Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 553: Luyện hóa thông tin trang bị

**Chương 553: Luyện hóa thông tin trang bị**
Xác nhận thông tin trang bị không có vấn đề, như vậy hiện tại duy nhất cần làm là bắt đầu luyện hóa.
Tử Loan đã từng nhắc nhở hắn, luyện hóa nó cần ‘Thông Thiên phù’, hơn nữa tốt nhất là sau khi hoàn toàn dung hợp. Cho nên Vương Bình chờ tới bây giờ mới lắp đặt nó.
Phương pháp luyện hóa Tử Loan không nói cụ thể, đó hẳn là biện pháp thông thường nhất, chỉ là muốn kèm theo năng lực của ‘Thông Thiên phù’. Nhưng Vương Bình vẫn cẩn thận làm thử trước.
Hắn trước điều động một bộ Kim Giáp khôi lỗi xem như môi giới, dùng một bộ phận Nguyên Thần ý thức sử dụng lực lượng ‘Thông Thiên phù’, sau đó lại đi luyện hóa nó. Cảm giác phản hồi giống như là dùng đứa trẻ con múa đại đao vậy, rất phí sức, nhưng không xảy ra chuyện gì không hay.
Thế là, hắn thu hồi Kim Giáp khôi lỗi, khu động Nguyên Thần cụ hiện ra ‘Thông Thiên phù’, dùng hết toàn lực tiến hành luyện hóa.
Quá trình luyện hóa một pháp khí hoặc ma binh, kỳ thật chính là dung hợp pháp khí hoặc ma binh với khí tức của bản thân, làm cho Nguyên Thần ý thức cùng pháp trận phù văn bên trong pháp khí dung hợp làm một thể. Cứ như vậy, tu sĩ chỉ cần một ý niệm là có thể vận dụng toàn bộ lực lượng của pháp khí.
Đây là một quá trình hao phí thời gian, ngược lại không cần nỗ lực gì khác.
Trải qua nửa tháng luyện chế, Vương Bình đã có tính toán trong lòng, bộ thông tin trang bị này hắn cần ít nhất hai năm để luyện hóa.
Sau khi kết nối với lực lượng cường đại của ‘Thông Thiên phù’, hắn rốt cục thăm dò rõ ràng kết cấu pháp trận bên trong thông tin trang bị. Cơ sở của nó là ‘Chuyển Di phù’ đơn giản nhất, chỉ có điều được xếp chồng tầng tầng lên nhau.
Chỉ riêng thông tin trang bị cao mấy trượng này, bên trong đã tạo dựng ‘Chuyển Di phù’, nếu như triển khai ra, có diện tích lớn bằng nửa Nam Lâm lộ. Trước kia Vương Bình sở dĩ không cách nào dò xét rõ ràng là bởi vì nó có thể liên thông với Mộc Linh chi khí ở khoảng cách mấy vạn cây số, và sinh ra cộng hưởng nhất định với chúng.
Tu sĩ bình thường dò xét nó, nó sẽ đem họ đưa vào thế giới khổng lồ mà nó kết nối.
Chỉ có điều, nếu không có trang bị ổn định, cảm giác của nó đối với Mộc Linh chi khí ở bên ngoài vạn cây số sẽ giảm xuống rất nhiều. Nhưng nó cũng có thể miễn cưỡng truyền đạt một chút tin tức.

Bất giác lại đến mùa đông.
Trước Tết xuân, Thiên Mộc quan lại nghênh đón không ít tu sĩ đến bái phỏng, đa số bọn hắn đều do Triệu Càn an bài.
Ngày hai mươi sáu tháng chạp, Triệu Càn giống như thường ngày làm xong chuyện trong tay, trở lại đạo trường độc lập ở phía sau núi của hắn.
Các đệ tử trong Thiên Mộc quan đều xây đạo trường cùng loại, tựa như đạo trường ở đỉnh núi. Bên ngoài có Tụ Linh trận do cây cối Linh Mộc tạo thành, sau đó là tiểu viện tạo thành từ mấy gian nhà cỏ. Trong rừng cây ngẫu nhiên có đình nghỉ mát và giả sơn điểm xuyết một hai.
Giờ khắc này ở bên ngoài sân nhỏ của Triệu Càn, sớm đã có hai vị nội môn đệ tử chờ đợi từ lâu. Một người trong đó còn là tu sĩ Nhập Cảnh, người này chính là đệ tử phụ trách nội vụ, là người được Triệu Càn sau khi thượng vị đích thân chọn lựa từ Triệu gia, tên là Triệu Chân.
“Thúc phụ!”
Triệu Chân cung kính hành lễ. Đệ tử bên cạnh hắn thì ôm quyền chắp tay, không nói lời nào.
Triệu Càn chỉ gật đầu, trên mặt không có bất kỳ vẻ ngoài ý muốn nào, bởi vì hắn đã quen xử lý tốt sự vụ nội viện sau đó trở lại đạo trường của mình rồi mới xử lý chuyện nội vụ.
Ba người tuần tự tiến vào viện.
Lúc Triệu Càn chậm rãi ngồi xuống, Triệu Chân tiến lên nhóm lửa bên cạnh lò, chuẩn bị pha trà. Triệu Càn không ngăn cản, hắn xuất ra một bộ kỳ phổ nghiên cứu đồng thời nhìn về phía đệ tử vẫn luôn không nói gì, hỏi:
“Hôm nay có chuyện gì cần trực tiếp bẩm báo với ta?”
Vị đệ tử này vẫn như cũ không nói gì, hắn từ trong ngực áo lấy ra một thẻ tre dùng ám ngữ viết, cung kính đưa cho Triệu Càn.
Triệu Càn quét mắt qua Triệu Chân đang bận rộn bên cạnh, vươn tay nhận lấy, đọc qua.
Sau đó sắc mặt Triệu Càn trở nên có chút ngưng trọng, sau khi xem xong lập tức hủy đi thẻ tre. Sau đó, hắn nói với Triệu Chân: “Không vội, ngươi dẫn hắn xuống dưới, từ giờ trở đi hắn không còn là nội vụ đệ tử. Ngươi an bài cho hắn một thân phận khác.”
“Vâng, sư phụ!” Triệu Chân không hỏi vì cái gì, quả quyết đặt ấm trà trong tay xuống, tiến lên nhỏ giọng bàn giao hai câu với đệ tử đưa tình báo rồi dẫn hắn đi ra ngoài viện.
Triệu Càn, sau khi hai người rời đi, đằng vân bay lên, hướng về đạo trường của Ngọc Thành đạo nhân ở hậu sơn.
Khi hắn đáp xuống bên cạnh cây hòe già, nhìn về phía tiểu viện đèn đuốc sáng trưng, Ngọc Thành đạo nhân đang cùng một vị lão bằng hữu uống trà ôn chuyện. Hắn đi đến gần cửa sân, ôm quyền hành lễ. Liền nghe Ngọc Thành đạo nhân hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Từ ngữ khí của hắn, có thể nghe ra, hiện tại hắn rất thỏa mãn, rất vui vẻ.
Trong lúc lơ đãng Triệu Càn liếc mắt nhìn khách nhân của Ngọc Thành đạo nhân, lại vẫn duy trì trầm mặc.
“Thiên Thiện đạo hữu là người một nhà, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
“Vâng, sư tổ!”
Triệu Càn đương nhiên sẽ không vi phạm phân phó của Ngọc Thành đạo nhân, dù sao hắn cũng đã làm những gì nên làm, liền cúi đầu báo cáo: “Hơn mười năm trước, Văn Hải đạo trưởng điều tra vụ án của Tuyên Hòa đạo nhân, tra được có người mua sắm tin tức liên quan đến hành tung của Trường Thanh sư tổ ở Đông Nam Hải vực…”
Ngọc Thành đạo nhân nghe Triệu Càn nói đến đồ đệ nhà mình, biểu lộ hiền hòa trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Thiên Thiện đạo nhân ở một bên thản nhiên đứng dậy, lui lại một bước, sau đó hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Hỏa viện, tìm Nguyễn Xuân Tử bọn hắn uống rượu.
Triệu Càn tiếp tục nói: “Về sau, Văn Hải đạo trưởng bị Tả Tuyên đạo trưởng điều đến Chân Dương sơn, phụ trách điều tra rõ ‘Thần hồn kíp nổ’ mà Trường Thanh sư tổ yêu cầu giao dịch có phải là thật hay không. Sau đó phát hiện trong này có vấn đề, liền theo an bài của Tả Tuyên đạo trưởng tiến vào phương bắc tiếp tục điều tra…”
“Trải qua ba tháng thăm viếng của Văn Hải đạo trưởng, hắn tra được tu sĩ muốn giao dịch ‘Thần hồn kíp nổ’ kia cũng từ Đông Nam Hải vực tiến vào phương bắc. Văn Hải đạo trưởng theo đường dây này tra đến Đông Nam Hải vực. Trải qua vài chục năm kinh doanh, lại có nội vụ đệ tử của chúng ta hiệp trợ, rốt cục năm năm trước đã tiến vào một tổ chức tụ hội….”
Ngọc Thành đạo nhân theo bản năng buông chén trà trong tay xuống, nhìn chằm chằm Triệu Càn, ánh mắt càng thêm nghiêm khắc.
Triệu Càn có lẽ là cảm giác được áp lực, tăng tốc độ nói: “Trong bọn họ có một vị Mộc Linh tu sĩ, lấy hai bộ vật liệu Khí Tu tấn thăng đệ tam cảnh để treo thưởng hành tung của Trường Thanh sư tổ.”
“Chỉ những thứ này sao?”
“Còn có một số, là tin tức tra được một tháng trước. Vị Mộc Linh tu sĩ này, phía sau có một vị tam cảnh Thái Diễn tu sĩ tên là Trình Tuyền. Hắn còn có một đạo lữ, đồng dạng là tam cảnh Thái Diễn tu sĩ, tên là Lại Thải. Chỉ là, nàng ta phần lớn thời gian đều bế quan tại Đông Châu. Trong khoảng thời gian này đều do Trình Tuyền ở tại Đông Nam Hải vực, nhưng cụ thể ở vị trí nào thì còn chưa tra được!”
Ngọc Thành đạo nhân lặp lại câu hỏi: “Chỉ những thứ này thôi sao?”
“Trước mắt chỉ có những thứ này!”
“Ta nhớ được vụ án này là do Tả Tuyên đạo trưởng phụ trách.”
“Đúng vậy!”
“Lúc trước nội vụ mỗi ngày ít nhất sẽ thu được mười cái tình báo dạng này, vậy mà nàng lại có thể nhạy cảm phát giác được đường dây này, quả thực có ánh mắt độc đáo.”
Ngọc Thành đạo nhân dùng ngữ khí lầm bầm lầu bầu nói xong câu đó.
Triệu Càn nghe vậy chần chờ hai hơi, sau đó đáp lại: “Lúc trước bối cảnh của Tuyên Hòa rất phức tạp, sau khi Tả Tuyên đạo trưởng nhận được tình báo, đã đơn độc trao đổi ý kiến với ta. Chúng ta nhất trí cho rằng với bối cảnh như Tuyên Hòa, tụ hội bình thường sẽ không đến mức khiến hắn mạo hiểm xả thân. Cho nên mới để Văn Hải đạo nhân tự mình đi về phía Đông Nam hải đảo.”
Hắn mặc dù không rõ Ngọc Thành đạo nhân tại sao lại nói ra những lời này, nhưng những giải thích cần thiết nhất định phải nói ra miệng.
Ngọc Thành đạo nhân nghe vậy, biết Triệu Càn đã hiểu lầm ý của hắn, hắn cũng không giải thích quá nhiều, chỉ hô: “Chúng ta cùng đi gặp Tả Tuyên đạo hữu một lần, hắn tiếp xúc với Văn Hải là nhiều nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận