Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 136: Nhanh chóng kết án

**Chương 136: Nhanh chóng kết án**
Vương Bình nhìn thấy huyết trì, không có biểu hiện cảm xúc quá lớn, hắn sớm đã có sự chuẩn bị. Tả Tuyên cũng giống như vậy, nàng đang thu thập chứng cứ, ngồi xổm ở vị trí trung ương huyết trì, một khối lõm xuống.
"Nơi này hẳn là có một cái bàn chế tạo pháp khí." Tả Tuyên nhìn về phía Vương Bình.
"Ta tìm xem!"
Vương Bình chú ý hơn đến trận pháp đồ được điêu khắc bên trong huyết trì, hắn ngưng tụ ra thần hồn, vừa chăm chú ghi chép trận pháp điêu khắc ở huyết trì, vừa điều khiển dây leo tìm kiếm bàn làm việc ở trong đống đá vừa được dọn dẹp.
Một khắc đồng hồ sau, Vương Bình dùng thần hồn ghi chép lại hoàn toàn pháp trận huyết trì. Thế nhưng màn sáng bảng không hề xuất hiện, có lẽ do thiếu mất bộ phận ở giữa, theo kiến thức pháp trận hiện tại, Vương Bình có thể cảm giác được pháp trận này đang lợi dụng linh tính huyết trì đả thông địa linh, nhằm đạt tới nhu cầu luyện chế pháp khí nào đó.
Nhưng xem như huyền môn chính pháp, pháp trận này hẳn phải có những phương pháp khác để thực hiện, nhưng Văn Hải lại không dùng.
Chuyện tiếp theo là chậm rãi tìm kiếm...
Vương Bình tăng số lượng cỏ cây binh sĩ lên hai mươi cái, đồng thời cho chúng ký ức cơ bản nhất, để chúng cẩn thận tìm kiếm vết tích khả năng tồn tại ở trong phế tích này.
Trời bất giác tối dần, Vương Bình tùy tiện tìm một nơi sạch sẽ, ngồi xếp bằng xuống, lấy ra hồ sơ vụ án trống không mà Đạo Tàng điện giao cho hắn cẩn thận ghi chép, Tả Tuyên thì ghi chép vào thẻ tre mang theo người của nàng.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh.
Cỏ cây binh sĩ bận rộn đã có kết quả, bàn làm việc được tìm thấy, nhưng vỡ thành rất nhiều mảnh, thông qua mức độ hư hại của nó có thể thấy được, khi đó là bị người dùng bạo lực đập mất, mà không phải sụt lún tạo thành.
Chuyện lần nữa tổ hợp bàn làm việc do Tả Tuyên làm, nàng không tốn đến nửa canh giờ đã giải quyết.
Tuy nhiên vẫn không hoàn chỉnh, khu vực trung tâm còn có một bộ phận rõ ràng thiếu hụt. Có điều khả năng không thể tìm thấy được nữa, bởi vì nơi đó có một cái hố sâu hình bát giác, ấn ký in trên mặt đất, Vương Bình đầu tiên nghĩ đến pháp khí mà Văn Hải sử dụng, trấn sơn tháp cao hai trượng, tiêu chuẩn pháp khí thấp nhất của tu sĩ Địa Quật môn.
"Không giống với suy đoán của ta, bàn làm việc hẳn là đạo trưởng Văn Hải tự mình phá hủy." Tả Tuyên đi vòng quanh bàn làm việc chắp vá được hai vòng, sau đó nhìn về phía khu vực khác ở nơi này, ý đồ tìm kiếm chứng cứ chứng minh.
"Huyết trì lớn như vậy, tiêu hao liên tục nhiều năm, ít nhất phải mấy vạn yêu quái, hắn đi đâu tìm được nhiều yêu quái như vậy?" Tả Tuyên rất nghi hoặc.
"Quan sát kỹ hẵng nói..."
Vương Bình thấy không cách nào tìm hiểu thêm được pháp trận huyết trì, liền đi tới trước bàn làm việc, gõ gõ phiến đá trên mặt đất bị huyết dịch ăn mòn thành màu đen, sau đó móc vào khe hở hòn đá, dùng sức một chút hòn đá đã bị lật lên.
Một cỗ hôi thối lập tức xông vào mũi, kèm theo một làn bụi mù màu đen mang độc chất, may mắn là Vương Bình sớm đã chuẩn bị, Mộc Linh khí xung quanh thân thể hắn tạo thành một màn ánh sáng, xua tan toàn bộ bụi mù độc hại.
Nửa khắc đồng hồ sau, bụi mù màu đen mới tan hết hoàn toàn. Linh miêu bên người Tả Tuyên là thứ đầu tiên tiến đến quan sát, tiếp theo là chính Tả Tuyên, sau đó là Vương Bình cùng Vũ Liên.
Rất tối, không thấy được gì cả, thắp sáng linh khí, đầu tiên nhìn thấy là vô số bạch cốt cùng quần áo vỡ vụn, còn có vô số giá hình chữ thập (十) dựng đứng san sát. Một nửa hình trên kệ còn sót lại chút t·h·i t·h·ể bị trói, đa số là t·h·i t·h·ể yêu tộc, một bộ phận là người. Hơn nữa trên giá hình chữ thập, sàn nhà, trần nhà, vách tường, toàn bộ đều được khắc phù văn pháp trận giống như phía trên huyết trì. Điểm mấu chốt là toàn bộ không gian phía dưới được chế tạo từ Địa Mạch tinh thiết.
Tả Tuyên nhìn thấy Địa Mạch tinh thiết, có chút buồn cười nói: "Xem ra bọn hắn vốn định ở lại đây lâu dài, đáng tiếc bị một đại yêu không tuân theo quy củ làm rối loạn kế hoạch."
Vương Bình lại hỏi Tả Tuyên: "Báo cáo của ta cần viết chi tiết không?"
Tả Tuyên hơi kinh ngạc, sau đó đã hiểu tại sao Vương Bình lại hỏi như vậy, nàng giải thích đơn giản: "Báo cáo của ngươi ta không có quyền hỏi đến."
Vương Bình khẽ gật đầu, không có ý định đi xuống xem xét. Nhiệm vụ của hắn xem như đã điều tra gần đủ, tiếp theo là viết báo cáo hồ sơ vụ án, sau đó ban bố lệnh truy nã.

Kim Hoài phủ đạo trường điện.
Vương Bình gặp lại Tử Loan, giờ phút này hắn đang cẩn thận đọc hồ sơ vụ án do Vương Bình trình lên, bên trong còn có bản vẽ thác ấn bằng linh khí, Vương Bình phục dựng theo tình huống hiện trường.
"Huyết trì mà ngươi ghi chép, thực ra là thông linh pháp trận thường dùng nhất của Địa Quật môn. Trong tình huống bình thường, bọn hắn dùng địa linh linh vật để kiến tạo pháp trận. Lần này là giúp Lãnh môn chủ rèn đúc pháp khí tấn thăng, dùng huyết nhục yêu tộc thay thế… Có lẽ, vì Văn Hải là lần đầu nếm thử, không thể hoàn toàn nắm giữ linh tính của huyết nhục yêu tộc, lại không biết là nghe theo đề nghị của ai, bỏ thêm vào một chút người càng có linh tính… làm môi giới."
Ngữ khí của Tử Loan giống như đang khuyên bảo hậu bối, dựa theo bản vẽ thác ấn hiện trường mà Vương Bình cung cấp, nói rõ bộ phận mà Vương Bình chưa tìm hiểu được. Nói xong, hắn lại bật cười khẽ: "Ba người này cũng thật quyết đoán, biết chuyện không thể gạt được, nên ngay cả hiện trường cũng không thu dọn liền bỏ chạy."
Vương Bình cũng cảm thấy việc này đầy tính hài hước, nhưng cẩn thận suy đoán lại thấy có gì đó không đúng, liền châm chước nói: "Theo lý mà nói, bọn hắn hẳn là không cần chạy, mặc kệ là đạo nhân Tuyên Hòa hay là Lãnh môn chủ, bên trong Đạo Tàng điện đều có quan hệ nhất định…"
"Phủ Quân đã thông báo đặc biệt vào đầu năm, muốn trọng điểm xét xử những bản án liên quan đến tế người ở các nơi, sau khi xét xử… cần phải xử lý nghiêm khắc tất cả những người tham dự, thấp nhất đều là giam 120 năm. Tuy mệnh lệnh này nhìn rất bình thường, cũng có không gian để thao tác, nhưng chúng ta làm việc cần phải luôn ghi nhớ… uy nghiêm của Phủ Quân không thể nghi ngờ!"
Tử Loan cắt ngang nghi vấn của Vương Bình: "Điều tra bản án tế người sẽ kéo dài rất lâu, trong lúc này chúng ta còn cần đả kích Thái Âm tà tu cùng tín đồ của Đệ Nhất Thiên."
Vương Bình nghe vậy suýt nữa lộ ra vẻ mặt 'ta có nghe lầm hay không', dù sao trước đó hắn tham dự những bản án có liên quan đến Đạo Tàng điện, mọi việc đều cho thấy Phủ Quân từng hợp tác với Thái Âm tà tu cùng Đệ Nhất Thiên.
Đây là muốn tháo cối g·iết l·ừ·a?
"Ta bế tử quan suốt một năm qua." Vương Bình giải thích đơn giản.
"Ngươi bây giờ xác thực cần bế quan khổ tu, với ngươi mà nói, đột phá đệ nhị cảnh bất quá chỉ là vấn đề thời gian, bất quá trước đó, có một việc cần ngươi đi làm."
"Chuyện gì?"
"Đơn Đao môn xảy ra chuyện như vậy, cần phải đưa ra một lời giải thích, trong môn phái của bọn hắn còn có một vị tu sĩ Nhập Cảnh, bắt hắn đến hỏi tội. Nếu gặp phải phản kháng, Đơn Đao môn không cần thiết tồn tại nữa."
"Vâng!"
Vương Bình đồng ý việc này.
Tử Loan lúc này lại mỉm cười, nói: "Trong vòng một trăm năm tới, Phủ Quân muốn có một thịnh thế ca múa mừng thái bình, sau đó… toàn bộ Ngũ Đạo phủ sẽ thuộc về đạo trường của ngươi."
"Vâng!" Vương Bình lần này đứng dậy trả lời.
"Còn một chuyện nữa, ngươi xem như Tuần Sát sứ Nam Lâm lộ, không thể ngay cả mệnh lệnh cơ bản của Phủ Quân cũng không biết, sau này Tả Tuyên sẽ đi theo ngươi, nàng sẽ thay ngươi truyền đạt tin tức mới nhất của Đạo Tàng điện. Có một vài bản án, nếu ngươi không có thời gian, cũng có thể giao cho nàng đi làm."
"Vâng!"
"Được rồi, đi làm việc của ngươi đi…"
Vương Bình đứng dậy hành lễ, đang định rời đi lại nghe Tử Loan nói: "Đại yêu lần này đến Ngũ Phong quan gây chuyện có chút quá trùng hợp, ngươi có cảm thấy hắn giống như là đặc biệt đến để bắt bẩn không?"
"Cái này… Ngược lại ta chưa từng nghĩ đến phương diện này." Vương Bình mang theo nghi vấn rời khỏi tiểu viện. Lời cuối cùng mà Tử Loan chỉ ra rất có ý tứ, trước mắt tất cả mọi người ở Nam Lâm lộ đều biết Thiên Mộc quan và Ngũ Phong quan bất hòa, cho nên Thiên Mộc quan là đối tượng có khả năng dàn dựng tiết mục bắt bẩn nhất.
Rời khỏi tiểu viện làm việc, trong đầu Vương Bình không biết vì sao lại hiện lên bóng dáng của Hồ Thiển Thiển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận