng ba hay thích tụ tập thành nhóm.
Còn có tin tức nói, trận xung đột đó kết thúc bằng việc Phùng Văn Phương từ chối xin lỗi, chạy trối chết, Ôn Nguyệt từng nói với nữ chủ nhân nhà họ Lâm Thiệu Minh Châu, sẽ khiến Phùng Văn Phương chủ động đến xin lỗi nàng.
Cuối cùng Phùng Văn Phương có làm như Ôn Nguyệt đã nói, chủ động đến xin lỗi nàng hay không, người ngoài không được biết.
Nhưng Từ Khải Văn cảm thấy, nếu như Phùng Văn Phương sớm biết Ôn Nguyệt nắm trong tay chứng cứ lớn nhất của mình, buổi tối hôm đó nàng nhất định sẽ cúi đầu trước Ôn Nguyệt, à không, phải nói ngay từ đầu đã không dám chọc tới nàng.
Bởi vậy, dù công ty « giải trí nhật báo » của hắn có quan hệ cạnh tranh với « Đông Giang giải trí báo », nhưng khi nghe Ôn Nguyệt nói muốn trao công trạng cho hắn, hắn vẫn dám tin.
Thế là hơn nửa tiếng sau, Từ Khải Văn vác máy ảnh xuất hiện dưới lầu Đông Giang báo nghiệp.
Đến nơi, Từ Khải Văn phát hiện đồng nghiệp đến đây hơi nhiều, nếu như đổi địa điểm, cái này có thể tổ chức một buổi họp báo được rồi.
Ôn Nguyệt quả thật muốn xem đây như một buổi họp báo.
Ở kiếp trước của Ôn Nguyệt, thường xuyên có thể thấy minh tinh sau khi vướng vào scandal ra mặt thanh minh, nói rằng một loạt sự kiện trước đó đều là lời đồn, bản thân mình luôn trong sạch các thứ, nhưng ở đầu và cuối những tuyên bố đó, kiểu gì cũng sẽ cố tình thêm một câu "Rất xin lỗi đã chiếm dụng tài nguyên công cộng".
Lần đầu tiên thấy câu nói này, Ôn Nguyệt cảm thấy cái bộ phận quan hệ xã hội này tìm không tệ, lần thứ hai nhìn thấy câu này, nàng chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, đến lần thứ ba nhìn thấy câu này, nàng đột nhiên hiểu rõ — A, thì ra ý nghĩa của những lời này là, mọi người tránh đường một chút, tôi muốn tới chiếm dụng tài nguyên công cộng đây!
Hiện tại, Ôn Nguyệt muốn nói chính là câu này.
Sau khi trở thành một phần của giới truyền thông, Ôn Nguyệt phát hiện, có một số việc rõ ràng là nhỏ nhặt nhưng làm to lên mới có thể thu được lợi ích tối đa. Nhất là khi nàng phát hiện mình có thể kiếm được giá trị hóng hớt từ chuyện này, thì càng vui lòng làm lớn chuyện, sự chú ý càng cao, càng kiếm được nhiều giá trị hóng hớt.
Đến giờ hẹn, Ôn Nguyệt trực tiếp xuống lầu.
Thấy nàng tới, những người mang máy ảnh rối rít giơ máy lên "Tách tách tách", người mang camera thì bắt đầu ghi hình, còn có người hỏi thăm nguyên nhân nàng gọi mọi người đến.
Ôn Nguyệt không nói thẳng mục đích, mà bảo người ta kéo cửa cuốn của hai cửa hàng sau lưng xuống, sau đó chỉ vào bức tường và cửa đầy vết sơn nói: "Mọi người thấy không?"
Đương nhiên là thấy.
Mắt của bọn họ đâu có bị mù, nhìn lướt qua liền thấy.
Chỉ là trước đây bọn họ chưa từng tới điểm làm việc của Đông Giang báo nghiệp, không biết những vết sơn này ở lầu một trước đó đã có, hay là mới bị đổ lên.
Dù có người tinh mắt thông qua màu sơn đoán được là mới bị đổ không lâu, cũng không dám khẳng định việc này có liên quan gì tới chuyện Ôn Nguyệt gọi bọn họ tới hay không, nên không nói ra.
Bây giờ nghe Ôn Nguyệt hỏi vậy, người đầu óc nhanh nhạy lập tức phản ứng lại, hỏi: "Ôn tiểu thư, ngài gọi chúng tôi tới vì chuyện này sao?"
"Không sai!" Ôn Nguyệt gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đêm qua, công ty của chúng tôi đã xảy ra một sự cố ác ý, có người bị mua chuộc tới đổ sơn vào cửa hàng dưới lầu công ty, còn viết xuống hàng chữ này."
Ôn Nguyệt tiến sát lại gần bức tường có chữ, giơ ngón tay gõ hỏi: "Nhìn thấy hàng chữ này, các vị có cảm nghĩ gì?"
Làm chó săn, à không nên nói làm trong giới truyền thông, chỉ cần thật sự có năng lực, khui ra tin tức quá nóng hổi, ít nhiều cũng sẽ nhận được uy hiếp, để bọn họ ngậm miệng đừng nói lung tung…
Thật ra từ khi hắn thay đổi mạch suy nghĩ, bắt đầu nhắm vào giới báo chí Đông Giang, chuyên tâm đi theo sau lưng bọn họ húp canh, tình cảnh trong công ty liền bắt đầu khởi sắc, thậm chí khá là đắc ý, trong nửa tháng tổ trưởng liên tiếp khen hắn rất nhiều lần.
Nhưng Từ Khải Văn biết, đó cũng không phải do hắn lợi hại, biết khai thác tin tức, hắn nhiều nhất xem như đầu óc tương đối linh hoạt, mới đi theo sau phóng viên Đông Giang nhật báo uống được mấy ngụm canh.
Chuyện này kỳ thực không tính là xấu, Đông Giang nhật báo rất lợi hại nha, trong một tuần liên tiếp khui ra hai vụ bê bối của nhà họ Trịnh, khiến toàn dân Hương Giang xôn xao, đồng nghiệp đi theo sau húp canh, cũng có thể thu về cả năm doanh số tốt nhất.
Hắn có thể chen chân vào trong đám đông đi theo húp canh, đã rất may mắn, chỉ cần tiếp tục duy trì, thăng chức tăng lương đều không phải là giấc mơ, hắn nên thấy thỏa mãn mới phải.
Có thể theo vẻ mặt lãnh đạo ngày càng vui vẻ, trong lòng Từ Khải Văn lại càng ngày càng trống rỗng, hắn không thể thỏa mãn được!
Hắn muốn, là tự mình có tin tức, chứ không phải đi theo sau lưng người khác húp canh.
Nhưng hắn không thể nói những lời này với lãnh đạo, đối phương chắc chắn sẽ mắng hắn không biết điều, muốn có tin tức riêng, cũng phải xem hắn có năng lực này hay không, mà nếu như hắn có năng lực, làm sao đến mức hai năm không có moi được tin tức giật gân nào?
Hắn vốn không phải là người như vậy mà!
Cũng đúng lúc này, Từ Khải Văn nhận được điện thoại của Hoàng Chí Hào.
Thời điểm Từ Khải Văn mới vào nghề, Đông Giang báo nghiệp nơi Hoàng Chí Hào làm việc đã bắt đầu xuống dốc, cho nên trước kia hắn không biết người này. Nhưng theo « Đông Giang giải trí báo » liên tiếp tung ra những tin tức giật gân, dân Hương Giang có thể chỉ biết người đứng sau là Ôn Nguyệt, nhưng người trong giới cơ bản đều nghe qua tên Hoàng Chí Hào.
Thậm chí còn có tin đồn, người chủ bút các bài viết giật gân của « Đông Giang giải trí báo » gần đây là hắn, chỉ là không biết vì sao, trên báo chí không có ghi tên hắn mà để ẩn danh.
Nói tóm lại, nghe nói Hoàng Chí Hào muốn mời hắn sang Đông Giang báo nghiệp, Từ Khải Văn cả người vô cùng bất ngờ, lại nghe hắn nói có thể tự do khai thác tin tức, càng thêm động lòng.
Chỉ là hắn vừa vào nghề đã vào « giải trí nhật báo » nên có tình cảm với công ty từ trước, dù có động lòng, muốn lập tức quyết định cũng không dễ dàng.
Thế là Hoàng Chí Hào cho hắn nửa tháng để cân nhắc.
Lần nữa nhận được điện thoại của Hoàng Chí Hào, Từ Khải Văn cứ nghĩ hắn là đến hỏi sớm câu trả lời của hắn, kết quả sau vài câu trò chuyện mới phát hiện mình nghĩ nhiều.
Nhưng Hoàng Chí Hào tìm hắn không phải chuyện xấu, mà là mời hắn đến công ty Đông Giang báo nghiệp dưới lầu, Ôn Nguyệt muốn trao công trạng cho hắn.
Từ Khải Văn không hiểu ý của những lời này là gì, nhưng chú ý đến « Đông Giang giải trí báo » trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện Ôn Nguyệt nhìn thì như một cô chiêu nhà giàu thích làm nũng, nhưng thực tế lại là một nhân vật lợi hại.
Mà nàng này, xưa nay nói chuyện không hề giả dối.
Nếu là người không hiểu rõ, có lẽ sẽ nghĩ rằng « Đông Giang giải trí báo » khui ra bê bối của nhà họ Trịnh, chỉ đơn giản là nhận được bản thảo gửi đến "Nặc danh".
Nhưng những người thạo tin tức đều biết không phải, « Đông Giang giải trí báo » bới móc bê bối của nhà họ Trịnh sớm tại đêm yến tiệc nhà họ Lâm đã có dấu vết.
Nghe nói đêm đó, lúc bấy giờ Phùng Văn Phương còn là con dâu nhà họ Trịnh đã xảy ra xung đột với Ôn Nguyệt.
Nguyên nhân xung đột Từ Khải Văn cũng không rõ, chỉ biết từ sau đêm đó, Phùng Văn Phương và Ôn Gia Kỳ hai người lấy danh nghĩa nhóm nhỏ "Liên minh thứ nữ" nổi tiếng. Hiện tại những cô chiêu nhà giàu ở Hương Giang cũng bắt đầu dùng từ này để châm biếm những người con của phòng nhì phòng ba hay thích tụ tập thành nhóm.
Còn có tin tức nói, trận xung đột đó kết thúc bằng việc Phùng Văn Phương từ chối xin lỗi, chạy trối chết, Ôn Nguyệt từng nói với nữ chủ nhân nhà họ Lâm Thiệu Minh Châu, sẽ khiến Phùng Văn Phương chủ động đến xin lỗi nàng.
Cuối cùng Phùng Văn Phương có làm như Ôn Nguyệt đã nói, chủ động đến xin lỗi nàng hay không, người ngoài không được biết.
Nhưng Từ Khải Văn cảm thấy, nếu như Phùng Văn Phương sớm biết Ôn Nguyệt nắm trong tay chứng cứ lớn nhất của mình, buổi tối hôm đó nàng nhất định sẽ cúi đầu trước Ôn Nguyệt, à không, phải nói ngay từ đầu đã không dám chọc tới nàng.
Bởi vậy, dù công ty « giải trí nhật báo » của hắn có quan hệ cạnh tranh với « Đông Giang giải trí báo », nhưng khi nghe Ôn Nguyệt nói muốn trao công trạng cho hắn, hắn vẫn dám tin.
Thế là hơn nửa tiếng sau, Từ Khải Văn vác máy ảnh xuất hiện dưới lầu Đông Giang báo nghiệp.
Đến nơi, Từ Khải Văn phát hiện đồng nghiệp đến đây hơi nhiều, nếu như đổi địa điểm, cái này có thể tổ chức một buổi họp báo được rồi.
Ôn Nguyệt quả thật muốn xem đây như một buổi họp báo.
Ở kiếp trước của Ôn Nguyệt, thường xuyên có thể thấy minh tinh sau khi vướng vào scandal ra mặt thanh minh, nói rằng một loạt sự kiện trước đó đều là lời đồn, bản thân mình luôn trong sạch các thứ, nhưng ở đầu và cuối những tuyên bố đó, kiểu gì cũng sẽ cố tình thêm một câu "Rất xin lỗi đã chiếm dụng tài nguyên công cộng".
Lần đầu tiên thấy câu nói này, Ôn Nguyệt cảm thấy cái bộ phận quan hệ xã hội này tìm không tệ, lần thứ hai nhìn thấy câu này, nàng chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, đến lần thứ ba nhìn thấy câu này, nàng đột nhiên hiểu rõ — A, thì ra ý nghĩa của những lời này là, mọi người tránh đường một chút, tôi muốn tới chiếm dụng tài nguyên công cộng đây!
Hiện tại, Ôn Nguyệt muốn nói chính là câu này.
Sau khi trở thành một phần của giới truyền thông, Ôn Nguyệt phát hiện, có một số việc rõ ràng là nhỏ nhặt nhưng làm to lên mới có thể thu được lợi ích tối đa. Nhất là khi nàng phát hiện mình có thể kiếm được giá trị hóng hớt từ chuyện này, thì càng vui lòng làm lớn chuyện, sự chú ý càng cao, càng kiếm được nhiều giá trị hóng hớt.
Đến giờ hẹn, Ôn Nguyệt trực tiếp xuống lầu.
Thấy nàng tới, những người mang máy ảnh rối rít giơ máy lên "Tách tách tách", người mang camera thì bắt đầu ghi hình, còn có người hỏi thăm nguyên nhân nàng gọi mọi người đến.
Ôn Nguyệt không nói thẳng mục đích, mà bảo người ta kéo cửa cuốn của hai cửa hàng sau lưng xuống, sau đó chỉ vào bức tường và cửa đầy vết sơn nói: "Mọi người thấy không?"
Đương nhiên là thấy.
Mắt của bọn họ đâu có bị mù, nhìn lướt qua liền thấy.
Chỉ là trước đây bọn họ chưa từng tới điểm làm việc của Đông Giang báo nghiệp, không biết những vết sơn này ở lầu một trước đó đã có, hay là mới bị đổ lên.
Dù có người tinh mắt thông qua màu sơn đoán được là mới bị đổ không lâu, cũng không dám khẳng định việc này có liên quan gì tới chuyện Ôn Nguyệt gọi bọn họ tới hay không, nên không nói ra.
Bây giờ nghe Ôn Nguyệt hỏi vậy, người đầu óc nhanh nhạy lập tức phản ứng lại, hỏi: "Ôn tiểu thư, ngài gọi chúng tôi tới vì chuyện này sao?"
"Không sai!" Ôn Nguyệt gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đêm qua, công ty của chúng tôi đã xảy ra một sự cố ác ý, có người bị mua chuộc tới đổ sơn vào cửa hàng dưới lầu công ty, còn viết xuống hàng chữ này."
Ôn Nguyệt tiến sát lại gần bức tường có chữ, giơ ngón tay gõ hỏi: "Nhìn thấy hàng chữ này, các vị có cảm nghĩ gì?"
Làm chó săn, à không nên nói làm trong giới truyền thông, chỉ cần thật sự có năng lực, khui ra tin tức quá nóng hổi, ít nhiều cũng sẽ nhận được uy hiếp, để bọn họ ngậm miệng đừng nói lung tung…
Bạn cần đăng nhập để bình luận