Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 436: Bí ẩn

**Chương 436: Bí ẩn**
Vương Bình mặc dù biết Tiểu Sơn Phủ Quân chẳng qua là sinh lòng cảm thán, nhưng vẫn giải thích: "Lúc đó là ta quá vọng động." Hắn vừa nói, Vũ Liên theo khe hở cổ áo của Vương Bình chui vào, lộ ra cái đầu nhỏ nhìn Tiểu Sơn Phủ Quân.
Tiểu Sơn Phủ Quân không để ý đến lời giải thích của Vương Bình, hắn nhìn pho tượng cao vút tận trời, pho tượng có kiểu dáng "đứng thẳng", hai chân đặt trên đài sen, tay trái làm tư thế tiếp dẫn, tay phải nắm phất trần, thần thái không vui không buồn, sau lưng còn có điêu khắc huyền quang to lớn.
Tương lai xung quanh pho tượng sẽ còn thiết lập riêng đạo quán hương hỏa, dùng để quản lý pho tượng này cùng hương hỏa của bách tính phụ cận.
"Vừa rồi ngươi cũng cảm nhận được sự thần kỳ của thiên địa khí vận, có suy nghĩ gì?"
Tiểu Sơn Phủ Quân lại hỏi trước.
Vương Bình cũng không vội, đối mặt câu hỏi của Tiểu Sơn Phủ Quân, hắn đầu tiên lộ ra vẻ mặt chăm chú suy nghĩ, sau đó làm ra bộ dáng cẩn thận trả lời: "Bẩm Phủ Quân, trong một khắc đó, ta cảm giác quy tắc của thiên địa vũ trụ đều đã xảy ra thay đổi."
Tiểu Sơn Phủ Quân trầm mặc vài hơi, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, nói: "Quy tắc của vũ trụ thiên địa là không thể thay đổi, ngươi cảm nhận được chính là linh tính của vạn vật, mà quy tắc vũ trụ dường như phục vụ cho linh tính vạn vật."
"Vãn bối không hiểu rõ lắm."
Vương Bình nói thật.
Tiểu Sơn Phủ Quân quay đầu lại nhìn Vương Bình, tiếp tục nói: "Hai vị thánh nhân sinh ra từ trong vũ trụ trống vắng, trải qua ức vạn năm sau, bọn hắn sáng tạo ra nhóm sinh mệnh đầu tiên, vậy ngươi nghĩ xem, tại sao hai vị thánh nhân lại sáng tạo ra những sinh mạng này?"
Một vấn đề rất kỳ quái.
Vương Bình chưa từng suy nghĩ qua vấn đề như vậy, hắn rất tự nhiên giữ im lặng.
Tiểu Sơn Phủ Quân dường như cũng không nghĩ Vương Bình có thể trả lời vấn đề này, hắn lại nói tiếp: "Ta cảm thấy bọn hắn hẳn là bởi vì cô độc, bởi vì cô độc, bọn hắn không hẹn mà cùng làm một chuyện giống nhau, có thể sinh mệnh là phức tạp, những sinh mệnh phức tạp này sinh ra tư tưởng linh tính, tạo nên quy tắc thiên địa của vũ trụ."
"Ý của tiền bối là, tất cả những gì chúng ta tu luyện, đều là do linh tính vạn vật mới sinh ra?"
Vương Bình hỏi ra vấn đề theo bản năng trong lòng.
Tiểu Sơn Phủ Quân lại lắc đầu, "bí pháp tu luyện của chúng ta bắt nguồn từ hai vị thánh nhân, là hai vị thánh nhân sáng lập ra âm dương ngũ hành cùng vạn sự vạn vật."
Vương Bình mắt sáng lên, hỏi: "Hai vị thánh nhân thật sự tồn tại sao?"
Tiểu Sơn Phủ Quân không nói gì thêm, dường như không nghe thấy câu hỏi của Vương Bình, trầm mặc rất lâu sau đó, hắn nhìn Vương Bình, nói: "Đợi ngươi tấn thăng đến đệ tứ cảnh, có thể thử tu luyện thần thuật, nhưng tuyệt đối không nên giống như hoàng thất hạ giới."
"Vâng!"
Vương Bình gật đầu, nhưng trong lòng không nghĩ tới vấn đề này.
Tiểu Sơn Phủ Quân đương nhiên có thể nhìn ra ý tưởng chân thật của Vương Bình, nhưng hắn không vạch trần, bởi vì tư tưởng của mỗi người sẽ căn cứ theo tầm mắt của mình mà dần dần thay đổi, hắn lại trầm mặc vài hơi, nói sang chuyện khác: "Ngươi có vấn đề gì muốn hỏi?"
Vương Bình ôm quyền bái lễ nói: "Vãn bối muốn hỏi, Huyền Lăng và 'Tụ Yêu Phiên' rốt cuộc có quan hệ gì?"
"Ha ha…"
Tiểu Sơn Phủ Quân lại cười khẽ một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Kim Thân tượng thần kia, chậm rãi mở miệng nói: "Linh tính của vạn vật sinh linh đôi khi sẽ xuất hiện một chút sai lệch, sinh ra một hai ý thức đặc thù, nếu như lại thêm dẫn đạo và tu luyện, hắn liền sẽ trở thành cái mà mọi người hay nói là trời sinh đạo thể."
"Trời sinh đạo thể?"
Vương Bình theo bản năng lặp lại bốn chữ này trong miệng, sau đó trong ký ức liền hiện ra ghi chép liên quan tới 'trời sinh đạo thể'.
Truyền ngôn có một loại người, bọn hắn trời sinh thích hợp tu luyện, bất luận tu luyện cái gì cũng không có bình cảnh và trở ngại, chỉ cần kiên trì tiếp tục tu hành, cảnh giới liền sẽ nước chảy thành sông đột phá, Đạo Tàng điện gọi những người này là 'trời sinh đạo thể'.
"Bọn hắn kỳ thật cũng không đặc biệt, chỉ có điều thần hồn ý thức và linh tính phù hợp." Tiểu Sơn Phủ Quân ánh mắt rơi vào trên thân Vũ Liên đang thò đầu ra từ ngực Vương Bình, "Bọn hắn giống như thần hồn của linh xà, tiên thiên được thiên địa quy tắc sủng ái."
"Một loại linh sủng khác?"
"Cách nói này rất chính xác!"
Vương Bình vẫn rất nghi hoặc, hỏi: "Chỉ như vậy là hắn có thể sử dụng 'Tụ Yêu Phiên'?"
Tiểu Sơn Phủ Quân nghe vậy buông lỏng, chắp hai tay sau lưng, đón lấy kim sắc lưu quang từ trên trời rơi xuống, nói: "Chúng ta làm một thí nghiệm…" Hắn nói xong câu đó, không gian xung quanh hai người bị những hạt tròn màu vàng kim ẩn hiện phong bế.
"Yêu Hoàng Diệu Tịch ngươi hẳn là biết, hắn bị khóa ở dưới Chân Dương sơn không phải bởi vì chúng ta không cách nào phá hủy hắn, mà là có người không muốn để cho hắn c·h·ế·t, bây giờ, hắn cũng thành công thoát khốn, việc này giống như đã được chuẩn bị từ trước."
Ngữ khí Tiểu Sơn Phủ Quân dần dần trở nên lạnh lùng.
Vương Bình nghe đến đó trong lòng máy động, nghĩ đến chuyện yêu vực tấn công Chân Dương sơn trước đó, khi đó, hắn tưởng rằng Tiểu Sơn Phủ Quân và yêu vực hợp tác, nhưng từ thái độ của Tiểu Sơn Phủ Quân lúc này đến xem, trong này còn có nguyên nhân phức tạp hơn.
Hơn nữa, từ trạng thái phát triển của chuyện trước đó, là Chân Dương sơn chủ động trả Diệu Tịch lại cho yêu vực, mặc dù trong này có thành phần bức hiếp, nhưng đó là Yêu Hoàng Diệu Tịch, huyền môn có tới năm phái, hơn nữa còn có Thiên Môn hai phái, lúc đó không ai đứng ra phản đối.
Vương Bình lúc trước không muốn phiền toái, liền không nghĩ sâu xa về chuyện này, bây giờ hơi suy nghĩ một chút, liền khiến trong lòng hắn sinh ra một chút sợ hãi, Vũ Liên cảm nhận được cảm xúc của Vương Bình, thò đầu ra cọ xát gương mặt hắn.
"Ngươi chỉ cần biết, chúng ta đem một bộ phận ý thức của Diệu Tịch phân ra cắm vào trong ý thức thần hồn của sáu người, Huyền Lăng chỉ là một trong số đó." Tiểu Sơn Phủ Quân lúc nói lời này, ngữ khí hơi có vẻ xuống dốc, "chúng ta chỉ có thể làm đến bước này, có lẽ tất cả những điều này đều là vô ích, nhưng chúng ta đã thử, không phải sao?"
Vương Bình không cách nào trả lời, hắn chỉ có thể cúi đầu, làm ra vẻ mặt lắng nghe.
Thế nhưng Tiểu Sơn Phủ Quân nói đến đây lại không tiếp tục nói nữa, không khí hiện trường trầm mặc duy trì liên tục hơn mười hơi thở, thân ảnh Tiểu Sơn Phủ Quân dần dần tản ra, giống như dung nhập vào kim sắc lưu quang, lại giống như trực tiếp biến mất.
Ngay lúc Tiểu Sơn Phủ Quân hoàn toàn biến mất, bên tai Vương Bình vang lên câu nói cuối cùng của hắn: "Việc này dừng ở đây, có một số việc đến lượt ngươi biết, ngươi tự nhiên sẽ biết."
Lời này mang theo khuyên bảo.
Vương Bình nghe vậy, đối với địa phương Tiểu Sơn Phủ Quân biến mất cúi đầu thật sâu.
"Đây chính là Yêu Hoàng Diệu Tịch, ý thức của hắn dễ dung hợp như vậy?" Vũ Liên nói ra nghi ngờ trong lòng.
"Huyền Môn Ngũ phái khi tu đến đệ nhị cảnh, vốn cần dung hợp một chút ý thức của sinh mệnh thể khác, ta đoán chừng bọn hắn là từ điểm này ra tay."
Vương Bình theo bản năng nghĩ đến việc mình dung hợp thần hồn cây hòe, nếu như lại thêm một chút tứ cảnh tu sĩ phụ trợ, cùng với thần hồn và linh tính cường đại trời sinh của bọn hắn, dung hợp một bộ phận ý thức khác cũng không phải là không được.
Hai người vừa đối thoại vừa hóa thành một đạo lưu quang, rơi vào trên tế đàn dưới Chân Dương sơn, Vương Bình đón lấy ánh mắt của đám người, nói: "Việc này đã xong, tiếp theo… Chúng ta muốn tiến quân Giang Lâm lộ."
"Vâng!"
Đám người đồng thanh trả lời.
Vương Bình ánh mắt rơi vào Tả Tuyên ở cách đó không xa, nói: "Trong vòng một tháng, ta muốn tạm thời di chuyển đạo trường đến Nguyệt sơn."
Trên Nguyệt sơn có lăng mộ của Nhị sư huynh hắn, Lưu Tự Tu.
Hắn có chút nhớ Nhị sư huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận