Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 813: « Đại Địa kinh », lại là ba mươi năm sau

**Chương 813: « Đại Địa Kinh », lại là ba mươi năm sau**
Vương Bình nói ‘trò chơi’ ở đây là chỉ trò chơi thực sự, từ này là hắn mang theo từ trí nhớ kiếp trước, mà không phải theo cách hiểu của Vũ Liên hiện tại.
Lấy thị giác khôi lỗi để cảm ngộ tu hành, chẳng phải giống như trò chơi máy tính trong trí nhớ kiếp trước hay sao, hơn nữa trải nghiệm còn chân thực hơn.
Ngọc Thanh giáo bí pháp giai đoạn đầu cùng với mô típ tu tiên truyền thống trong nhiều tiểu thuyết kiếp trước của hắn không khác nhau lắm, trong lòng hắn đối với điều này vẫn luôn rất hiếu kỳ, chỉ là trước kia không có thời gian thử nghiệm. Bây giờ, tuy cục diện tranh giành Thần khí ở Trung Châu rất nghiêm trọng, nhưng ngược lại hắn lại nhàn hạ xuống.
Ngọc Thanh và Thái Âm tu sĩ đệ tam cảnh đều có hạn định về danh ngạch. Theo lý giải hiện tại của Vương Bình, danh ngạch này quyết định bởi một loại ấn ký nào đó, khả năng lớn là để phòng ngừa tam cảnh tu sĩ quá nhiều, tạo thành linh tính hỗn loạn. Bây giờ, những ấn ký này tồn tại trong nguyên thần của tam cảnh Ngọc Thanh tu sĩ.
Từ điểm này có thể thấy thế giới này đã bị người khác định nghĩa, mà người có thể định nghĩa những quy tắc này không nghi ngờ gì chỉ có các Chân Quân, hoặc là tồn tại cao hơn. Điều này khiến trong lòng Vương Bình nảy sinh vô số nghi vấn.
Càng hiểu biết nhiều, Vương Bình càng lý giải vì sao Tiểu Sơn Phủ Quân lại muốn liều lĩnh tấn thăng.
Bất quá, trước khi tu hành Ngọc Thanh bí pháp, hắn cần chế tác một khôi lỗi có căn cốt thượng giai. Ngọc Thanh bí pháp so với Huyền môn càng chú trọng căn cốt, thậm chí còn ảnh hưởng đến tu hành đệ tam cảnh.
Khôi lỗi thượng giai căn cốt là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, coi như với địa vị bây giờ của Vương Bình, cũng không phải muốn là có thể có được ngay, đặc biệt là loại có thể tu hành. Đầu tiên cần phải có nhục thân căn cốt thượng giai, đương nhiên, nếu như hắn liều mạng tìm kiếm, trong vài ngày nhất định sẽ có kết quả, nhưng như vậy quá mức tàn nhẫn.
Vương Bình cũng không vội vàng, một bên lợi dụng con đường Thiên Mộc quan tìm kiếm, một bên dùng khôi lỗi của hắn tìm kiếm khắp nơi.
Thoáng một cái đã mười năm trôi qua.
Thượng giai căn cốt khôi lỗi không tìm được, nhưng khôi lỗi hắn bố trí ở Bình Động môn rốt cục tu ra ‘Động sát chi nhãn’, nói cách khác, hắn chính thức lấy « Đại Địa Kinh » nhập cảnh.
Vương Bình không quá bất ngờ với việc tấn thăng của cỗ khôi lỗi này, hắn chỉ chú ý xem cỗ khôi lỗi này có thu được những ký ức hỗn tạp kia hay không.
Cho nên sau khi khôi lỗi tấn thăng, ý thức của hắn vẫn dừng lại trên thân khôi lỗi. Khi khôi lỗi dùng ‘thổ linh linh mạch’ trong cơ thể kéo theo Địa Mạch chi lực, tại thức hải tạo ra ‘Động sát chi nhãn’, Vương Bình cảm giác rõ ràng ‘Động sát chi nhãn’ ra đời có chút ý thức.
Sau một khắc, hình tượng viễn cổ quen thuộc ập vào mặt.
Đầu tiên Vương Bình nhìn thấy một thành thị phồn hoa hư ảo, kiến trúc trong thành thị phần lớn xây bằng đá lớn, nhưng không có một sinh linh nào, phảng phất như một bọt biển mỹ lệ mà hùng vĩ.
Thời gian dường như dừng lại ở thời khắc này, không biết trôi qua bao lâu, hằng tinh ở chân trời bỗng nhiên bành trướng, quang mang nóng rực trở nên cuồng bạo, bầu trời xuất hiện vô số vết rách, vô tận đại địa bởi vì những vết rách này mà nứt toác, rồi nhanh chóng tan chảy dưới nhiệt độ cao của hằng tinh, đảo mắt đã là một biển lửa.
Ngay sau đó, đoạn ký ức này im bặt mà dừng, thay vào đó là một vùng phế tích. Trên phế tích có rất nhiều pho tượng bằng đá to lớn, quái dị, những pho tượng này không tinh xảo, nhưng lại to lớn, là minh chứng của một nền văn minh, nhưng giờ đây nó lại có vẻ thê lương và cô tịch.
Vương Bình theo bản năng muốn quan sát kỹ bộ dạng cụ thể của những pho tượng kia, nhưng ngay sau đó ký ức liền biến thành một không gian vũ trụ đen trắng xen lẫn. Vô số tinh cầu chao đảo trong năng lượng xé rách, rồi sụp đổ như những lâu đài cát.
Sau đó tất cả đều quy về hắc ám.
Vương Bình nửa ngày mới tỉnh lại từ trong ký ức viễn cổ, trong ký ức đó, hắn cảm nhận được một nền văn minh huy hoàng hơn cả Trung Châu, nhưng lại bị hủy diệt trong nháy mắt.
Đối mặt với tất cả những điều này, hắn chỉ có cảm giác bất lực, là cảm giác bất lực đến mức không có cả ý định phản kháng.
Vũ Liên cảm nhận được sự biến đổi cảm xúc của Vương Bình, kịp thời nhắc nhở trong Linh Hải: “Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều cũng vô dụng, từ 'vũ trụ' đối với chúng ta hiện tại mà nói quá xa xôi, đó có lẽ là thứ cả đời chúng ta cũng không thể chinh phục.”
Vương Bình kịp phản ứng, rất dễ dàng thoát khỏi tâm tình tiêu cực trong ý thức, sau đó liền cùng Vũ Liên nhập định.
Mà ở Bình Động môn, bởi vì khôi lỗi tấn thăng mà còn tổ chức một pháp hội nhỏ, đặt đạo hiệu cho khôi lỗi là ‘nguyên đến’.
Sau khi pháp hội kết thúc, Văn Hải tự mình truyền thụ bí pháp quyển thứ hai của « Đại Địa Kinh » cho Nguyên Đến, Vương Bình tự nhiên là người đầu tiên tiếp nhận ký ức bí pháp này.
Chờ hắn đọc xong ký ức bí pháp này, màn sáng liền lập tức hiển thị:
[« Đại Địa Kinh » quyển thứ hai bí pháp: Một trong Ngũ đại Huyền môn chính pháp, tu luyện Thổ Linh chi khí, một trong ngũ đại năng lượng bản nguyên của thế giới, tu thành đại địa huyết mạch, thành công tấn thăng có thể dùng nhục thân liên thông đại địa, thành tựu ‘Thông Tức chi cảnh’ có thể tăng thọ đến 600 năm.]
[1. Đem ‘Động sát chi nhãn’ tu tới viên mãn, dùng thần hồn ý thức liên thông đại địa khí tức tu hành, quan trắc đại địa quy tắc vận chuyển, mỗi ngày có thể tiếp tục một canh giờ, trong vòng trăm năm có thể hoàn thành (Tiến độ 0/100, hôm nay tiến độ 0/ một canh giờ).]
[2. Lấy tự thân linh mạch tẩm bổ một Huyền Quy, mỗi ngày lấy tự thân linh mạch Thổ Linh chi khí phụng dưỡng Huyền Quy hai canh giờ trở lên, để huyết mạch lực lượng của nó phù hợp với tự thân linh mạch, nếu như thuận lợi, trong vòng một giáp có thể thành công (Tiến độ 0/100, hôm nay tiến độ 0/ hai canh giờ).]
[3. Lấy viên mãn ‘Động sát chi nhãn’ quan sát Địa Mạch quy tắc, dẫn động Huyền Quy ý thức cùng tự thân thần hồn theo Địa Mạch quy tắc vận hành lộ tuyến tiến hành tu hành, để tự thân thần hồn cùng Huyền Quy thần hồn hoàn mỹ phù hợp, mỗi ngày có thể thử hai lần, lấy tư chất của ngươi, trong vòng hai trăm năm có thể thành công (Tiến độ 0/100, hôm nay tiến độ 0/2).]
[4. Dẫn động Địa Mạch khí tức, lấy tự thân thần hồn dung hợp Huyền Quy ý thức, đồng thời dùng Huyền Quy huyết mạch cọ rửa tự thân linh tính, cho đến khi đại địa thừa nhận huyết mạch của ngươi, thành công thì hoàn thành nghịch thiên cải mệnh, thất bại thì ý thức và linh mạch đều sẽ bị Huyền Quy đồng hóa, trở thành chất dinh dưỡng cho kẻ tấn thăng tiếp theo, thành công hay không quyết định bởi Huyền Quy ý thức ổn định, trước mắt ổn định độ: Không có vật tham chiếu.]
[Chú 1: Lúc mới tấn thăng ‘Động sát chi nhãn’ vô cùng yếu ớt, hơn nữa sử dụng nó sẽ hao tổn đại lượng Thổ Linh chi khí, quá độ sử dụng sẽ dẫn đến ý thức của ngươi suy yếu, điều này sẽ dẫn đến ‘Động sát chi nhãn’ nội bộ ý thức khôi phục.]
[Chú 2: Nếu như tinh lực dồi dào, có thể đồng tu ‘Động sát chi nhãn’ cùng một chỗ, Huyền Quy tốt nhất là tân sinh, dùng Thổ Linh chi khí do linh mạch của ngươi tạo ra để nuôi lớn nó, nếu không ngươi sẽ tốn gấp mấy lần thời gian.]
[Chú 3: Tốt nhất tạo dựng một Mộc Linh pháp trận, dùng để áp chế Huyền Quy ý thức cùng thần hồn, như vậy thần hồn ý thức của ngươi càng có thể trở thành chủ đạo, mà không phải một mặt theo Huyền Quy ý thức, tham khảo Mộc Linh pháp trận đồ như sau….]
[Chú 4.1: Huyền Quy ý thức ổn định nhất định phải trên (80/100), có thể tạo dựng một Mộc Linh pháp trận đủ cường đại để ổn định Huyền Quy ý thức, tham khảo pháp trận đồ như sau….]
[Chú 4.2: Sau cùng tấn thăng phải gìn giữ đầy đủ phong phú nhân tính ý thức, nếu không dễ dàng bị Huyền Quy cố chấp ý thức vặn vẹo, cho dù là điên cuồng ý thức cũng có thể.]
[Chú 4.3: Sau khi tấn thăng thành công không cần vội vàng rời đi, dùng Mộc Linh pháp trận do ngươi tạo dựng để áp chế tự thân ý thức một thời gian, để bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót.]
Vương Bình đọc xong màn sáng, thở ra một hơi. Địa Mạch tu hành so với « Thái Diễn phù lục » dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần phương hướng tu luyện không xuất hiện sai lầm, lại đem cơ sở phía trước đánh cho đầy đủ kiên cố, trên cơ bản sẽ không có khả năng thất bại.
Trong này, mấu chốt nhất có lẽ là một con Huyền Quy mới sinh, thứ này căn bản không có lưu thông trên thị trường, đều là Địa Quật môn nội bộ giao dịch, hơn nữa đoán chừng là có tiền mà không mua được.
Sau khi ý thức của Vương Bình xảy ra biến hóa, Vũ Liên nói: “Tín ngưỡng của chúng ta ở phương bắc gần như bị loại bỏ hoàn toàn, bất quá tín ngưỡng ở phương nam cũng vững chắc không ít, Ngao Bính đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ động thủ.”
Lúc này, Vương Bình thoát khỏi ý thức của khôi lỗi Nguyên Đến, nói với Vũ Liên: “Ngao Bính đã không giữ được bình tĩnh, đây đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt, không phải sao?”
“Cũng đúng, chính là cướp đoạt tín ngưỡng của chúng ta có chút quá đáng!” Vũ Liên đang tức giận vì Ngao Bính cướp đi tín ngưỡng của hắn trong lòng bách tính ở phương bắc.
Vương Bình cười an ủi: “Không sao, trận này trò chơi mới chỉ bắt đầu, có một số việc là xu thế tất yếu, chư vị Chân Quân kỳ thật trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, nếu không những chuyện kia cũng sẽ không thuận lợi như vậy.”
Vũ Liên nghe vậy không khỏi nghiêng đầu hỏi: “Ngươi nói, chư vị Chân Quân bình thường đều đang làm gì? Là giống Nguyên Võ Chân Quân như thế mỗi ngày làm ruộng, hay là giống Liệt Dương Chân Quân như thế nằm trong dung nham ngủ?”
Vương Bình mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Vũ Liên, nhưng lại không trả lời vấn đề này.
Vũ Liên thuận thế quấn lấy tay Vương Bình, leo lên vai Vương Bình, tựa đầu nhỏ vào mặt Vương Bình, nói: “Chiều nay chúng ta đi đâu chơi đây?”
Những năm tháng nghỉ ngơi trong trang viên, chiều nào bọn họ cũng ra ngoài đi dạo một vòng.
Vương Bình xưa nay không cân nhắc vấn đề này, Vũ Liên tự hỏi tự trả lời: “Lâu rồi không đến chỗ Thiển Thiển câu cá, chiều nay chúng ta đi câu cá đi?”
Nàng là thèm ăn.
Vương Bình không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Thế là, sau khi dùng xong bữa trưa, Vũ Liên liền thúc giục Vương Bình nhanh lên.
….
Tu hành không năm tháng, đảo mắt đã hai mươi năm trôi qua.
Trung Châu phương nam, hưởng lạc chi phong ngày càng nghiêm trọng, nhưng may có đầy đủ tiền tài chống đỡ binh sĩ tiền tuyến. Các nơi phòng tuyến tuy có ma sát, nhưng vẫn không thể lay động căn bản, hơn nữa, hưởng lạc chi phong ở phương nam còn ảnh hưởng đến ba khu vực của Chân Dương sơn, gián tiếp giảm bớt uy hiếp biên cảnh.
Bây giờ, nơi chân chính bùng nổ chiến sự ở Trung Châu là Bắc Nguyên lộ. Tân triều lúc nào cũng muốn đoạt lại Thượng Kinh thành, mà Đại Xuyên vương triều, quyết tâm thủ vệ Thượng Kinh thành càng tăng lên.
Thế cục cứ giằng co như vậy, tính ra hai nước đã căng thẳng hơn năm mươi năm, hoàng đế hai bên đều đã đổi hai người, nhưng nhìn thế cục trước mắt, nếu không có tình huống đặc biệt khác xảy ra, hai nước sẽ còn tiếp tục giằng co.
Vương Bình đã rời khỏi trang tử bên ngoài Kim Hoài thành hơn mười năm trước, một đường đi bộ đến Thanh Phổ lộ, lên thuyền lớn vượt biển ở Bắc cảng, vượt ngang vô tận Đông hải đến Đông Châu. Sau khi du lịch vài năm ở Đông Châu, hắn định cư ở bên ngoài một tòa thành trại, nằm ngoài đạo quán do Tử Loan tu kiến.
Đạo quan do Tử Loan tu kiến nằm trên một ngọn núi lớn, ở ranh giới giữa quần sơn phía bắc và trung bộ bình nguyên của Đông Châu. Ngọn núi ban đầu không có tên, do Tử Loan đến nên có tên ‘Bạch Thạch sơn’, là khi Tử Loan đến đây nhìn thấy một khối đá trắng lớn nên đặt tên.
Khối đá trắng này cao hơn hai mươi trượng, bị ngũ hành lực lượng tự nhiên ăn mòn, nên nhìn trắng nõn như ngọc. Tử Loan di chuyển nó lên đỉnh núi, khắc Thiên Mộc quan ấn ký lên bề mặt, sau đó lấy nó làm trung tâm, xây dựng đình đài lầu các trên núi, dùng làm nơi tu hành cho đạo quán đệ tử.
Như vậy, bách tính ở thành trấn cách chân núi mấy chục dặm đều có thể nhìn thấy đá trắng trên núi. Dưới ảnh hưởng truyền đạo ngày đêm của Tử Loan, dân chúng trông thấy đá trắng liền nghĩ đến đạo quan trên núi.
Bạch Thạch sơn mặt phía nam bình nguyên đều là lãnh thổ của Hà quốc, thổ địa phì nhiêu, nhưng lại bị mấy trăm chư hầu lớn nhỏ cát cứ, chiến tranh lúc nào cũng xảy ra.
Phía bắc là quần sơn liên miên hơn vạn dặm, trong quần sơn phần lớn là động phủ của Huyền môn tu sĩ, khu vực chân núi dọc theo sông có một ít thành trại lớn nhỏ, bách tính trong thành trại dựa vào tu sĩ trên núi che chở, trải qua vô số năm tháng, tự nhiên tôn thờ tu sĩ trong động phủ, điều này dẫn đến thế lực trong quần sơn phức tạp.
Bạch Thạch sơn đạo quan đương nhiên được gọi là ‘Bạch Thạch quan’, trải qua những năm phát triển, đã có mấy trăm đệ tử, kiến trúc đan xen kéo dài đến giữa sườn núi. Phụ cận đường sông có vài chục tòa thành trại, thành trại dựa vào Bạch Thạch quan trồng trọt dược thảo mà sống, dọc theo sông còn có ruộng lúa liên miên.
Đông Tham âm thầm tiến hành thay đổi phong tục rất thuận lợi, bách tính ở những thành trại này, tập quán sinh hoạt đã gần giống với bách tính Trung Châu, kết cấu kinh tế cũng học tập nông trường kinh tế của bách tính Trung Châu, mà không phải chế độ nô lệ của Hà quốc.
Nơi phồn hoa giàu có luôn được người hoan nghênh, những năm gần đây, không ít bách tính tầng lớp thấp kém của Hà quốc chạy nạn đến chân núi Bạch Thạch sơn kiếm ăn, danh hào Tiểu Sơn Chân Quân dần dần truyền bá trong bọn họ, cũng có một ít miếu thờ được thành lập.
Tử Loan và Đông Tham dễ dàng tuyên dương Tiểu Sơn Chân Quân hơn, thậm chí còn vì hắn biên soạn chuyện thần thoại, danh hào của Vương Bình tự nhiên cũng được đưa vào đó, sau đó là danh hào của hai người bọn họ.
Đáng nhắc tới chính là, Đông Tham dưới sự khuyến khích của Tử Loan, cũng đang tu hành thần thuật, đã vượt qua giai đoạn ‘khắc kỷ’.
Đối với hàng xóm Bạch Thạch quan, chư hầu Hà quốc phụ cận đương nhiên để bụng, nhưng tâm cơ của Tử Loan thâm trầm hơn bọn họ nhiều, một thủ đoạn ‘xa thân gần đánh’ liền khiến bọn họ khổ không thể tả.
Lại thêm Thiên Mộc quan có giao tình với Đệ Nhất Giáo, Tử Loan ở đây có thể nói là lẫn vào phong sinh thủy khởi.
Vương Bình đến đây không phải giám thị hai người bọn họ, mà là cảm thấy hứng thú khi tận mắt chứng kiến một nền văn minh mới bắt đầu phát triển từ con số không, giống như trò chơi làm ruộng kiếp trước.
Thân phận của hắn ở đây là một chủ nhân nông trường, thỉnh thoảng học Nguyên Võ Chân Quân, xuống đất làm một ít việc nhà nông, không muốn làm thì nằm trong sân nông trường phơi nắng, thời gian trôi qua thật tiêu sái. Lâu dần, hắn thậm chí còn muốn học tập Huyền môn các tiền bối, thanh tu ở đây luôn.
Ngày này, Vương Bình đang uống trà tu tiên trên ghế nằm trong sân nông trường, Vũ Liên thì đang chơi đùa trong hồ cá, màn sáng của hắn bỗng nhiên nhảy ra.
Là ‘Già Thiên phù’ dung hợp tiến độ tăng lên tới (85/100), nhưng Vương Bình không lộ ra nét mừng, ngược lại là một mặt khó chịu. Những năm gần đây, nhân tính dồi dào, hỉ nộ của hắn đều thích treo trên mặt.
Khó chịu là bởi vì lần tiên đoán này của hắn là chuyện ở Tây Châu, mà ở Tây Châu, có thể khiến hắn tiên đoán, lại còn có thể tăng tiến độ dung hợp, chỉ có thể là chuyện lập Thần khí khác.
“Thế nào?”
Vũ Liên cảm ứng được sự biến đổi cảm xúc của Vương Bình, đằng vân tới hỏi.
Vương Bình bình tĩnh lại nói: “Tây Châu xuất hiện một quốc gia chính quyền tên là Trịnh quốc, bọn hắn đối ngoại hô lên khẩu hiệu thống nhất Tây Châu đại lục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận