Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 255: Đệ tam cảnh danh ngạch quy tắc

**Chương 255: Quy tắc về danh ngạch của đệ tam cảnh**
Trong lúc chờ đợi vật liệu cho lôi pháp tế đàn, Vương Bình tiện tay nâng cao độ thông thạo của thần hồn đối với linh năng lên (76/100). Như vậy, hắn đã có đủ tất cả điều kiện để tấn thăng lên đệ tam cảnh.
Điều này khiến Vương Bình tràn ngập cảm giác thành tựu, đồng thời, không khỏi hồi tưởng lại tất cả những gì hắn đã trải qua trên con đường này.
Đại đa số thời điểm hắn đều rất thuận lợi, lần nguy hiểm nhất là khi hắn lần đầu tính toán đi đến Húc Đông đảo, nếu không có 'Tinh chi nữ yêu' nhắc nhở, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Hắn có thể thuận lợi đi đến bước này, phần lớn đều dựa vào bố trí giai đoạn trước của sư phụ, về sau này tu hành, hắn có thể dựa vào chỉ có chính mình, đồng thời, hắn còn muốn báo đáp ân tình giáo dưỡng của sư phụ.
"Tìm sư phụ uống trà đi?"
Vương Bình nhìn về phía Vũ Liên đang phơi nắng.
Vũ Liên mở ra một con mắt, sau đó không nói gì cả mà nhắm hai mắt lại. Thái độ của nàng rất rõ ràng, không đi!
Cũng không biết vì cái gì, Vũ Liên từ nhỏ đã có chút kính sợ Ngọc Thành đạo nhân, có lẽ đây là do Linh Hải của Vương Bình ảnh hưởng đến nàng.
Vương Bình thấy dáng vẻ của Vũ Liên liền cười ra tiếng, sau đó một mình đi tìm sư phụ uống trà.
Lần này uống trà, hai người không bị việc tu luyện và chuyện tục sự vướng bận, chỉ đơn thuần thưởng thức hương thơm của trà xanh, trò chuyện một chút những chuyện thú vị trong sư môn để giết thời gian.
Cứ nhàn nhã thoải mái như vậy qua hai năm, Vương Bình rốt cục cũng gom đủ tất cả vật liệu dựng lôi pháp tế đàn, tổng cộng tốn hết 7 triệu 500 ngàn lượng bạc, đồng thời còn điều động hơn nghìn đệ tử trong sư môn ra ngoài tìm hiểu tin tức, hoạt động ghi chép nội vụ càng có đến mấy ngàn lần, số bạc tốn hao trong đó cũng gần trăm vạn lượng.
Vương Bình xem xong tờ đơn do Triệu Loan trình lên, không khỏi cảm thán nói: "Cho dù là khí vận chi tử, chỉ dựa vào bản thân hắn, cũng không thể nào trong thời gian ngắn giải quyết được những tài liệu này."
Việc dựng lôi pháp tế đàn rất đơn giản, Vương Bình chỉ mất một tháng đã hoàn thành.
Sau đó, chính là tu thân dưỡng tính, điều chỉnh tâm cảnh của bản thân tới trạng thái tốt nhất, liền có thể bắt đầu công việc tấn thăng đệ tam cảnh.
Cảm ứng được ý nghĩ của Vương Bình, Vũ Liên không khỏi nói: "Ta cảm thấy ngươi nên tấn thăng ngay bây giờ."
"Vì sao?"
"Ngươi cần phải thừa thắng xông lên, tu sinh dưỡng tính quá lâu có thể sẽ khiến ngươi giậm chân tại chỗ."
Lời nói này cũng có lý, dù sao Vương Bình hiện tại còn có hơn sáu trăm năm tuổi thọ, lại dùng thêm chút thuốc, sống trên tám trăm năm cũng không thành vấn đề.
Nếu là đổi thành những người khác, nói không chừng sau khi tu thân dưỡng tâm, thật sự sẽ giậm chân tại chỗ, dù sao còn có tám trăm năm để sống.
Nhưng Vương Bình có hack, điều này giúp tâm cảnh của hắn luôn vô cùng ổn định.
Sự thật đã chứng minh, hack mặc dù có đôi khi quá cứng nhắc, nhưng cho đến bây giờ chưa từng xuất hiện sai lầm.
Còn việc tương lai có thể xuất hiện ngoài ý muốn, trước mắt không nằm trong phạm vi cân nhắc của Vương Bình.
Sau Tết xuân.
Vào một buổi sáng ánh nắng tươi sáng, Vương Bình từ trong nhập định tỉnh lại, nhìn tia nắng mặt trời bên cạnh, liền bói cho mình một quẻ.
Đại cát!
"Điềm tốt!"
Vương Bình cười lớn một tiếng, trở lại sân nhỏ, lấy ra một chút giấy viết thư, viết thư cho từng người bạn tốt đã kết giao từ khi tu đạo đến nay, sau đó lại gọi các đệ tử đến bên người.
Liễu Song không có gì thay đổi, mỗi ngày an tâm dạy bảo đồ đệ trong đạo trường, thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài truyền đạo cho Thiên Mộc quan, đôi khi Thẩm Tiểu Trúc và Vương Dương có điều không hiểu đều sẽ đến thỉnh giáo nàng.
Đệ tử thân truyền của nàng, Dương Dung, đã trổ mã thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, mặc đạo y của nội môn đệ tử, lại có một loại cảm giác hiên ngang của khác khách giang hồ, còn có, trong hai mắt nàng linh động không ít, hiển nhiên còn chưa xuống núi lịch lãm, còn chưa hiểu được cái gì là giấu dốt.
Hồ Thiển Thiển cũng không có biến hóa, nàng duy trì Đạo gia thanh tĩnh vô vi, nhưng bên trong lại có sự hiếu động và tâm lý hiếu kỳ của hồ yêu nhất tộc, điều này khiến tính người của nàng đạt đến một sự cân bằng vi diệu, tu vi của nàng ngày càng tăng.
Hồ Tín thì duy trì dã tính của yêu tộc, đã gần trăm năm trôi qua, khí tức Đạo gia dưỡng thành vẫn như cũ rất yếu, dã tính của nàng được dưỡng thành tại Ninh Châu Lộ, điều này giúp nàng sống sót, mà tại bên người Hồ Thiển Thiển tu hành, phần lớn là nhờ sự che chở của Hồ Thiển Thiển, cứ việc Hồ Thiển Thiển rất nghiêm khắc, nhưng không cách nào thay đổi dã tính đã được dưỡng thành của nàng.
Thẩm Tiểu Trúc, nàng khiến Vương Bình hài lòng nhất, mặc dù giờ phút này nhìn nàng vẻ già nua hiển thị rõ, trên mặt đã có nếp nhăn của tuế nguyệt, tóc đã có một ít hoa râm, nhưng khí tức trên thân cũng đã cùng Mộc Linh ăn khớp với nhau, so với Hồ Thiển Thiển càng có đạo gia thanh tĩnh, nhưng lại chiếu cố nhân tính.
Vương Dương thì đã thoát ly lời dạy của Vương Bình, trên thân toàn là khí tức thế tục, hôm nay cố ý mặc đạo y khiến hắn dở dở ương ương, cũng may là tâm cảnh bình ổn, chợt có khí thế hùng hổ doạ người bộc phát ra, không những không làm Vương Bình phản cảm, ngược lại là vui mừng gật đầu, bởi vì con đường hắn tu được cần dạng khí thế này.
"Bước kế tiếp, ta sẽ bế quan xung kích thông thiên cảnh…"
Vương Bình ngăn cản các đệ tử chúc mừng hắn, bình tĩnh bàn giao nói: "Trong lúc này, có chuyện không thể quyết đoán thì tìm Đại sư tỷ của các ngươi thương nghị…"
Hắn nói liền nhìn về phía Liễu Song, "Nếu ngươi không quyết định chắc chắn được, có thể tìm Nhàn Nhàn thương nghị, thực sự không được thì có thể tìm sư phụ hoặc là Tả Tuyên đạo hữu."
"Vâng!"
"Còn có…"
Vương Bình giao phó mọi chuyện xong, liền đuổi các đệ tử đi, Vũ Liên đi theo đến đạo trường của Thẩm Tiểu Trúc, hiển nhiên nàng còn có lời muốn nói riêng với Thẩm Tiểu Trúc.
Nửa canh giờ sau.
Vũ Liên trở lại đỉnh núi đạo trường, hóa thành bản thể chở Vương Bình hướng về phía Lục Tâm giáo mà đi.

Lục Tâm giáo.
Vương Bình lần này lại đến, trong lòng có cảm xúc khác lạ.
Đệ tử trước sơn môn thấy là Vương Bình, không cần thông báo liền cho phép hắn tiến vào, chờ Vương Bình đi đến nội môn tiền điện, có một vị Khôn Tu lấy Mộc Linh nhập cảnh ở phía trước dẫn đường.
Nàng trực tiếp dẫn Vương Bình tới đình viện đạo trường của Tiểu Sơn Phủ Quân.
Trong viện của Tiểu Sơn Phủ Quân có một vị khách nhân, khách nhân mặc áo xám quần trắng, kiểu dáng quần áo là đạo y, chất liệu là vải bố, điều này khiến hắn trông đặc biệt khác thường, tóc hắn không buộc quan, rủ xuống có thể đến sau gót chân, dùng một cây vải bố tùy ý cột lại, bên hông có một đai ngọc không hợp với quần áo, treo ba cái túi trữ vật.
Vương Bình được dẫn tới đứng vững trong lương đình, người này quay đầu đánh giá Vương Bình một cái, cũng cho Vương Bình nhìn thấy gương mặt hắn, trên mặt hắn không có râu, khuôn mặt nhìn chừng hai mươi tuổi, tướng mạo lệch về tướng mạo nam tử Tuyết Vực, đặc biệt là đôi mắt màu lam xám kia.
Tu Dự!
Trong đầu Vương Bình không tự chủ được toát ra tên người này, khi Vương Bình đến, hắn hướng về phía Tiểu Sơn Phủ Quân đang ngồi dựa trên ghế nằm ôm quyền thi lễ một cái, sau đó liền lui ra khỏi tiểu viện, không quay đầu lại mà đi nhanh dọc theo con đường nhỏ bên ngoài đình nghỉ mát.
Vị này giống như trong truyền thuyết, không coi ai ra gì, nhưng làm việc lại quang minh lỗi lạc, chỉ là không hiểu cách dạy đồ đệ, dẫn đến danh tiếng của hắn trong giới tu hành bị Tử Loan đạo nhân bỏ xa mấy con phố.
"Trường Thanh đến rồi à…"
Thanh âm của Tiểu Sơn Phủ Quân từ bên trong viện truyền tới, nghe có chút lười biếng và tùy ý.
Vương Bình tranh thủ thời gian vòng qua đình nghỉ mát, đi vào trong tiểu viện, đi tới cửa cung kính bái kiến nói: "Gặp qua Phủ Quân."
"Ta quả nhiên không nhìn lầm người, bất quá mấy năm không gặp, ngươi đã đạt tới mức độ này." Tiểu Sơn Phủ Quân chỉ vào băng ghế đá trước mặt hắn, "Đến, ngồi đi."
"Tạ Phủ Quân!"
Vương Bình nghe theo ngồi xuống trên băng ghế đá.
Tiểu Sơn Phủ Quân giật giật ống tay áo của hắn, trên mặt dường như mang theo vẻ bối rối nói: "Ngươi đã tới mức độ này, xem như một trong những truyền nhân của đạo thống «Thái Diễn phù lục» phương nam, ta có mấy lời nên nói với ngươi."
"Huyền Môn Ngũ Hành, kim mộc thủy hỏa thổ, mỗi một con đường khi tấn thăng đến đệ tam cảnh đều có giới hạn, bởi vì chúng ta mượn nhờ thần hồn của linh vật ngũ hành thiên địa để tu hành, vượt qua danh ngạch hạn định, Nguyên Thần liền không cách nào thành hình, tương tự, nếu không đạt đến danh ngạch đã định, thần hồn chúng ta tu thành cũng không thể chịu được sự xung kích linh năng của Nguyên Thần."
"Từ khi nhân đạo quật khởi, tiên tổ của chúng ta lấy bản thân thần hồn làm đại giá, mở ra cho chúng ta một con đường, để chúng ta có thể tấn thăng đệ tam cảnh…"
Vương Bình ngầm gật đầu, Tiểu Sơn Phủ Quân nói "một cái giá lớn", hẳn là chỉ bốn mươi vị nhân loại tiên tổ đầu tiên nếm thử tấn thăng đệ tam cảnh, trở thành Chân Linh của linh cảm thế giới.
"Dưới góc độ chúng ta, không cách nào cảm thụ được nỗi tuyệt vọng của các tiền bối khi đối mặt việc này, chúng ta cũng không cần quan tâm những vấn đề này, về sau tại linh cảm thế giới gặp phải Chân Linh, cũng không cần nương tay, bọn hắn đã biến thành địch nhân, là địch nhân cản trở sự phồn vinh của giới tu hành!"
Tiểu Sơn Phủ Quân tiếp tục nói: "Trong tình huống bình thường, tấn thăng đệ tam cảnh sẽ ưu tiên lựa chọn săn giết Chân Linh, để thu hoạch danh ngạch tấn thăng, vận khí của ngươi tốt, nếu không việc tìm kiếm Chân Linh có thể tốn hao mấy trăm năm, dù sao thế giới này rất lớn, hơn nữa đa số Chân Linh thích tới trên tầng mây du đãng."
"Dựa theo quá trình nguyên bản của Đạo Tàng điện, việc ngươi tấn thăng đệ tam cảnh cần phải xin trước mười năm, cũng do toàn thể thành viên từ tịch thứ ba trở lên biểu quyết thông qua, nhưng người tu hành đôi khi cũng không cần quá câu nệ hình thức và điều khoản, lại thêm ta đảm bảo, ngươi có thể bỏ qua trình tự này, nhưng cái giá phải trả là, sau khi tấn thăng cần phải phục vụ cho Đạo Tàng điện hai trăm năm!"
"Ngươi có bằng lòng hay không?"
"Tự nhiên bằng lòng!"
Vương Bình không có lựa chọn khác, hắn cũng thật sự không biết còn có quy định như vậy, điều này không khỏi khiến hắn miên man bất định.
Tiểu Sơn Phủ Quân lúc này "ha ha" cười một tiếng, nói: "Sau khi ngươi thành công tấn thăng, Đạo Tàng điện cũng sẽ cho ngươi vị trí tịch thứ ba, cái này cần một vòng bỏ phiếu, lấy giao thiệp của Thiên Mộc quan các ngươi, vòng này phần lớn sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng có một số lão gia hỏa đáng ghét khẳng định sẽ không có sắc mặt tốt, không nên so đo với bọn hắn."
"Vâng!"
Vương Bình cúi đầu, cũng đứng lên.
Tiểu Sơn Phủ Quân không có bảo Vương Bình ngồi xuống, mà là vẫy tay với Khôn Tu vẫn luôn chờ đợi bên ngoài đình viện, cũng dặn dò Vương Bình: "Ta muốn nói chỉ có những thứ này, còn lại phải xem chính ngươi."
"Đa tạ Phủ Quân!"
Vương Bình lần này là thật tâm thật ý bái lễ, sau đó rất cung kính rời khỏi đình viện, đi theo Khôn Tu dẫn đường đi về phía nam của lâm viên đình viện.
Nửa canh giờ sau.
Hắn được đưa tới một đạo trường sơn lâm có Mộc Linh chi khí nồng đậm, đạo trường ba mặt là rừng cây rậm rạp, một gian phòng trụ đơn độc tọa lạc ở trước một gốc cổ thụ.
Trong viện trước mặt phòng, đang đứng một người Vương Bình quen thuộc, Tử Loan.
"Đạo hữu!"
Tử Loan một tiếng 'đạo hữu' này không còn vẻ cao cao tại thượng như trước.
Vương Bình đi nhanh mấy bước, đến trước người Tử Loan ôm quyền hoàn lễ, "Gặp qua đạo trưởng."
"Đạo hữu khách khí, lần này ta là chuyên trở về để hộ pháp cho đạo hữu."
Vương Bình nghe vậy ổn định lại tâm thần, nhanh chóng giao lưu với Vũ Liên trong Linh Hải, sau đó lần nữa ôm quyền nói: "Làm phiền đạo hữu, thực sự hổ thẹn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận