Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 846: Trợ giúp Ngao Hồng

**Chương 846: Trợ giúp Ngao Hồng**
Trong chớp mắt, Vương Bình đã xuất quan được mấy ngày.
Tử Loan đến bái kiến vào ngày thứ hai, báo cáo tình hình thu nạp danh ngạch tam cảnh của Thái Diễn giáo trong những năm qua. Nhờ có đại nghĩa của Thái Diễn giáo, việc này tiến hành không quá khó khăn, hiện tại số người nắm giữ tam cảnh của Thái Diễn giáo đã vượt qua hai mươi.
Những người này đều là nhân vật có thể khai tông lập phái, nên Tử Loan không trói buộc họ ở Thái Diễn giáo, mà khuyến khích họ thành lập đạo quán ở các nơi phía nam, dùng đó để tuyên dương danh tiếng Thái Diễn giáo.
Hiện giờ, lực lượng mà Vương Bình nắm giữ có thể so sánh với Tiểu Sơn Phủ Quân còn mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng hắn lại không có uy thế như Tiểu Sơn Phủ Quân. Điều này chủ yếu là do hạn chế về thực lực của hắn.
Không lâu sau khi Tử Loan rời đi, Vương Bình nhận được tin nhắn từ ngọc phù thông tin của Bộ Quỳnh, mời hắn cùng đến ôn chuyện, uống trà ở phía đông quần sơn Giang Lâm lộ.
Vương Bình không từ chối, lần này Bộ Quỳnh tìm hắn ôn chuyện, đơn giản chỉ có hai nguyên nhân: một là sự vụ khu sinh thái ngoài không gian, hai là vì yêu tộc nhắn lời.
Thời gian ước định là giữa trưa ngày thứ hai, Vương Bình mang theo Vũ Liên đúng giờ phó ước.
Phía đông quần sơn Giang Lâm lộ trải qua sự sửa đổi của Địa Quật môn, hoàn toàn chia cắt Giang Lâm lộ và Bình Châu lộ. Giữa Bình Châu lộ và Vân Giang lộ cũng có một hẻm núi có thể thông hành, Lan vương triều cho xây lại một tòa quan ải trong hẻm núi, đặt tên là Cự Thạch quan, bởi vì xung quanh quan ải có rất nhiều cự thạch với hình thù kỳ quái.
Khi Vương Bình bay đến khu vực bình nguyên phía đông dãy núi Thái Diễn, hắn đột nhiên dừng lại. Phiến bình nguyên này có một nhánh sông của nông hà chảy xuống xuyên qua, khiến cho thổ địa khu vực này rất phì nhiêu. Trước kia, nơi này do các môn phái tu hành của Chân Dương sơn nắm giữ, mà bây giờ Thái Diễn giáo lại chẳng thèm ngó tới.
Điều này khiến các gia tộc ở phía bắc Giang Lâm lộ liên hợp lại, cùng phương nam tranh đoạt khu vực này. Giờ phút này, đang có hai nhánh quân đội giao chiến ở đây, nói là quân đội cũng không thỏa đáng, bởi vì trận đánh của họ không có kết cấu, cũng không có trang bị quy chuẩn, nhưng thương vong lại vô cùng nghiêm trọng.
“Bọn họ nhìn còn lạc hậu hơn so với chiến tranh giữa các thành bang ở Tây Châu.”
Vũ Liên nhỏ giọng đánh giá.
Vương Bình không đáp lại, dừng một lát rồi tiếp tục bay về phía trước quần sơn, cũng thích hợp phóng xuất ra khí tức của mình.
Mấy hơi sau, hắn liền thấy Bộ Quỳnh đạp mây mà đến.
Bộ Quỳnh vẫn giữ dáng vẻ trước kia, mặc giáp da chế thức của Tinh Thần Liên Minh, trông như một nữ tướng quân. Dáng vẻ nàng giá vân mà đến khiến Vương Bình nhớ tới thiên binh thiên tướng trong TV kiếp trước.
“Chúc mừng đạo hữu tu vi lại tiến thêm một bước!”
Bộ Quỳnh cũng chúc mừng Vương Bình, tiếp đó lại chắp tay nói với Vũ Liên: “Vũ Liên đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Sau một hồi khách khí, Bộ Quỳnh mới chính thức mời Vương Bình thưởng trà, ngắm cảnh.
Địa điểm mà Bộ Quỳnh bố trí là ở trên đỉnh một ngọn núi phía bắc quần sơn. Từ đây nhìn ra xa phía bắc có thể lờ mờ nhìn thấy khu vực Thượng Kinh thành nguyên lai, đầu nông hà xuyên qua phương bắc trong tầm mắt cũng có thể thấy rõ ràng.
Lại nhìn quần sơn...
Núi non trùng điệp chập trùng, tựa như tấm bình phong nặng nề giữa thiên địa. Tia nắng mặt trời màu kim xuyên thấu tầng mây, chiếu xuống đỉnh của quần phong, dường như nhuộm lên một lớp cát vàng chói mắt.
Cây cối trong núi xanh mơn mởn tươi tốt, thỉnh thoảng có chim chóc lướt qua trên sơn lâm, làm tăng thêm mấy phần sinh cơ cho núi rừng yên tĩnh. Dưới núi còn có đường sông uốn lượn và dòng suối nhỏ, một vài nơi nước chảy xiết phát ra tiếng nước chảy, dường như có thể truyền vào trong tai, khiến người ta bất giác nhìn kỹ vài lần.
Ven theo đường sông tới chân núi bốn phía, có thể nhìn thấy những thửa ruộng khai hoang liên tiếp nhau, một vài nơi dễ thủ khó công được xây dựng không ít thành trại và đạo quán.
“Mảnh quần sơn này từ sau đại chiến yêu tộc vài ngàn năm trước, vẫn chưa có tên gọi cố định, bách tính mặt phía nam gọi nó là Bắc sơn, bách tính mặt phía bắc gọi nó là Nam sơn, bách tính phía tây gọi nó là Đông Sơn. Điều này gây không ít phiền toái cho các học sĩ ghi chép lịch sử, đạo hữu không ngại đặt cho nó một cái tên?”
Bộ Quỳnh vừa mời Vương Bình ngồi xuống vừa nói, nàng bố trí một cái bàn bát tiên trên cự thạch đỉnh núi, bốn phía đều có một trương ghế thái sư.
Cái bàn bát tiên và ghế thái sư này không hợp với cảnh sắc đỉnh núi, đây có lẽ là sở thích khác biệt của mỗi người, làm cho Vương Bình, người có chút chứng ép buộc nhẹ, thấy toàn thân khó chịu.
Vương Bình ngồi vào một chiếc ghế bành, ánh mắt đầu tiên là xuyên thấu tầng mây phía bắc, quét qua đại địa phương bắc, sau đó lại quay đầu nhìn về phía rừng cây rậm rạp trong quần sơn phương nam.
Hắn đang muốn nói chuyện thì Vũ Liên châm chọc: “Ngươi mà nhờ hắn đặt tên thì nhất định phải hối hận, không bằng để ta lấy.”
Bộ Quỳnh nhấc ấm nước trên lò lửa cạnh bàn bát tiên, vừa pha trà vừa nói: “Chỉ là cái tên mà thôi, không sao cả.”
Vương Bình chỉ cười cười trước việc Vũ Liên châm chọc khả năng đặt tên của mình, hỏi Vũ Liên: “Ngươi muốn lấy cái tên là gì?”
Đôi mắt dọc của Vũ Liên chiếu rọi ra hình dáng cơ bản của quần sơn, trầm mặc một lúc rồi nói: “Bởi vì ngọn núi này tồn tại, Trung châu có phương nam và phương bắc, cũng có phía đông và phía tây, chi bằng gọi hắn là Trung Thiên sơn.”
Bộ Quỳnh vừa cười vừa nói: “Tên rất hay, trung, không nghiêng không lệch, thiên, vì thiên đạo, thiên mệnh, thiên lý, lại làm chúa tể. Vậy từ nay mảnh quần sơn này liền gọi là Trung Thiên sơn sơn mạch.”
Vũ Liên nghe vậy mắt sáng lên, nàng vừa rồi chẳng qua chỉ tùy tiện tìm một cái tên trong những câu chuyện nàng xem, chỉ cảm thấy rất phù hợp với nơi đây, căn bản không có nghĩ nhiều như Bộ Quỳnh.
Vương Bình gật đầu nói: “Được, tương lai nơi này liền gọi là Trung Thiên sơn.”
Bộ Quỳnh thăm dò ngửi hương trà, châm trà đồng thời nói: “Yêu vực muốn xây một tòa đạo trường ở chỗ này, không biết đạo hữu có thể đáp ứng?”
Vương Bình nâng chén trà lên, mặt không đổi sắc nói: “Ninh Châu lộ không tốt sao? Có một số việc không nên quá được một tấc lại muốn tiến một thước, mọi người nể mặt nhau mới tốt.”
Bộ Quỳnh vội vàng giải thích thêm: “Bọn hắn có thể từ bỏ Ninh Châu lộ, hơn nữa bọn hắn cũng không muốn toàn bộ Trung Thiên sơn, chỉ cần một ngọn núi trong Trung Thiên sơn sơn mạch.”
Vương Bình uống một ngụm trà, “Việc này không cần bàn lại, ngươi chỉ cần trả lời yêu vực rằng ta đã biết.”
Bộ Quỳnh gật đầu, không bàn luận việc này nữa. Sau khi uống một ngụm trà, nàng chuyển đề tài: “Chúng ta kiến tạo khu sinh thái bên ngoài vũ trụ đã có chút quy mô, đạo hữu mau đến xem sao?”
Vương Bình tự nhiên sẽ không từ chối.
Bộ Quỳnh nâng chén trà lên, lộ ra nụ cười ấm áp, nói rằng: “Chúng ta uống xong chén nước trà này rồi lên đường?”
“Đi!”
“Yêu tộc cũng phái người, là lão bằng hữu của chúng ta, Quyền Văn, chúng ta hội hợp với hắn trước,”
Vương Bình đang muốn đồng ý thì nhận được tin tức từ lệnh bài thông tin của Ngao Hồng. Ngao Hồng tuyên bố hắn đã thuyết phục được một vị trưởng lão yêu vực, hiện tại liền muốn đi tìm Thái Âm giáo gây phiền toái.
Ngay khi hắn suy nghĩ nên trả lời thế nào thì phía chân trời đông nam, một đạo khí tức Thủy Linh không giống bình thường chấn động ập vào mặt.
Vương Bình đột nhiên đứng dậy.
Bởi vì đạo khí tức này hắn rất quen thuộc.
Chính là Ngao Hồng!
Bộ Quỳnh lộ ra biểu cảm vừa nghi hoặc lại vừa lý giải mâu thuẫn, nói: “Lại là Ngao Hồng đạo hữu, hắn những năm này thường xuyên tranh đấu với Thái Âm giáo. Trước khi đến đây, ta còn nghe nói hắn khuyến khích một số trưởng lão ở yêu vực cùng hắn động thủ đối phó Thái Âm giáo, xem ra là thật có yêu vực trưởng lão bị hắn thuyết phục.”
Vương Bình nghe vậy không vội vàng đi qua tiếp viện, mà hỏi: “Ngao Hồng rất thân cận với yêu vực sao?”
Bộ Quỳnh mỉm cười giải thích: “Yêu tộc có một ít tộc quần thiên nhiên thân cận với rồng, bọn họ đi được gần cũng không kỳ quái, lại thêm yêu vực chủ động, lấy tính cách của Ngao Hồng, bọn hắn có thể tiến tới cùng nhau cũng không kỳ quái.”
Trong khoảng thời gian bọn họ đối thoại, Vương Bình đã nhận được mấy lần tin tức thúc giục của Ngao Hồng.
“Đạo hữu ở chỗ này chờ, ta đi một chút sẽ trở lại.”
“Ta cùng ngươi cùng đi.”
“Cũng tốt!”
Vương Bình đồng ý rồi mang theo Vũ Liên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, cùng biến mất còn có khí tức của hắn.
Bộ Quỳnh cảm nhận được Vương Bình biến mất nhanh chóng, liếc mắt sang bên phải, nói: “Tốc độ tu hành của hắn quá nhanh, bây giờ tu vi đã không kém Khai Vân bọn hắn bao nhiêu.”
Khi nàng dứt lời, thân hình Quyền Văn hiển hiện ra, nói: “Cho nên chúng ta mới có thể đặt cược vào hắn, hắn là người duy nhất trong số vạn năm lịch sử yêu tộc ghi chép, có tu vi như thế trong ngàn năm, thiên đạo đều đang chiếu cố hắn.”
“Hi vọng vậy….”
“Ngươi không nên bi quan như vậy, chuyện có thể thành thì thành, không thể thành thì đợi thêm. Chúng ta có đầy đủ thời gian, thật vất vả có được mấy trăm năm nhàn rỗi này, chúng ta phải làm thành một vài chuyện, nhưng không thể quấy nhiễu tới chư vị Chân Quân, bằng không chỉ một ý nghĩ của bọn hắn, tất cả của chúng ta đều sẽ đổ sông đổ biển.”
“Ngươi không thể để các ngươi bộ tộc….”
“Bọn hắn sớm đã tu được siêu thoát, nếu không năm đó bệ hạ gặp nạn, cũng sẽ không trơ mắt nhìn.”
Quyền Văn tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Bộ Quỳnh nhỏ giọng: “Siêu thoát, một từ khiến người ta hâm mộ.”
Quyền Văn lại khinh thường nói: “Siêu thoát nghe thì hay, kỳ thật chính là tị nạn.” Hắn dứt lời ngẩng đầu nhìn về phía chân trời Tây Nam, “Đại thế của Thái Diễn giáo đã thành, phụ thuộc nó đại thế tuyệt đối sẽ không có lỗi.”
Bộ Quỳnh nhẹ nhàng gật đầu, lập tức thân hình hóa thành một đạo lưu quang, đảo mắt liền xuất hiện trên không quần đảo Đông Nam.
Một bên khác.
Vương Bình cáo biệt Bộ Quỳnh sau, mang theo Vũ Liên chuyển dời về đạo trường đỉnh núi. Sau khi lợi dụng 'Phân Thân phù' chế tạo một cái phân thân để phòng vạn nhất, lại dùng 'Thiên Nhãn' thôi diễn sự tình lần này có gặp nguy hiểm hay không.
Khi vô số hình tượng thôi diễn hiện lên trong đầu hắn, hắn kinh ngạc nửa ngày, nhận được thúc giục của Ngao Hồng, liền mang theo Vũ Liên hóa thành một đạo lưu quang bay về hướng đông nam.
“Là khí tức xà yêu!”
Sắp tiếp cận chiến trường, Vũ Liên nhắc nhở Vương Bình trong Linh Hải.
Vương Bình tự nhiên cũng có thể cảm giác được. Khi hắn còn ở tam cảnh, từng gặp qua xà yêu ở Sơn Võ lộ. Pháp thuật huyết mạch của bọn hắn nổi danh quỷ dị, có thể khu động hắc ám áp chế linh lực thiên địa, còn có năng lực đoạt hồn có thể ăn mòn Khí Hải và Nguyên Thần của địch nhân. Xà yêu tu vi cường đại thậm chí có thể trực tiếp khống chế tư tưởng của địch nhân.
Mặt khác, bọn hắn còn có thể trực tiếp đe dọa ý thức của địch nhân, làm cho từ ký ức sâu thẳm sinh ra huyễn tưởng. Đối đầu rất khó chơi, cần phải duy trì lý tính tuyệt đối trong quá trình chiến đấu.
Bất quá lần này, xà yêu đứng về phía bọn hắn.
Khi Vương Bình tiếp cận chiến trường, thấy Thương Cát và Ngao Hồng đang đối oanh pháp thuật, xà yêu thì dây dưa với một tu sĩ tứ cảnh khác của Thái Âm, không cho hắn quấy rầy Ngao Hồng và Thương Cát quyết đấu.
Xà yêu kia có hình người, hơn nữa còn là một nam tử tướng mạo thanh tú, mặc áo dài màu xám trắng, tay cầm quạt giấy, trong lúc giơ tay nhấc chân vô cùng tao nhã.
Bên cạnh đối thủ của hắn lơ lửng hai quả cầu năng lượng lớn nhỏ cỡ nắm tay màu đen và trắng. Bạch cầu có thể trống rỗng sinh ra kết giới, hắc cầu dường như có thể ăn mòn không gian. Giữa hai quả cầu vận hành, còn có thể kéo theo lực hút giữa thiên địa.
“Kia là Âm Dương Chiên của ‘Giáp Thượng linh ngũ’!”
Vương Bình nhận ra ngay hai quả cầu nhỏ là vật gì. Nó có giới thiệu vô cùng kỹ càng trong hồ sơ Đạo cung nhị tịch, nó là Ma Binh do hai vị Tinh Thần tứ cảnh đồng quy vu tận sau hình thành, chú trọng phòng ngự và công kích, hơn nữa tác dụng phụ vô cùng nhỏ, cho nên xếp hạng mới cao như thế.
Trọng bảo này trước kia thuộc về Địa Quật môn phương nam, trong lúc Nam Hải đạo nhân dẫn động hỗn loạn Trung châu, nó không biết đi đâu, không ngờ cũng bị Thái Âm giáo bí mật cướp đi.
Vị Thái Âm tu sĩ này chính là Thương Lam mà Ngao Hồng nói trước đó, là sư đệ của Thương Cát và Thương Nhạc, vẫn luôn huyền tu trong Thái Âm giáo, bên ngoài rất ít ghi chép về hắn.
Hắn tuy tế ra ‘Âm Dương Chiên’ lại không hoàn toàn khu động nó, giao thủ với xà yêu cũng chỉ là điểm đến là dừng, có lẽ hắn cũng không muốn tham gia vào tranh đấu của Ngao Hồng và Thương Cát
Vương Bình xuất hiện nháy mắt, song phương tranh đấu cũng liền ngừng lại.
Ngao Hồng lập tức cười lớn “ha ha”, nói với Thương Cát đối diện: “Lão già, ngươi cái đồ hai mặt hỗn đản, lần này ta nhất định phải đưa ngươi đi gặp Ngao Bính!”
Thương Cát nhìn về phía Vương Bình, cảm nhận được khí tức mộc linh sinh động trong cơ thể Vương Bình, chắp tay nói: “Đạo hữu không ở đạo trường thanh tu, cần gì phải đến tranh đoạt vũng nước đục này.”
Không đợi Vương Bình trả lời, Ngao Hồng liền nói: “Đây gọi là đắc đạo đa trợ thất đạo quả trợ, ngươi ngày thường làm ác quá nhiều, đắc tội quá nhiều người, mà ta ngày thường rộng kết hảo hữu!”
“Bạch Lâm đạo hữu, ngươi theo ta cùng nhau dạy cho Thương Cát một bài học, Trường Thanh đạo hữu, ngươi giúp ta áp trận!”
Ngao Hồng nói xong, không còn giống như trước pháp thuật đối oanh, mà phát ra một tiếng long ngâm, hóa thành long thân bản thể. Xung quanh hải vực nhấc lên từng đạo sóng lớn do Thủy Linh chi khí tùy ý.
Xà yêu được Ngao Hồng gọi là ‘Bạch Lâm đạo hữu’ nghe vậy, cũng không nói hai lời, hóa thành một con cự xà chừng trăm trượng, ngay sau đó một đạo hắc ám bao phủ khu vực của Thương Cát.
Thương Lam thực hiện chức trách, thi triển ra Âm Lôi ngăn cản xà yêu, nhưng Âm Lôi lại bị một đạo phù lục cắt ngang. Sau đó, khu vực hắn đứng nhiệt độ cấp tốc hạ xuống, chỉ trong nháy mắt, liền có nguy cơ bị nhiệt độ thấp phong ấn.
Hắn lách mình tránh thoát băng phong, vứt bỏ băng tinh trên ống tay áo, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Vương Bình.
Vương Bình giờ phút này, tay trái duy trì một cái pháp quyết, mấy trăm miếng Chuyển Di phù lục quanh thân xẹt qua hư không, lấy hắn làm trung tâm tạo dựng lên một cái chuyển di không gian. Mà Vũ Liên giờ phút này, duy trì thân thể mười trượng, toàn thân lân giáp tạo dựng lên Thủy Linh pháp trận lóe ra vầng sáng màu xanh.
Một đạo áp lực vô hình giáng lâm đỉnh đầu Thương Lam khi hắn tránh thoát băng phong. Đó là vô biên vô tận sóng lớn rơi xuống từ tầng mây trên bầu trời, là ‘triệu hoán hải dương’ của Vũ Liên.
Thương Lam theo bản năng sử dụng ‘Âm Dương Chiên’ tạo dựng lên một đạo kết giới, khiến cho nước biển không cách nào xâm nhiễm hắn, đồng thời lại tạo dựng lên một cái không gian ăn mòn quanh người, giảm bớt trọng áp do nước biển mang tới.
Vương Bình đưa tay phải ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu to của Vũ Liên, thảo luận trong Linh Hải: “Không cần ra sức như vậy, chúng ta làm dáng một chút là được, tựa như xà yêu kia giao đấu với Thương Lam vừa rồi.”
Khi hắn và Vũ Liên giao lưu, bên cạnh hắn xuất hiện một cỗ khôi lỗi mang theo ‘Hoa Kiểm mặt nạ’, làm cho sắc mặt Thương Lam biến hóa, coi như thoát ly khỏi khống chế của nước biển, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận