Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 183: Đường xa mà đến khách nhân

Chương 183: Vị khách phương xa
Trước sơn môn Thiên Mộc quan.
Có hai người trung niên mặc áo vải bố màu xám đen, thân cao đều vượt qua bảy thước, tướng mạo mang nét đặc trưng của dị vực, đặc điểm dễ nhận thấy là hốc mắt sâu cùng sống mũi cao, tóc tùy ý buông xõa.
Điểm khiến người ta chú ý nhất là hoa văn kỳ quái lít nha lít nhít trên hai tay bọn họ, xung quanh hoa văn lấp lánh quang mang, nhìn từ xa tựa như vô số hoa hướng dương đang nở rộ trên tay.
Khi có người qua đường tò mò nhìn về phía họ, một người luôn cười ha hả đáp lại, đôi khi có người hiếu kỳ hỏi thăm, hắn cũng đều kiên nhẫn trò chuyện.
Còn người kia vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, trầm mặc, dường như ai cũng đang nợ tiền hắn.
"Đông"
Tiếng chuông xa xăm bỗng nhiên vang lên từ tiền điện Thiên Mộc quan, xuyên qua sự náo nhiệt của tiền điện, vượt qua con đường leo núi mờ mịt, truyền tới trước sơn môn.
Tiếp đó, là tám tiếng chuông liên tiếp vang lên, bách tính phụ cận nghe được chín tiếng chuông này đều đồng loạt hướng về Thiên Mộc sơn nhìn ra xa.
Hai gã quái nhân trước sơn môn nghe được tiếng chuông, liếc nhau sau đó rất lễ phép lui ra ngoài sơn môn mười trượng.
Một lát sau, một vị đệ tử nội môn bước nhanh chạy đến, bái thi lễ với hai gã quái nhân, sau đó đưa lên một phần hồi thiếp!
Hai gã quái nhân này chính là hai vị tu sĩ nhị cảnh của Đệ Nhất Giáo.
Người luôn cười ha hả là Hỏa Đấu Tử, còn người có vẻ mặt nghiêm túc đứng như cọc gỗ là Ba Đồ.
Hỏa Đấu Tử để một chòm râu dê, điều này khiến hắn trông rất hài hước, trên mặt dường như cố ý lưu lại nếp nhăn, khiến hắn rất dễ dàng tạo thiện cảm với người khác.
Thân thể Ba Đồ không giống các Khí Tu khác, hắn rất gầy, cộng thêm bộ áo vải trên người, khiến hắn trông như cây gậy trúc, nhẹ bẫng, yếu ớt.
Người nhận hồi thiếp là Hỏa Đấu Tử, hắn cầm lên xem rất kỹ từ đầu đến cuối, sau đó lại lấy ra một phong thiếp vàng bái thiếp từ trong ngực đưa ra.
Đệ tử nội môn cung kính nhận bái thiếp, lúc mang bái thiếp trở về, mấy trăm đệ tử nội môn từ trên núi bước nhanh xuống, khách hành hương cũng được lịch sự mời ra khỏi sơn môn.
Sau khi khách hành hương rời đi, đệ tử nội môn dựa theo lễ nghi Đạo gia, tạo thành từng đội ngũ nghênh đón ở sơn môn và trên đường lên núi.
Không lâu sau, Dương Hậu dẫn các viện chưởng viện đi tới cửa, cách mười trượng ôm quyền bái lễ với Hỏa Đấu Tử và Ba Đồ.
Hỏa Đấu Tử và Ba Đồ thấy thế, đều thu lại thái độ tùy tiện vừa rồi, lấy lễ nghĩa ngang hàng ôm quyền bái lễ.
Bách tính và khách hành hương bên cạnh hiếu kỳ quan sát, còn có một số người thông minh đã đang suy đoán thân phận của hai vị này, chuẩn bị lát nữa lên núi sẽ nịnh bợ một hai.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Dương Hậu đi lên trước, đứng cách hai người ngoài một trượng, bái lễ nói: "Trường Thanh sư bá mời hai vị tiền bối lên núi một chuyến."
"Làm phiền dẫn đường."
Hỏa Đấu Tử vẫn hòa ái dễ gần như lời đồn, Ba Đồ cũng giống như lời đồn, không nói một chữ, nhưng lại không hề tỏ ra cao ngạo, chỉ là biểu lộ lạnh lùng và đờ đẫn, tựa như một người câm không biết nói chuyện.
Hai người theo Dương Hậu đi vào sơn môn, dưới sự vây quanh của một đám chưởng viện nội môn, chậm rãi leo lên bậc thang phía sau sơn môn, khi đến quảng trường nội môn, đồng tử đạo trường trên đỉnh núi lại đưa tới một phong hồi thiếp.
"Trường Thanh đạo trưởng thật sự là khách khí."
Hỏa Đấu Tử lấy ra một tấm thiệp vàng mới tinh, viết tại chỗ một phong bái thiếp đưa ra.
Đợi đến khi bọn họ đi đến đạo trường trên đỉnh núi, Vương Bình sớm đã mặc một bộ đạo y chính thức màu xanh đậm đứng đợi, Vũ Liên với thân thể cao lớn quấn quanh xà nhà ở cửa vào lâm viên, một đôi mắt dựng đứng đảo qua thần hồn hai người với ánh mắt xem xét của chủ nhân.
"Đạo trưởng vạn an…"
Hỏa Đấu Tử hành đại lễ, Ba Đồ phía sau cũng trầm mặc hành lễ, đây là sự công nhận của hắn đối với thực lực của vị chủ nhân Vương Bình này.
"Hai vị đạo hữu khách khí, mời vào trong ngồi." Vương Bình nghiêng người làm ra một động tác mời.
"Không dám, đạo hữu mời trước." Hỏa Đấu Tử đi đến vị trí còn cách Vương Bình một bậc thang thì dừng lại, đồng thời còn ngăn Ba Đồ phía sau hắn lại.
Vương Bình chăm chú quan sát hai mắt Hỏa Đấu Tử, sau đó lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: "Đạo hữu mời…" Nói xong, hắn cũng không khách khí nữa, trực tiếp cất bước vượt qua cửa lớn đạo trường, Vũ Liên uyển chuyển rơi xuống, thu nhỏ thân thể, bay quanh Vương Bình một vòng, sau đó quấn lấy cánh tay trái của Vương Bình, lại một lần nữa dùng ánh mắt chủ nhân xem xét hai người.
"Thần hồn của tiểu lão đầu để râu dê kia sắp bị nhuốm đỏ bởi máu, nhìn như nhân quả quấn thân, nhưng thần hồn lại vô cùng cô đọng, không hề bị ảnh hưởng bởi nhân quả, hơn nữa hắn cực độ tôn trọng trật tự, còn kẻ đi theo hắn là người câm, hẳn là đang luyện một loại công pháp đặc thù, thần hồn hoàn toàn ở trạng thái yên tĩnh, hình như có một vài linh thể rất thích hắn, chỉ cần thần hồn của hắn kích hoạt, trong nháy mắt sẽ bị linh thể vây quanh."
Vũ Liên ở trong Linh Hải giao lưu với Vương Bình, nói ra tất cả những gì nàng vừa dò xét được.
Vương Bình nghe vậy, vẻ tò mò trên mặt chợt lóe lên, sau đó dẫn khách nhân đi đến bên cạnh bàn trà đã dọn sẵn giữa lâm viên, còn Dương Hậu và những người khác, dù tràn đầy hiếu kỳ, nhưng cũng chỉ có thể dừng bước ở cửa lớn lâm viên.
"Đàn hương thượng hạng, so với đàn hương hoàng thất Hạ Triều dùng còn tốt hơn một chút."
Hỏa Đấu Tử theo lời mời của Vương Bình, ngồi ở vị trí bên tay phải của chủ nhân, Ba Đồ thì ngồi ở vị trí thứ hai, khi ngửi thấy mùi đàn hương trên bàn trà, hắn từ từ nhắm hai mắt, rất hưởng thụ hít thở sâu hai cái.
"Đạo hữu còn từng đến Hạ hoàng thất?"
"Hai mươi năm trước, ta muốn đến Trung Châu truyền đạo, trước hết đi bái phỏng Hạ hoàng thất, Hoàng đế rất nhiệt tình tiếp đãi ta, lại tiếc nuối nói với ta việc này không làm được, ta rời khỏi hoàng cung không đến hai ngày, liền có người dạy ta vì sao không thể truyền đạo ở Trung Châu."
Hỏa Đấu Tử đưa tay trái ra, xắn ống tay áo lên nói: "Ngươi nhìn…"
Trên cánh tay trái của hắn có ấn một ký hiệu mặt trời rất bắt mắt của Chân Dương giáo, tạo thành sự khác biệt rõ ràng với những ký hiệu mặt trời mang theo quang mang kỳ quái trên những nơi khác.
"Ký hiệu này đánh vào trên linh mạch của ta, hơn nữa còn rất phù hợp với linh mạch của ta, muốn thanh lý nó thì phải lột bỏ một lớp linh mạch trong cơ thể." Hỏa Đấu Tử cười ha hả giải thích nói: "Ta có thể sống sót, là nhờ quy tắc trật tự của Trung Châu, trật tự của các ngươi thật vĩ đại, không cố chấp như Thái Dương Thần giáo."
Vương Bình không đánh giá về điều này, hắn chỉ chậm rãi rửa sạch chén trà, rót cho hai người mỗi người một chén trà xanh đã ngâm sẵn, sau đó lộ ra biểu cảm thân mật hơn cả Hỏa Đấu Tử, mời: "Mời uống trà."
"Lại là trà xanh thượng hạng, ta vừa đặt chân đến vùng đất này, lập tức liền yêu thích loại trà xanh này của các ngươi, nghe nói là đạo hữu truyền thừa thủ pháp sao chế?"
"Chỉ là tiểu đạo, không đáng nhắc tới."
"Thường thường tiểu đạo có thể thấy đại nghĩa, đại đạo nói đến nhưng lại là tiểu nghĩa."
"Đạo hữu quá coi trọng ta rồi, thủ đoạn bình thường sao có thể có đại nghĩa."
"Là đạo hữu khiêm tốn…"
Vương Bình không thích vòng vo, hắn lộ ra một nụ cười, sau đó lại lần nữa mời: "Mời uống trà."
Hỏa Đấu Tử không nói nữa, cùng Ba Đồ nâng chén trà lên, uống trà xanh trong chén giống như cách Vương Bình vừa làm, Vũ Liên lúc này ở trong Linh Hải nhắc nhở: "Bọn họ dường như đang bắt chước ngươi, hơn nữa mô phỏng rất giống."
Một chén trà vào bụng, Vương Bình chủ động mở miệng nói: "Hai vị đạo hữu vì sao mà đến, ta cũng đã nghe qua, bất quá, đồ vật khẳng định là không có cách nào đưa cho các ngươi, các ngươi có thuyết pháp gì cứ nói thẳng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận