Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 711: Mưu đồ Địa Quật môn tứ cảnh danh ngạch (2)

**Chương 711: Mưu đồ suất dự bị của Địa Quật Môn tứ cảnh (2)**
Vũ Liên đằng vân bay lên, "Ta không có nói gì cả, chuyện của ngươi thì tự ngươi quyết định!" Dứt lời, nàng liền hóa thành một vệt sáng bay về hướng Tam Hà phủ.
Vương Bình nhìn Vũ Liên rời đi, thân thể từ từ nghiêng xuống, nằm nghiêng bên cạnh khay trà linh thảo trên mặt đất, sau đó thả lỏng suy nghĩ, tỉ mỉ suy tính chuyện này.
Một lát sau, hắn kích hoạt khôi lỗi trong tiểu viện, sai khôi lỗi pha trà cho hắn.
Khi khôi lỗi nhóm lửa lò, Vương Bình đứng dậy cầm lấy một cành cây khô bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng phất tay, linh thảo phía trước nhanh chóng khô héo, mặt đất cũng nhanh chóng bốc hơi, đảo mắt liền tạo thành một vùng đất cát, hắn ở trên cát tô tô vẽ vẽ.
Thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi qua, một bình trà không cảm giác đã uống hết, vùng đất cát trước mặt Vương Bình đã chi chít các loại tên, hắn nhìn những cái tên này, khẽ cười một tiếng, sau đó liền đưa ra quyết định!
Thiên hạ này thế cục biến ảo khôn lường, mấy trăm năm chính là một thế cục khác, xét theo tình hình hiện tại, mấy trăm năm nữa tất có biến động lớn, thế cuộc chắc chắn khác xa hiện tại, Tử Hiên và Vu Hằng hai người này chính là nhìn ra điểm này, cho nên mới nghĩ đến biên cảnh vực ngoại để tránh né thế cục biến động này, sau đó tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi!
Như vậy, Vương Bình có thể chuẩn bị sẵn hai phương án, một là lựa chọn một số thanh niên tài tuấn trong Địa Quật Môn ở phương nam đạo thống, bồi dưỡng bọn họ tới đệ tam cảnh viên mãn. Nếu tương lai thế cục vẫn như hiện nay, một đầm nước đọng, hắn sẽ chuyển dời nhân quả của mình, đem suất dự bị đệ tứ cảnh phân phối cho những người hắn bồi dưỡng.
Hai là lợi dụng khôi lỗi của mình, đem bí pháp của Địa Quật Môn tu luyện đến đệ tam cảnh viên mãn. Nếu tương lai thế cục trở nên hỗn loạn, các vị Chân Quân đều không rảnh chú ý đến một tiểu nhân vật như hắn, hắn sẽ để khôi lỗi của mình tấn thăng, để thu được lực lượng cường đại hơn.
Nghĩ kỹ càng, Vương Bình không khỏi sinh ra cảm xúc mong đợi, mong chờ giữa thiên địa có thể xảy ra một trận đại biến, giờ phút này hắn mới thực sự cảm nhận được vì sao thiên hạ luôn có người mong đợi đại loạn, bởi vì rất nhiều chuyện cần trong lúc hỗn loạn mới có thể mưu đồ.
Nghĩ thông suốt những điều này, Vương Bình ngồi thẳng người, phất tay xua tan lớp đất cát bên cạnh, không lâu sau linh thảo lại mọc lên. Sau đó hắn khống chế khôi lỗi trở lại tiểu viện, ngủ say một lần nữa, tiếp đó lấy 'Động Thiên Kính' ra, sàng lọc khôi lỗi thích hợp tu luyện « Đại Địa kinh » của Địa Quật Môn.
Trước mắt, người thích hợp nhất không thể nghi ngờ là khôi lỗi Lý Huy mà Vương Bình đặt bên cạnh Văn Hải, nhưng rất nhiều người đều biết hắn có liên hệ với Thiên Mộc quan. Bề ngoài đám đệ tử Bình Động Môn tuy không nói gì, nhưng trong lòng tuyệt đối có khúc mắc.
Vậy cũng chỉ có thể chế tạo lại một số khôi lỗi có thân thế trong sạch, để bọn hắn tham gia lôi đài thi đấu hàng năm của các chi nhánh Địa Quật Môn, sau đó bái nhập Địa Quật Môn. Bình thường cũng không cần điều tra tình báo, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được.
Vương Bình nghĩ tới đây, thân hình nhoáng lên, đi vào trong địa lao kết giới pháp trận của môn phái, ý thức Nguyên Thần khuếch tán, rất nhanh liền khóa chặt hai cỗ thi binh có kinh mạch hoàn chỉnh.
Một ngày sau.
Hai khôi lỗi có căn cốt trung đẳng đã được chế tạo xong. Giờ phút này, khắp nơi vùng duyên hải đều là nạn dân, vấn đề thân phận rất dễ giải quyết, hơn nữa còn không dễ bị người khác truy tìm nguồn gốc.
Vương Bình đặt tên cho hai khôi lỗi này, một người là Vương Hơi Thở, một người là Liễu Lam. Hai dòng họ này đều là vọng tộc thế gia ở phương nam hiện nay, càng dễ dàng an bài thân phận có học vấn, hắn bí mật an bài hai khôi lỗi này vào trong đám nạn dân, xóa đi toàn bộ ký ức của bọn họ ở Thiên Mộc quan, từ nay về sau bọn họ sẽ chỉ là Vương Hơi Thở và Liễu Lam.
Giải quyết xong chuyện khôi lỗi, việc còn lại chính là chọn lựa tu sĩ trong Địa Quật Môn thực sự có khả năng tấn thăng đệ tứ cảnh. Người mà Vương Bình cân nhắc đầu tiên chắc chắn là đệ tử Bình Động Môn, Văn Hải chính là một trong số đó, sau đó chính là đệ tử môn hạ của Ngô lão đạo, còn những tu sĩ tam cảnh hiện hữu, không có ai nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
Văn Hải đã đang chuẩn bị tấn thăng đệ tam cảnh, mà Ngô lão đạo rất có thể sắp dầu hết đèn tắt. Cho nên, Vương Bình sai Liễu Song phái đệ tử đi mời Ngô lão đạo đến Thiên Mộc quan một chuyến, chuẩn bị trò chuyện cùng vị tiền bối này.
Ngay lúc Vương Bình đang chờ đợi Ngô lão đạo, Vinh Dương Phủ Quân lại gửi tin tức tới, trong tin tức chỉ có mấy chữ: Phố Trữ Sơn, trà lâu Tam Phẩm.
Lúc này, Vương Bình mới nhớ lại, lúc vừa trở về Thiên Mộc quan, Vinh Dương Phủ Quân đã hẹn hắn gặp mặt ở Thượng Ninh thành. Hắn nhớ lúc đó chưa trả lời, có lẽ Vinh Dương Phủ Quân xem sự trầm mặc của hắn là ngầm đồng ý.
Vương Bình cân nhắc một chút, gọi Vũ Liên đang ngủ, nháy mắt một cái liền xuất hiện trên một sườn núi nhỏ bên ngoài Thượng Ninh thành, nơi đây có thể nhìn thấy Thượng Ninh hồ to lớn. Thượng Ninh thành nằm ngay lối vào dãy núi phía tây hồ lớn, bên ngoài thành là những cánh đồng lúa mạch cao nguyên mênh mông vô bờ, thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy tràn đầy hy vọng.
Một dòng sông rộng chừng mười trượng xuyên qua những cánh đồng lúa mạch, vô số nhánh sông dọc theo bồi đắp cho mảnh đất này!
Nơi này không giống phương nam, trừ ruộng lúa mạch ra, tất cả đều là đá lởm chởm và đất vàng, hoặc là đất đai bị sa mạc hóa, ngẫu nhiên có thể thấy một vài cây cối không tên điểm xuyết trên nền đất vàng.
"Ngươi cảm thấy thế nào? Đáy hồ Thượng Ninh hồ rất có thể cũng có một cái xác của sinh vật viễn cổ, nó dùng Thủy Linh linh mạch vốn có của bản thân tưới tiêu cho mảnh đất này, không, nó đã tạo ra vùng hồ nước này, tưới tắm cho hơn phân nửa Trung Châu!"
Thanh âm Vũ Liên vang lên trong Linh Hải của Vương Bình.
Vương Bình đương nhiên có thể cảm nhận được, bất quá hắn không quá chú ý chuyện này, bởi vì hiện tại có chú ý cũng sẽ không tìm được đáp án, chỉ có thể sinh ra càng nhiều nghi vấn.
Hắn kết pháp quyết, thay cho mình một bộ đạo y màu lam bình thường của Luyện Khí sĩ, mang theo Vũ Liên đi xuống dốc cao, không lâu sau liền hòa vào con đường thẳng tắp dẫn đến thành thị. Hai bên đường ngẫu nhiên có những thửa ruộng lúa mạch đang được khai khẩn, gần đó có một số dân binh đang tuần tra, phòng ngừa người đi đường trên con đường thẳng tắp phá hư ruộng lúa mạch. Căn cứ theo thông báo hai bên đường, ở chỗ này phá hư ruộng lúa mạch sẽ bị phán xử ít nhất là nửa năm giam cầm.
Nửa canh giờ sau.
Vương Bình đến cửa thành, nhìn từ xa cửa thành rất nhỏ, đến gần lại cao đến năm trượng. Bởi vì Vương Bình là một người, hơn nữa còn mang theo lệnh bài của Đạo cung, binh lính giữ thành trực tiếp cho hắn đi cổng giữa, chỉ thu tượng trưng năm đồng tiền xem như lệ phí vào thành.
Kiến trúc trong thành chủ yếu là đắp bằng đất, hơn nữa phần lớn đều chỉ có một tầng, điều này khiến cho tòa thành cao lớn được đắp bằng đá cự thạch trong thành thị trở nên đặc biệt nổi bật.
Vương Bình lắng tai nghe ngóng, không lâu sau khi tiến vào thành thị liền dò xét được phố Trữ Sơn ở đâu, đó là một con đường lớn nối liền cổng thành phía nam. Vương Bình chậm rãi đi qua cũng mất nửa canh giờ, thấy sắp đến giữa trưa, mới phát hiện biển hiệu 'Trà lâu Tam Phẩm' ở ngay đầu đường.
Trà lâu là sự kết hợp giữa kiến trúc đắp đất và kiến trúc bằng gỗ, lầu một là đắp đất, lầu hai là kiến trúc bằng gỗ, kết hợp lại vẫn rất có tính mỹ quan.
Lầu một là đại sảnh, không có người nói sách, cũng không có người hát tuồng, những vị khách vây quanh bàn bát tiên uống trà nói chuyện phiếm, đều là tách trà lớn, trên bàn trà bày biện bánh mì cắt gọn, có một số là hoa quả khô.
Âm thanh nói chuyện phiếm của bọn hắn rất lớn, nghe như đang cãi nhau vậy.
Khi Vương Bình đẩy cửa bước vào, cũng cảm nhận được khí tức Vinh Dương Phủ Quân cố ý thả ra, hắn ngẩng đầu nhìn lên, Vinh Dương Phủ Quân mặc một thân đạo y vải bố màu lam đứng bên cạnh một cửa sổ trong nhã gian trên lầu hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận