Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 195: Bố trí

**Chương 195: Bố Trí**
Vương Bình nghe Nguyên Chính đạo nhân đưa ra vấn đề, ánh mắt dời đến làn nước trà thơm nức mũi bên cạnh, dường như muốn bắt lấy hương thơm ngát tỏa ra từ nước trà.
"Nhiệm vụ gì?"
Vũ Liên nói tiếng người, thay Vương Bình hỏi vấn đề này.
Nguyên Chính đạo nhân khẽ cười với Vương Bình đang im lặng, "Ta cảm thấy ngươi nên tạm thời tin tưởng ta, nếu không ngươi sẽ rất khó có thu hoạch trong lần hành động thu thập Thánh Tâm thảo này. Ra ngoài cẩn thận là chính xác, nhưng ngươi không thể đem sự cẩn thận và hoài nghi đều viết hết lên mặt."
"Ta chưa từng hoài nghi tiền bối, chỉ là đang suy nghĩ một vài việc mà thôi." Vương Bình nâng chén trà lên, đối diện với Nguyên Chính đạo nhân.
"Đang suy nghĩ gì?"
"..."
Vương Bình cười không nói, nâng chén trà lên ý chào Nguyên Chính đạo nhân một cái, rồi cúi đầu thưởng thức trà. Nước trà giống như trà xanh bình thường, nhưng lại có một luồng linh cảm nhè nhẹ, sinh ra linh khí thẳng hướng đỉnh đầu bốc lên.
"Trà này coi như không tệ." Vũ Liên căn bản không quan tâm nhiệt độ của nước trà, trực tiếp một ngụm nuốt vào bụng, sau đó đôi mắt dựng thẳng chiếu rọi vào Nguyên Chính đạo nhân, hỏi: "Nó có bán không?"
"Trước mắt vẫn là hàng không bán, bởi vì sản lượng còn chưa theo kịp, hơn nữa, chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy."
Nguyên Chính đạo nhân rất hài lòng với thái độ của Vũ Liên lúc này, nụ cười trên mặt bất giác sâu thêm một chút, sau đó lại nhìn về phía Vương Bình nói: "Hiện tại ngươi biểu hiện rất tốt, ít ra bề ngoài khiến ta rất dễ chịu, thế nào, suy tính được chưa, có muốn nhận nhiệm vụ không?"
"Là dạng nhiệm vụ gì?" Lần này Vương Bình tự mình hỏi.
"Rất đơn giản, đi tập kích trụ sở của Thiên Thủy môn."
"..."
Vương Bình có chút im lặng, việc này mà nói là đơn giản, hắn trầm mặc một lúc, trầm tĩnh hỏi: "Có thể nói cụ thể một chút không?"
Nguyên Chính đạo nhân nhanh chóng nói: "Thật sự rất đơn giản, giật đồ đi thôi, nơi nào có mưu kế loè loẹt gì, không phải là ngươi đoạt của ngươi, ta cướp của ta, mọi người cùng nhau đoạt, xem ai giành được nhiều..."
Chuyện xác thực rất đơn giản, Nguyên Chính đạo nhân rất nhanh liền giải thích rõ.
Thiên Thủy môn tổ chức nhân thủ, muốn cướp đoạt Thánh Tâm thảo của môn phái khác. Nhận được tin tức, Thượng Đan giáo tự nhiên không thể ngồi chờ chết, bọn họ có ý định đánh úp hang ổ của đối phương, vào lúc Thiên Thủy môn động thủ.
Đương nhiên, sẽ không chỉ có Vương Bình tham dự lần hành động này.
Vương Bình nghe xong cân nhắc không quá mười nhịp thở, liền hỏi: "Các ngươi làm rầm rộ như vậy, tin tức sợ là đã sớm truyền đến Thiên Thủy môn rồi a."
"Có quan hệ gì, ngược lại đều là đoạt, đến lúc đó đều dựa vào bản lĩnh, ngươi yên tâm, Thánh Tâm thảo có hạn, Thiên Thủy môn lần này có thể lấy ra làm thù lao càng có hạn, bọn hắn có thể mời đến ngoại viện không quá năm người."
Nguyên Chính đạo nhân khuấy động chén trà trong tay, nói rằng: "Chúng ta không có nhu cầu lớn đối với Thánh Tâm thảo như vậy, mỗi lần tham dự tranh đoạt cũng bất quá là một trò chơi mà thôi, dù sao luyện đan rất buồn tẻ. Lần này cấp trên quyết định chơi một vố lớn, chúng ta cũng liền theo bọn hắn, nếu chơi đến tận hứng, không chừng bọn hắn liền sẽ phát lòng từ bi."
"Ngươi còn tin vào từ bi?"
"Vì cái gì không tin, đại nhân vật luôn luôn có rất nhiều ác thú vị, bọn hắn vì ác thú vị của mình làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được cũng không có gì lạ, tỉ như ngẫu nhiên phát từ bi để bổ khuyết tính người của bọn họ."
"Lời ngươi nói thú vị đấy."
"Ha ha..."
Nguyên Chính đạo nhân nói đến đây, nghiêm túc nhìn chằm chằm Vương Bình nói: "Người ở phía trên đối đãi chúng ta, tựa như chúng ta đối đãi những người phàm tục kia, điểm này, ngươi nhất định phải hiểu rõ. Bọn hắn có lẽ có thể dễ dàng tha thứ cho sự ngu xuẩn ở một trình độ nhất định, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành vi khiêu khích. Lúc nên làm diễn viên, nhất định không nên đập mất sân khấu."
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở."
"Ta dạo gần đây mấy chục năm mới có thời gian rảnh, nếu là bình thường, ngươi tìm đến ta, ta đều bận rộn luyện đan, căn bản sẽ không nói nhảm với ngươi." Lúc nói lời này Nguyên Chính ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Vương Bình không nói tiếp chủ đề này.
Tiếp theo, Nguyên Chính đạo nhân lại giảng giải cặn kẽ cho Vương Bình tình huống mỗi lần cướp đoạt Thánh Tâm thảo.
Trời bất giác liền tối đen.
Ban đêm, Nguyên Chính đạo nhân nhờ đệ tử theo hắn mang Vương Bình, tiến vào một thông gió trong dãy núi phía sau nội môn Thượng Đan giáo, nơi này có một sân nhỏ rất lớn. Đứng ở đây rốt cục có thể cảm nhận được một chút hơi lạnh, còn có thể nhìn thấy hình dáng của sương trắng sơn ở nơi xa, đỉnh núi của nó dưới ánh trăng dường như đang lóe lên ánh sáng nhạt.
Vương Bình được đưa vào một viện lạc có ánh sáng tốt nhất, trong sân trừ việc không có chút thực vật nào thì những thứ khác đều rất tốt.
Hắn cần ở lại đây ít nhất hai tháng, bởi vì hai tháng sau Thánh Tâm thảo mới có thể chân chính thành thục.
Đối với một tu sĩ nhị cảnh mà nói, hai tháng bất quá chỉ là một cái nháy mắt.
Trong khoảng thời gian này, Vương Bình hai lần đi tới Bích Du sơn xem xét sự sinh trưởng của Thánh Tâm thảo, cũng quan sát địa hình và hoàn cảnh bốn phía. Tin tức tốt là, đừng nói Bích Du sơn, ngay cả toàn bộ Thánh tâm đầm lầy, đều vô cùng phù hợp với tu sĩ Mộc Linh và Thủy Linh, quả thực là chiến trường tuyệt hảo cho Vương Bình và Vũ Liên.
Tin tức xấu là, tầm mắt quá khoáng đạt, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, nơi có thể tránh né rất ít.
Mồng 6 tháng 8.
Một thời gian rất bình thường.
Buổi sáng, ngày mới vừa sáng, Vương Bình từ trong nhập định tỉnh lại, đầu tiên là nhìn Vũ Liên hữu khí vô lực nằm trên mái hiên chờ đợi mặt trời mọc, lại nhìn về phía đối diện sương trắng sơn, đỉnh núi tuyết trắng khi vào thu dần dần chuyển sang màu vàng kim.
Nhìn thấy màu vàng kim trải rộng khắp núi, Vương Bình bỗng nhiên lòng có cảm giác, liền lấy giao chén ra gieo một quẻ, Vũ Liên nghe được âm thanh giao chén rơi xuống đất, hiếu kì Đằng Vân tới quan sát.
"Quẻ tượng không tốt sao?" Nàng phát giác được cảm xúc biến hóa của Vương Bình.
"Là hung tượng!"
Ánh mắt Vương Bình ngưng trọng, hắn vẫn là lần đầu tiên gieo ra hung tượng.
Vũ Liên quét đuôi, quét giao chén trên mặt đất lên, Vương Bình đưa tay đón, nàng nói: "Có lẽ liên quan đến suy nghĩ trong lòng của ngươi, ngươi thử đổi mạch suy nghĩ rồi gieo quẻ lại xem."
Vương Bình gật đầu, nhìn sắc thu của ngọn núi đối diện, chuyển đổi mạch suy nghĩ rồi lại gieo một quẻ.
"Là cái gì?"
"Đại cát!"
"Sao có thể như vậy?"
"Ta suy nghĩ lại một chút..."
Khi Vương Bình cúi đầu suy nghĩ, cửa sân bị người gõ, là một đồng tử phụ trách mảnh tiểu viện này, hắn đi tới thấp rủ mắt, ôm quyền chắp tay nói: "Lưu ân đạo trưởng, chưởng viện đang đợi ngài ở tiền điện, xin ngài đi theo ta."
Vũ Liên nghe vậy, nhanh chóng thu nhỏ thân thể tiến vào trong quần áo Vương Bình, cũng ở trong Linh Hải hỏi: "Là Thánh Tâm thảo thành thục sao?"
"Hẳn là... Ngươi đang nghĩ cha mẹ ngươi?"
"Có chút, muốn xem bọn hắn có bộ dạng gì, có lợi hại như ta bây giờ hay không."
"..."
Đồng tử nói tiền điện, là một tòa lầu các được xây dựng dựa vào vách núi trụi lủi.
Khi Vương Bình đi tới, đã có một vài người ở đó, đứng ở vị trí trung tâm là một tu sĩ Thượng Đan giáo tóc trắng, mặt hạc. Đạo bào màu xanh lam trên người hắn được làm bằng lụa, đứng ở nơi đó liền cho người ta cảm giác khác thường.
Nguyên Chính ở bên tay phải của hắn, một vị tu sĩ Thượng Đan giáo khác ở bên tay trái. Khi Vương Bình tiến vào, Nguyên Chính thậm chí không nhìn hắn một cái, trừ ba vị tu sĩ Thượng Đan giáo này, còn có sáu người khác, bọn hắn mặc y phục và có cách ăn mặc không giống nhau, xem ra là những người mà Thượng Đan giáo mời đến giúp đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận