Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 833: Môn hạ đệ tử an bài

**Chương 833: Sắp xếp cho môn hạ đệ tử**
Vương Bình trôi nổi tại tầng mây phía trên Thiên Mộc quan, sử dụng ‘Động Thiên Kính’ liên lạc tới đám khôi lỗi còn sống sót ở Đông Nam quần đảo, rất nhanh liền hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Lần này là Ngao Hồng cố ý gây sự với Thái Âm giáo, tập kích thuyền buôn của Thái Âm giáo từ Hồ Sơn quốc tới Nam Hải, dẫn đến Thái Âm giáo trả thù, hai bên cứ như vậy đánh nhau. Ngọc Thanh giáo cũng thừa cơ tấn công đạo trường của Thái Âm giáo ở Hồ Sơn quốc, khiến cho đệ tử Thái Âm giáo tổn thất nặng nề.
"Thật đúng là không ai chịu nhường ai."
Vương Bình coi như không nhìn thấy chuyện này, sau đó liền hạ xuống đỉnh núi đạo trường. Giờ phút này trong ngoài Thiên Mộc quan vô cùng yên tĩnh, đó là bởi vì đệ tử các viện phần lớn đã chuyển đi Thái Diễn sơn, hiện giờ số lượng đệ tử trong ngoài Thiên Mộc quan không đủ năm trăm người, hơn nữa đều là tạp dịch đệ tử, phụ trách quét dọn vệ sinh các viện.
Liễu Song cũng lưu lại Thiên Mộc quan, nàng đem phần lớn sự vụ trong môn giao cho Tử Loan, chính mình ở Thiên Mộc quan tránh bị quấy rầy, đám đồ tử đồ tôn môn hạ của nàng cũng không rời đi.
Mặt khác chính là Hồ Thiển Thiển, xung quanh đạo trường của nàng xây dựng thêm không ít, thu nhận một chút yêu tộc tử đệ phụ thuộc nàng, nhưng Hồ Thiển Thiển không có ở Thiên Mộc quan, mà là ở Bạch Thủy hồ giám sát việc trùng kiến Bạch Thủy hồ.
"Meo ~"
Theo không gian rung chuyển, thân ảnh mèo tam thể hiện ra, kêu một tiếng với Vương Bình.
Vương Bình cảm giác được nàng đang nói gì đó, nhưng hắn thật sự nghe không hiểu.
Vũ Liên phiên dịch nói: "Nàng nói, nàng muốn theo Tả Lương dọn đến Thái Diễn sơn, bọn hắn xây lại một tòa Khí Tu đạo trường ở Thái Diễn sơn, Tả Lương cần qua đó tọa trấn, bất quá, tuyên thân truyền đệ tử của nàng phải lưu lại Đông Thủy sơn tu hành."
Vương Bình nhìn về phía mèo tam thể cười cười, "Tả Tuyên cũng coi như lưu lại truyền thừa."
"Meo ~"
"Nàng hỏi ngươi có muốn dọn đến Thái Diễn sơn không?"
Vương Bình lắc đầu nói: "Ta ở lại đây tu hành, Thái Diễn sơn tồn tại có ý nghĩa của nó, nhưng ta cũng không muốn hoàn toàn nắm giữ nó, chỉ cần nó có thể phục vụ ta là được."
Mèo tam thể nghe vậy, hai con ngươi nhìn chằm chằm Vương Bình, dùng giọng điệu hơi bén nhọn nói rằng: "Đã như vậy, ta cũng lưu lại đây tu hành, ta đã quen thuộc Tụ Linh trận ở chỗ này."
Vũ Liên mang theo giọng điệu trêu chọc hỏi: "Ngươi không lo cho Tả Lương sao?"
"Nàng đã tu đến đệ tam cảnh, con đường tương lai chỉ có chính nàng mới đi được." Mèo tam thể nhảy đến nệm êm dưới gốc cây hòe già, nơi nàng vẫn nằm lên trên đó mà ngồi nói chuyện, nói xong lại leo xuống.
Vương Bình ngồi xếp bằng ở bên trên bàn trà, Nguyên Thần ý thức trong nháy mắt liền dò xét tới Thái Diễn sơn.
Trước mắt chủ phong Thái Diễn sơn đã tràn đầy đình đài lầu các, có chút cảm giác Tiên gia động phủ, những ngọn núi khác khắp nơi đều đang thi công, công nhân đều là bách tính từ Trung Huệ thành di chuyển tới, bọn hắn dựng lên không ít nơi ở phụ cận Thái Diễn sơn. Khi nam nhân bắt đầu làm việc, nữ nhân cùng trẻ con liền khai khẩn đất hoang ở phụ cận.
Giờ phút này, Tử Loan đang dẫn Khước Thải, Huyền Lăng, Thẩm Tiểu Trúc, Lý Diệu Lâm bọn người bố trí Tụ Linh pháp trận của Thái Diễn sơn, xem tư thế bọn hắn cũng là dự định bố trí một cái ‘Cửu Cực đại trận’ hơn nữa vật liệu đều đã chuẩn bị kỹ càng.
Tu sĩ Địa Quật môn còn chưa rời đi, bọn hắn còn cần tiếp tục xây dựng quần sơn cùng địa thế xung quanh Thái Diễn sơn, sau khi hoàn thành trùng kiến Thái Diễn sơn, phía đông Vân Giang lộ còn có cả dãy Thập Vạn đại sơn cần bọn hắn sửa chữa.
Sau khi Thập Vạn đại sơn sửa chữa xong, còn có càng nhiều khu vực bình nguyên địa thế cùng dòng sông cần khơi thông, mà Thái Diễn giáo sẽ phụ trách việc trùng kiến sinh thái về sau.
Có lẽ mấy trăm năm sau, Địa Quật môn và Thái Diễn giáo sẽ trở thành những vị thần tiên Sáng Thế được dân chúng truyền miệng.
"Ta đi Bạch Thủy hồ xem thử cần bao lâu mới có thể khôi phục."
Vũ Liên nói xong, cũng không để ý hiện tại là ban đêm liền đằng vân bay lên, lại đi trước Minh Nguyệt đàm ở Tam Hà phủ.
Liễu Song cảm ứng được khí tức của Vũ Liên, lập tức từ đạo trường nhà mình đằng vân bay lên, đảo mắt liền xuất hiện tại trước cây hòe già, nhìn xem Vương Bình đang ngồi ở bên trên bàn trà, mặt lộ vẻ vui mừng ôm quyền nói: "Sư phụ."
"Tới uống trà."
Vương Bình cười chào hỏi.
Liễu Song một thân nhẹ nhõm đi qua, sau khi không còn chức trách chưởng viện tiền điện, nàng cảm giác lúc cùng sư phụ nói chuyện rất tự nhiên, liền khôi phục lại dáng vẻ tùy ý như trước kia.
Hai sư đồ lần này nói chuyện phiếm rất lâu, chủ đề đều là những chuyện lý thú trên tu hành. Lúc trời sắp sáng, Liễu Song nói: "Nguyên Chính tiền bối muốn khai sơn lập phái ở nơi trước kia là Lục Tâm giáo."
Vương Bình tỏ thái độ: "Đây là chuyện tốt, chúng ta nên toàn lực ủng hộ hắn."
Liễu Song nói: "Hắn trước tiên phản hồi Thượng Đan giáo, nghe nói là Thượng Đan giáo nội bộ có một quyết nghị trọng yếu, muốn hắn trở về tham gia. Đệ tử theo học hắn đang dò xét địa thế bên kia, chờ sau khi Thái Diễn giáo được thành lập lại, liền sẽ bắt đầu xây dựng đạo quán."
Vương Bình gật đầu tán đồng.
Liễu Song đặt chén trà trong tay xuống, nói thêm: "Văn Hải dự định trùng kiến Bình Động môn ở Mạc Châu lộ, coi như trả lại nhân quả đã được Bình Động môn giúp đỡ. Mặt khác, môn chủ duy nhất còn sống sót của Đơn Đao môn là Khúc Ba, dự định trùng kiến sơn môn tại trụ sở phủ thành Đức ban đầu của Đơn Đao môn, Lãnh Khả Trinh dường như đã hứa hẹn điều gì đó với hắn."
Vương Bình vừa cười vừa nói: "Văn Hải và Lãnh Khả Trinh đều đang trả nợ, không có gì đáng ngại. Hai phái này cũng coi như tuyệt đối trung thành, ngươi xem bọn hắn cần gì thì tận lực thỏa mãn bọn hắn."
Liễu Song gật đầu xưng "vâng" sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Vương Bình lại dặn dò nàng: "Chúng ta không cần những tạp dịch đệ tử kia nữa, phân phát hết đi. Còn có tiếp dẫn đệ tử bên ngoài đạo trường của ta, cũng không cần lưu lại nữa."
Liễu Song lần nữa gật đầu xong liền nhanh chóng rời đi.
Hai ngày sau.
Mấy trăm tạp dịch đệ tử còn sót lại trong Thiên Mộc quan cũng đều rời đi.
Vương Bình đi vào trên không Đăng Tiên đài, Đăng Tiên đài ngày xưa huyên náo, bây giờ trống vắng không người. Đối với nơi này, Vương Bình không có bất kỳ lưu luyến nào, theo một nắm hạt giống trong tay hắn tung xuống, quảng trường Đăng Tiên đài bằng phẳng đảo mắt liền bị thảm thực vật rậm rạp thôn phệ, sau đó là sơn môn và bậc thang phụ cận.
Sau đó nữa, là luyện võ trường tu hành của ngoại môn đệ tử, công trình kiến trúc liên miên bị dây leo phun trào kéo vào lòng đất, cuối cùng là công trình kiến trúc các viện nội môn.
Trong nháy mắt, trong ngoài Thiên Mộc quan chỉ còn lại khu kiến trúc tiền điện, đó là bởi vì nơi này còn trưng bày chư vị Chân Quân, Phủ Quân, cùng tổ sư gia của Thiên Mộc quan.
Lúc này, Vũ Liên từ Bạch Thủy hồ trở về, nhìn thấy Thiên Mộc quan trong ngoài biến dạng, xuất hiện tại bên cạnh Vương Bình, nói: "Thiếu một chút đường sông cần thiết."
Vương Bình khẽ gật đầu, các nơi khu kiến trúc bị lấp đầy xong, thiếu khơi thông đường sông, như vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến hoàn cảnh về sau.
"Giao cho ta đi."
Vũ Liên vừa nói vừa bay về phía Tam Hà phủ, nghĩ đến là dự định để tộc nhân của nàng làm việc này.
Vương Bình thì bay đến phía trên Thiên Mộc sơn, nhìn bậc thang lên núi ném một nắm hạt giống Linh Mộc, bậc thang lên núi lập tức biến mất với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, sau đó, một dãy công trình kiến trúc nơi ở của đám đệ tử tiếp dẫn bên ngoài đạo trường, cũng bị Linh Mộc cây rậm rạp nuốt hết.
Làm xong những việc này, Vương Bình hạ xuống đình nghỉ mát ở biên giới đạo trường trên đỉnh núi, nhìn quần sơn cùng rừng cây yên tĩnh, tâm tình cũng không khỏi tốt hơn một chút.
Tương lai Thiên Mộc quan sẽ còn tiếp tục tồn tại, nhưng sẽ không tiếp nhận bất kỳ nhân quả nào nữa, tất cả nhân quả đều do Thái Diễn giáo gánh chịu, nơi này sẽ trở thành nơi tu hành thuần túy.
Một lúc lâu sau.
Vương Bình lại đằng vân bay lên, lần này hắn hạ xuống sân nhỏ của sư phụ Ngọc Thành đạo nhân, nơi này vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước kia. Hắn nhìn chăm chú bàn đá và ghế đá trong viện, lại nhìn về phía luyện võ trường hắn thường xuyên sử dụng khi tụ khí.
"Thời gian trôi qua thật nhanh."
Hắn để lại một câu nói như vậy, sau đó rời khỏi tiểu viện, trở lại đạo trường đỉnh núi pha trà nghỉ ngơi.
Vũ Liên cũng trở về lúc này, nói với Vương Bình: "Tộc nhân của ta mấy ngày nữa hẳn là sẽ đến." Lúc nói chuyện nàng nhìn về phía mèo tam thể, mèo tam thể giờ phút này đang sửa sang lại lông tóc của mình.
Vương Bình thì ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phía bắc, khí tức của Tử Loan đám người đang nhanh chóng tới gần nơi này, thế là hắn truyền âm cho Liễu Song, bảo nàng đi nghênh đón Tử Loan bọn người.
Không bao lâu, đạo trường đỉnh núi quạnh quẽ trở nên náo nhiệt, Tử Loan, Khước Thải, Lý Diệu Lâm, Huyền Lăng cùng Thẩm Tiểu Trúc xuất hiện tại trước cây hòe già, dưới sự dẫn đầu của Liễu Song.
Đám người chào hỏi xong, Vương Bình chào hỏi Thẩm Tiểu Trúc nói: "Lên núi hái một chút quả đến, Huyền Lăng, ngươi đi giúp sư tỷ của ngươi."
"Vâng, sư phụ / lão sư."
Hai người bằng lòng, sau đó đằng vân bay lên, Vũ Liên đi theo cũng đằng vân bay lên.
Vương Bình lại gọi Liễu Song: "Tới pha trà." Nói xong hắn nói với Tử Loan đám người: "Tới ngồi xuống uống một chén trà."
Tử Loan bọn người tự nhiên gật đầu bằng lòng.
Vương Bình chờ bọn hắn quy củ ngồi xếp bằng xuống trên bồ đoàn đã sớm chuẩn bị, nhìn Tử Loan hỏi: "Chuyện trùng kiến Thái Diễn giáo chuẩn bị thế nào rồi?"
Tử Loan vội vàng đứng thẳng người ôm quyền nói: "Bẩm Phủ Quân, chúng ta dựa theo kết cấu bên trong trước kia của Thiên Mộc quan, trù hoạch thành lập năm viện kim mộc thủy hỏa thổ, cùng nội viện, Khí viện, Đan viện và Giới Luật viện."
Vương Bình gật đầu, ra hiệu Tử Loan nói tiếp.
Tử Loan duy trì thái độ cung kính, tiếp tục nói: "Các viện chỉ là duy trì cơ cấu cơ bản của Thái Diễn giáo, Thái Diễn chân truyền do ta, Khước Thải đạo hữu, Lý Diệu Lâm đạo hữu, Huyền Lăng đạo hữu, Ngữ Hề đạo hữu cùng Hạ Văn Nghĩa đạo hữu cùng nhau nắm giữ, cũng coi đây là cơ sở để xây dựng nội môn, chuyên môn phụ trách công việc truyền thừa của Thái Diễn giáo."
Vương Bình không suy nghĩ nhiều, khẽ gật đầu nói: "Có thể."
Bất quá sau đó lại bổ sung: "Tiểu Trúc sẽ không can dự vào chuyện của các ngươi, nàng vẫn như cũ theo ta tu hành, mạch này của ta còn phải dựa vào nàng truyền thừa tiếp."
Hắn nói câu sau cùng, tất cả mọi người đồng loạt ngồi thẳng lên hành lễ.
Vương Bình khoát tay, nói thêm: "Nhớ kỹ, chúng ta tế bái danh hào Tiểu Sơn Chân Quân, Ngọc Tiêu Phủ Quân là tổ sư gia của phái ta…." Hắn nói lời này ra, sắc mặt không tự giác trở nên nghiêm túc, "Ngọc Tiêu Phủ Quân là chưởng môn đời thứ nhất của Thái Diễn giáo ta, Trùng Hưng đạo nhân, Trùng Đức đạo nhân là tu sĩ đời thứ hai, chúng ta có thể làm tu sĩ đời thứ ba. Mặt khác, sư phụ ta Ngọc Thành đạo nhân cũng là tu sĩ đời thứ hai."
Hắn chỉ hướng Liễu Song nói: "Bọn hắn thế hệ này là tu sĩ đời bốn." Nói xong hắn lại nhìn Tử Loan bổ sung: "Không muốn ghi chép danh phận sư đồ của ngươi và Tiểu Sơn Chân Quân, hiểu chưa?"
Tử Loan chần chờ một hơi, mới trịnh trọng đáp lại: "Minh bạch."
Vương Bình không để ý Tử Loan chần chờ, nghe được Tử Loan trả lời hài lòng khẽ gật đầu, nhìn về phía Khước Thải nói: "Về sau ngươi và Lý Diệu Lâm là phó chưởng giáo của Thái Diễn giáo, nhiệm vụ tương lai của các ngươi rất đơn giản, chính là tận lực thu danh ngạch tam cảnh tu sĩ của Thái Diễn về cho Thái Diễn giáo nắm giữ."
Khước Thải và Lý Diệu Lâm nghe vậy, sắc mặt nghiêm túc đáp: "Cẩn tuân Phủ Quân phân phó."
Lúc này, Vũ Liên từ không trung rơi xuống, ghé vào trên bờ vai Vương Bình, sau đó là Huyền Lăng và Tiểu Trúc bưng đĩa trái cây đáp xuống bên cạnh bàn trà, trong đĩa trái cây là hoa quả tươi vừa hái.
"Thiên Mộc quan tương lai sẽ tiếp tục làm đạo trường của ta, ta sẽ không can thiệp bất kỳ lựa chọn nào của các ngươi đối với Thái Diễn giáo." Vương Bình chào hỏi Tiểu Trúc đặt đĩa trái cây xuống, nói với Tử Loan đám người: "Còn có một chuyện vô cùng quan trọng, các ngươi phải mau chóng đến Tây Châu mở đạo trường truyền đạo, tương lai Thần khí chi tranh sẽ tiếp tục ở Tây Châu, nhưng chúng ta chỉ cần quan sát là được, không cần mù quáng gia nhập vào."
Hắn giao phó xong, liền phân phó Tiểu Trúc chia hoa quả tươi cho mọi người, cũng hỏi thăm cặn kẽ về tình hình chuẩn bị của Thái Diễn giáo.
Cứ hỏi đáp như vậy trôi qua nửa canh giờ, Vương Bình cuối cùng dặn dò: "Liệt Dương Chân Quân mồi một mồi lửa này thiêu đến Trung Châu, cái gì cũng không còn sót lại, Đạo cung cũng chỉ còn trên danh nghĩa, cho nên pháp hội thành lập Thái Diễn giáo cũng không cần mời ai, chỉ cần chúng ta tự náo nhiệt một chút là được."
Nói xong, Vương Bình nhìn phản ứng của mọi người, lại thích hợp bổ sung: "Đương nhiên, nếu như các ngươi có quan hệ cá nhân hảo hữu, cũng có thể mời qua chứng kiến."
Tử Loan bọn người tự nhiên là cúi đầu trả lời.
Sau đó lại rảnh rỗi trò chuyện một hồi, Vương Bình cảm giác được bọn hắn câu nệ, cũng liền phất tay cho Tử Loan bọn người rời đi, giữ lại Tiểu Trúc và Huyền Lăng nói chuyện phiếm.
Vương Bình không có bất kỳ kế hoạch gì cho Huyền Lăng, cho nên sau khi Tử Loan bọn người rời đi, hắn nhìn Huyền Lăng hỏi: "Ngươi tương lai có tính toán gì?"
"Tìm một nơi yên tĩnh, vừa dạy bảo đồ đệ, vừa chậm rãi tu hành." Huyền Lăng trước tiên là trả lời rất tỉ mỉ, sau đó lại bổ sung: "Nếu như lão sư có phân công khác, đệ tử nhất định sẽ dốc toàn lực để làm."
Vũ Liên nghe vậy, không khỏi ở Linh Hải thảo luận: "Huyền Lăng trước kia như tờ giấy trắng, cũng đã hiểu được thế thái nhân tình."
Vương Bình nhìn Huyền Lăng, mang theo nụ cười ấm áp nói: "Phương nam lớn như vậy, hiện tại mặc cho ngươi lựa chọn, chọn được địa phương thì bảo Thái Diễn giáo bỏ tiền ra cho ngươi xây dựng đạo quán. Ngươi cũng treo một cái danh hiệu phó chưởng giáo của Thái Diễn giáo, thế nào?"
Huyền Lăng cung kính trả lời: "Đa tạ lão sư thành toàn."
Vương Bình gật đầu, hắn vốn định đoạn tuyệt nhân quả bề ngoài của môn hạ đệ tử mình với Thái Diễn giáo, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy Huyền Lăng, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút xúc động, cũng liền thuận thế để Huyền Lăng duy trì nhân quả cùng Thái Diễn giáo.
Nhìn dáng vẻ cung kính của Huyền Lăng, nghĩ đến dù sao cũng là thầy trò một trận, lại bổ sung: "Hiện giờ dãy núi này đã bỏ trống, nếu ngươi nguyện ý, có thể ở chỗ này trước tiên tìm một nơi xem như đạo trường của mình."
Huyền Lăng nghe vậy khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Vương Bình, thấy Vương Bình không giống như là tùy tiện nói, sau khi trầm mặc một hơi liền nói: "Đa tạ lão sư, ta chọn rừng cây ở mặt phía bắc của Đông Thủy sơn."
Liễu Song bên cạnh không khỏi nói: "Bên kia vẫn luôn trống không, trước kia đệ tử Đông Thủy sơn đều không khai phá qua."
Huyền Lăng chắp tay với Liễu Song: "Ta thích nơi yên tĩnh một chút."
Vương Bình nhìn về phía Liễu Song phân phó: "Ngươi dẫn sư đệ của ngươi đi xem chỗ kia đi." Hắn lại nhìn về phía Huyền Lăng, "Bất quá, ta không đề xướng việc xây dựng rầm rộ ở nơi này."
Huyền Lăng còn muốn nói gì đó, Vương Bình cười phất tay: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Hai sư tỷ đệ đều liếc mắt nhìn Thẩm Tiểu Trúc ở lại, sau đó đồng thời hành lễ rời đi, Vũ Liên sau khi bọn hắn rời đi liền đằng vân bay lên, thi triển một cái ‘Thanh Khiết Thuật’ đem xung quanh bàn trà dọn dẹp sạch sẽ, sau đó, bay đến bên cạnh thay thế Liễu Song pha trà.
Vương Bình trước hết để cho Thẩm Tiểu Trúc ngồi vào trước mặt hắn, sau đó đặt ba phần ngọc giản có khắc ấn ý thức của hắn ở trên bàn trà, trong đó hai phần ngọc giản là bí pháp ‘Thân Ngoại chi Thuật’ và ‘Cự Vật chi Thuật’, phần còn lại là một chút tâm đắc tu hành đến nay của Vương Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận