Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 786: Một chút chân tướng

Chương 786: Một chút chân tướng
Quan Tức vội vàng rời đi, Vương Bình liền mang theo Vũ Liên trở về đạo trường trên đỉnh núi, đồng thời lấy ra nhục thân linh thể thủy tinh bị phong ấn bên trong để quan sát.
Bề mặt của thân thể này được điêu khắc lít nha lít nhít những phù văn phong ấn, dùng ý thức Nguyên Thần thăm dò vào bên trong, có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng đặc biệt ẩn chứa trong đó. Nó không giống với linh mạch của năm phái Huyền Môn, còn có một viên Kim Đan đang ở trạng thái yên lặng, tạo dựng nên một thế giới bên trong cơ thể, hình thành một loại quy tắc nào đó cùng tồn tại, tương hỗ với vũ trụ hiện thực.
"Cảnh giới thứ ba và cảnh giới thứ tư của Ngọc Thanh giáo khác nhau, ở chỗ cảnh giới thứ tư có thể tạo dựng mô hình vật chất vũ trụ, cỗ năng lượng bên trong nhục thân linh thể này, phỏng chừng chính là cơ sở để tạo dựng mô hình vật chất vũ trụ."
Vương Bình dùng 'Linh Thị thuật' của Ngọc Thanh giáo để quan trắc những vật chất kia, nhìn thấy kết cấu hạt năng lượng không ngừng biến hóa, dạng kết cấu này là không thể do con người sáng tạo ra, nhưng cũng có thể là do tu vi hiện tại của hắn quá thấp, còn chưa thể thực sự lý giải nó.
Thân thể nhỏ bé của Vũ Liên bay vòng quanh nhục thân linh thể vài vòng rồi đáp xuống bờ vai của Vương Bình, nói: "Mấu chốt để tấn thăng lên cảnh giới thứ tư của Ngọc Thanh giáo là thứ gọi là nguồn gốc, như vậy Thái Âm giáo cũng giống vậy, trước đó chúng ta lấy được U Minh chi thể có lẽ thật sự có thể giúp lão gia hỏa Thông Vũ kia tấn thăng lên cảnh giới thứ tư, chỉ là còn thiếu một cái danh ngạch."
Vương Bình cũng nghĩ tới điều này, nhưng danh ngạch của Thái Âm giáo không phải là thứ mà một tu sĩ tứ cảnh nhỏ bé như hắn có thể nhúng tay vào, nếu có thể tấn thăng đến đệ ngũ cảnh thì còn có thể mưu tính một hai.
Hắn lại quan trắc nhục thân linh thể này một chút, sau đó đem nó thu vào trong phong ấn thủy tinh. Nói thật, hắn nhìn thân thể này có chút đáng sợ, dù sao nó cũng là nhục thân trước khi Huyền Thanh Chân Quân tấn thăng.
"Ngươi định bây giờ liền liên hệ với Hoài Mặc sao?" Vũ Liên hỏi.
Vương Bình hơi trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu, hiện tại hắn không có người nào khác để lựa chọn, Hoài Mặc nhân tính ổn định, là một tu sĩ nhân đạo, không có thói hư tật xấu của tu sĩ thế hệ trước, tu vi đã đạt đến cực hạn của cảnh giới thứ ba, là một lựa chọn tốt nhất của Vương Bình trước mắt.
"Hắn và Tử Loan là bạn tốt." Vũ Liên nhắc nhở.
"Tử Loan tuy có nhiều ý nghĩ, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ Thái Diễn truyền thống, sẽ đặt lợi ích của Thái Diễn giáo lên hàng đầu."
"Đa số mọi người, vị trí thứ nhất trong lòng là chính mình."
Vương Bình im lặng gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Vũ Liên, sau đó ý thức Nguyên Thần khuếch tán, trong nháy mắt tìm tới Tử Loan đang trong trạng thái bế quan.
Hắn dự định để Tử Loan đi làm chuyện này, đem nhân tình này chia một phần cho Tử Loan, đến lúc đó Hoài Mặc thành công tấn thăng, đối với việc Tử Loan tấn thăng sau này cũng có trợ giúp, chuyện này có tác dụng rất lớn đối với Thái Diễn giáo.
"Hắn hẳn là còn muốn bế quan mấy ngày nữa, chúng ta bây giờ có một chuyện cần phải đi làm trước." Vũ Liên lại lần nữa nhắc nhở Vương Bình.
"Ngươi nói là đi bái phỏng Nguyên Võ chân quân?"
"Đúng!"
Vương Bình ngẩng đầu nhìn sắc trời, giờ phút này đang là giữa trưa, "Vừa đúng lúc, chúng ta đi một chuyến thôi."
Dứt lời, hắn liền bay lên.
Thoáng cái đã tới ngọn núi quen thuộc ở Ninh Châu Lộ, khi hạ xuống mặt đất, bên tai lại là tiếng nước chảy quen thuộc, trong không khí còn có một mùi thơm nhàn nhạt của lúa.
Cửa chính phía trước sân đang mở, Vương Bình thu thập tâm tình rồi đi lên trước, Vũ Liên thì đã tiến vào trong tay áo, mấy hơi sau, Vương Bình nhìn thấy đình viện quen thuộc đơn sơ, Nguyên Võ chân quân đang dùng cối đá xay trong sân để ép tương gạo.
"Vào đi."
Vương Bình còn chưa kịp hành lễ, liền nghe thấy Nguyên Võ chân quân nói.
Tiến vào trong sân lại nghe Nguyên Võ chân quân nói: "Nhục thân của Huyền Thanh đang ở trên tay ngươi?"
"Đúng vậy!"
Vương Bình lấy ra phong ấn thủy tinh trong túi trữ vật.
Nguyên Võ chân quân quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó dùng bàn chải để đem tương gạo trong cối xay vào trong thùng gỗ, rồi ngồi xổm bên cạnh thùng gỗ ngửi ngửi mùi vị của tương gạo.
"Thứ này ngươi giữ lại đi, ngươi muốn tiến thêm một bước nữa cần sự trợ lực của Ngọc Thanh giáo." Nguyên Vũ đứng dậy đi đến bàn bát tiên trong sân nhỏ, bưng chén sứ bát tràng lên uống một ngụm trà đặc.
Vương Bình ôm quyền xưng "Vâng" rồi thu hồi phong ấn thủy tinh.
Nguyên Vũ buông chén sứ bát tràng xuống, nhìn về phía Vương Bình rồi tiếp tục nói: "Lần này xem như ngươi đã biết động não, để Chân Dương giáo gánh ở phía trước, bất quá, ngươi làm như vậy khiến cho chính mình nợ Chân Dương giáo một cái đại nhân tình, nhân tình này là phải trả."
Vương Bình khẽ giật mình.
Nguyên Vũ nhìn dáng vẻ của Vương Bình, không khỏi lộ ra nụ cười, ánh mắt đảo qua cái đầu nhỏ lộ ra ngoài của Vũ Liên trong tay áo Vương Bình, nói: "Ngươi sẽ không cho rằng Chân Dương giáo cứ như vậy mà giúp ngươi gánh ở phía trước chứ? Vậy thì tu sĩ của bọn hắn cũng quá rẻ mạt rồi."
Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn bát tiên, "Nhục thân của Huyền Thanh cho dù không có những động tác thừa thãi của các ngươi, cũng sẽ không trở thành quân cờ của Kim Cương tự, theo kế hoạch ban đầu, hẳn là Chân Dương giáo nợ ngươi một cái nhân tình, có thể chuyện bị mấy tên tiểu tử các ngươi sớm đem đến trên mặt bàn, bây giờ thành ngươi nợ Chân Dương giáo ân tình."
Vương Bình trầm mặc hai hơi, ôm quyền chắp tay nói: "Mong Chân Quân giải thích nghi hoặc cho vãn bối."
Nguyên Vũ nhìn tương gạo mà hắn vừa mới xay, nói: "Vậy ta nói ngắn gọn, Hỏa Linh trong cơ thể Liệt Dương bởi vì đại chiến yêu tộc mà phân liệt ra một bộ phận, dẫn đến thực lực của hắn tổn hại lớn, rồi sau đó xảy ra chuyện dung hợp ý thức của Chân Dương đạo nhân và hắn, trải qua nhiều năm khôi phục như vậy, Liệt Dương đã chữa trị được thương thế trong cơ thể, lần này hắn muốn dung hợp bộ phận cuối cùng, để khôi phục chiến lực thời kỳ đỉnh phong."
"Quá trình dung hợp của hắn cần ngươi dùng 'Già Thiên phù' để che đậy thiên cơ cho hắn, đây chính là ân tình mà ta nói, đương nhiên, với năng lực của ngươi, khẳng định không cách nào hoàn toàn che đậy được phần thiên cơ này, nhưng ngươi không phải đã thu được 'giáp thượng linh tứ' sao? Đợi khi 'Già Thiên phù' của ngươi dung hợp viên mãn, đem luyện hóa nó, liền có thể vặn vẹo thiên cơ không cách nào che đậy."
Vương Bình cúi đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: "Ý của ngài là 'Tế Dân hội' cũng đang phục vụ cho Chân Dương giáo?"
"Ha ha!" Nguyên Vũ cười to, "Ngươi có đôi khi rất thông minh, có đôi khi lại là tiểu thông minh, Liệt Dương không cần 'Tế Dân hội' phục vụ cho hắn, hắn chỉ cần ném ra một chút thẻ đánh bạc, tự nhiên sẽ có người nghe tin lập tức hành động."
Vương Bình lập tức liền nghĩ đến điều gì đó.
Nguyên Vũ nhìn Vương Bình, rồi lại tiếp tục nói: "Bất quá, chuyện như thế phát triển cũng không tính là chênh lệch, ngươi làm theo có thể thu hoạch được ân tình của Liệt Dương, hắn không phải là một người hẹp hòi, chỉ là chuyện khiến cho hắn nắm giữ quyền chủ động, mặt khác, ngươi lại nhúng tay vào Ngọc Thanh giáo, cái này đối với ngươi mà nói là chuyện tốt, bất quá, ta nói thêm để nhắc nhở ngươi một câu, Huyền Thanh người này không tốt ở chung, nhân tính của hắn cơ hồ đã bị ma diệt."
Vương Bình nghe rất chăm chú, hắn cảm giác hôm nay nhân tính của Nguyên Võ chân quân rất dồi dào, không giống như mấy lần trước biểu hiện lạnh lùng, hắn đang muốn thừa cơ hỏi thăm càng nhiều vấn đề, Nguyên Võ chân quân lại xua tay nói:
"Đi, ta hiểu được mục đích ngươi tới lần này, ta cũng không phải người nhỏ mọn, đặc biệt là đối với tu sĩ nhân đạo, hơn nữa, nhân quả của chuyện lần này tính tại Chân Dương giáo, không liên quan đến chúng ta, ngươi, lui ra đi."
"Vâng!"
Vương Bình khom người rời khỏi sân nhỏ.
Nguyên Vũ sau khi Vương Bình rời đi, đứng dậy đi đến bên cạnh thùng gỗ chứa tương gạo, xách thùng gỗ đi vào trong phòng bếp, chỉ chốc lát sau, trên không sân nhỏ liền bốc lên khói bếp.
"Ngươi đang làm cái gì?"
Một giọng nữ tử thanh lãnh vang lên, một con Cửu Vĩ Hồ hiện ra từ trong hư không, bên cạnh nàng, điểm điểm tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất, rơi vào cửa phòng bếp, rất là ưu nhã đong đưa chín cái đuôi lông xù phía sau.
Là Tinh chi nữ yêu.
Nguyên Vũ ngồi trước bếp lò, nghe vậy quay đầu nhìn Tinh chi nữ yêu, nói: "Làm bột gạo, học theo phương pháp của một tiểu bộ lạc ở Hồ Sơn quốc, ăn rất ngon."
Tinh chi nữ yêu nghe vậy, ưu nhã đứng dậy dạo bước trong hư không, đi đến bên cạnh nồi sắt hỏi: "Thật sự ngon sao?"
Nguyên Vũ tự tin nói: "Ta lúc nào thất thủ qua?"
Tinh chi nữ yêu lại dạo bước tới cửa sổ, dùng một cái đuôi đẩy cửa sổ ra, nói rằng: "Hai vị kia của Kim Cương tự và Thái Âm giáo vẫn giống như trước đây, mỗi ngày đả tọa tu hành, ngươi nói, bọn hắn đến cùng đang suy nghĩ gì?"
Nguyên Vũ nhìn chằm chằm ngọn lửa trong lò, nhẹ giọng nói: "Hai lão gia hỏa cố chấp có thể suy nghĩ gì? Tính người của bọn họ đã trở nên đơn bạc, mà một tia nhân tính còn sót lại của bọn hắn có lẽ cũng đang nói cho bọn hắn biết, tất cả những gì bọn hắn làm trước đây đều là sai lầm, có thể lý tính lại khiến cho bọn hắn không cách nào tán đồng rung động này trong nội tâm, cho nên mới khiến cho thế giới này trở nên vặn vẹo như vậy."
"Nhưng bọn hắn rất cường đại!"
"Ta sẽ không quên bọn hắn cường đại."
Tinh chi nữ yêu nhìn hơi nước trong phòng, lẩm bẩm nói: "Lúc trước chúng ta có lẽ không nên…"
Nguyên Vũ đứng lên, ngắt lời nói: "Chuyện đã xảy ra thì không cần suy nghĩ nữa, đã hai lão gia hỏa kia nhận định với thực lực cường đại của bọn hắn, có thể trấn áp tất cả, vậy chúng ta liền rửa mắt mà đợi."
Trong hai mắt của Tinh chi nữ yêu chiếu rọi ra thân ảnh của Nguyên Vũ, nói: "Khai Công đại sư lại mời ngươi đi cùng hắn thảo luận phật pháp."
"..."
Trong ánh mắt Nguyên Vũ hiện lên vẻ kháng cự, sau đó lại cười cười, "Đi thì đi thôi, xem xem lần này lão gia hỏa kia lại có thuyết pháp mới lạ gì."
Hắn nói rồi nhấc nắp nồi lên...
Một bên khác.
Sau khi rời khỏi đạo trường của Nguyên Võ chân quân, Vương Bình liền trực tiếp trở về Thiên Mộc quan, không lâu sau liền nhập định dưới gốc hòe già, hắn cần dành thời gian để suy nghĩ rõ ràng một số chuyện.
Đầu tiên, từ những lời mà Nguyên Võ chân quân nói với hắn, có thể khẳng định là, lần này Liệt Dương Chân Quân muốn dung hợp bộ phận Hỏa Linh bị tách ra trong cơ thể.
Một vị Chân Quân tự mình ra tay, đối với thế giới này mà nói, không thể nghi ngờ là một trận tai nạn.
Mà Liệt Dương Chân Quân dường như đã lựa chọn hắn để giúp đỡ che đậy và vặn vẹo thiên cơ khi dung hợp Hỏa Linh, điều này khiến Vương Bình cảm thấy áp lực, nhưng cũng cảm thấy là một cơ hội.
Trong lúc Vương Bình suy nghĩ, Vũ Liên trèo lên cành cây trên cây hòe già nằm xuống, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vương Bình.
Thời gian một ngày thoáng cái đã qua.
Ngày thứ hai, khi trời vừa sáng, Liễu Song liền xuất hiện ở cuối con đường nhỏ trước cây hòe già.
Vương Bình mở mắt ra, trong hai con ngươi chiếu rọi đồ nhi của mình, trên mặt bất giác hiện ra nụ cười.
Liễu Song bước nhanh về phía trước hành lễ, ôm quyền nói: "Triều đình xuôi nam lại phát văn thư tới, muốn tiến vào Trung Huệ thành, còn nói muốn tới mộ tổ của Vương gia để tế tổ."
Vương Bình khẽ cười một tiếng, hỏi: "Ý của ngươi là gì?"
Liễu Song hẳn là không nghĩ tới Vương Bình sẽ hỏi nàng, nàng hơi kinh ngạc suy tư một chút, mới lên tiếng: "Không bằng để cho bọn hắn tiến vào chiếm giữ Kim Hoài thành."
Vương Bình gật đầu, "Cũng tốt, tế tổ thì miễn đi."
Liễu Song lại không hề rời đi, mà là tiếp tục báo cáo: "Hạ gia đang mưu đồ muốn ám sát Hoàng đế, còn muốn thanh tẩy tử đệ Vương gia xuôi nam."
Vũ Liên tràn ngập hứng thú với đề tài này, liền vội vàng hỏi: "Văn Nghĩa bày kế?"
"Không phải, nhưng Hạ sư đệ hẳn là biết được, những năm nay hắn ở Mạc Châu lộ đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ, ở xa Vân Hải thảo nguyên, Hạ Diêu tiền bối cũng nhiều lần giúp đỡ hắn."
Vương Bình cúi đầu xuống, nhìn đồ uống trà trên bàn trà, cầm lấy một cái chén nhẹ nhàng gõ gõ, dặn dò nói: "Là Đại sư tỷ của bọn hắn, ngươi phải học cách điều tiết quan hệ giữa các sư huynh đệ."
Liễu Song sửng sốt, sau đó ôm quyền nói "Vâng" rồi cáo từ rời đi.
Lần này Vương Bình không giữ Liễu Song lại uống trà, bởi vì giờ khắc này, Thiên Mộc quan có rất nhiều chuyện đang chờ nàng đi xử lý.
Sau khi Liễu Song rời đi, Vũ Liên nhìn về phía Vương Bình nói: "Bây giờ, người có thể ngăn cản Hạ Văn Nghĩa chỉ có Huyền Lăng, nhưng ngươi làm như vậy, sẽ khiến cho tranh đấu giữa sư huynh đệ bọn họ càng thêm kịch liệt, đến lúc đó tránh không được sẽ lan đến Tiểu Trúc."
Vương Bình kích hoạt khôi lỗi trong tiểu viện, để nó đi pha trà, còn mình thì nằm trên mặt đất linh thảo, ngẩng đầu nhìn ráng mây buổi sớm tuyệt đẹp mà ngẩn người, khi một chén trà nóng được rót đầy, hắn nhỏ giọng nói: "Tu vi đến bước này của bọn hắn, muốn tiến thêm một bước cũng chỉ có thể minh tranh ám đấu, chỉ có trải qua khảo nghiệm song trọng về nhân tính và tu vi mới có thể thắng lợi."
Vũ Liên nhắc nhở: "Như vậy là muốn c·h·ết người!"
Vương Bình đứng dậy nâng chén trà lên, nghe hương thơm của nước trà, nói: "Nếu Tiểu Trúc tấn thăng đến cảnh giới thứ ba, ngươi liền để Liễu Song và Hồ Thiển Thiển thân cận Tiểu Trúc nhiều hơn, nhưng không được can thiệp quá nhiều vào chuyện của bọn hắn."
Vũ Liên nhìn dáng vẻ của Vương Bình, đọc được cảm xúc của Vương Bình, cũng không nói gì thêm, đáp ứng một tiếng "Biết" rồi đằng vân xuống bồi Vương Bình thưởng trà.
Thời gian một chén trà công phu sau, Vương Bình mở mắt ra, thả chén trà trong tay xuống, nhìn về phía Lục Tâm giáo, nói: "Tử Loan xuất quan, đến làm cho hắn nhanh đi đem chuyện của Ngọc Thanh giáo làm thỏa đáng."
Khi nói chuyện, hắn lấy ra một cái ngọc bài thông tin kích hoạt, ngọc bài lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Lục Tâm giáo.
Lục Tâm giáo, không đúng, hiện tại hẳn là phải gọi là Lục Tâm quan, sau khi xuất quan, tâm tình của Tử Loan rất tốt, hắn có thể cảm giác được rõ ràng cường độ Nguyên Thần của mình gia tăng, lại thêm lấy được những Nguyên Thần tam cảnh kia, hắn có lòng tin trong vòng một trăm năm sẽ sờ đến thời cơ tấn thăng, đến lúc đó chỉ cần chậm rãi tu hành chờ đợi một cái danh ngạch.
Hắn đang muốn tới tiểu viện của Vấn Tâm điện pha một ly trà, trong lòng đột nhiên có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó liền thấy một cái ngọc bài thông tin lơ lửng trước người hắn, khí tức trên ngọc bài rất quen thuộc, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy xa lạ.
"Gặp qua Phủ Quân!"
Hắn đầu tiên là cung kính hành lễ với ngọc bài lơ lửng, sau đó duỗi hai tay ra đón lấy ngọc bài, lập tức, liền có một đạo thanh quang chui vào giữa mày hắn.
"Đi đón Hoài Mặc đạo hữu, còn phải tận lực bí ẩn?"
Tử Loan đầu tiên là nghi hoặc, ngay sau đó kết hợp các tin tức liền khiến cho hắn đoán được bảy, tám phần câu chuyện, điều này khiến cho trong lòng hắn có một loại cảm giác đặc biệt chờ mong.
Nửa tháng sau.
Tử Loan ở phía bắc xa xôi của Hồ Sơn quốc, ở cuối dãy núi Đoạn Thiên sơn mạch, trên đỉnh một ngọn núi tên là Lang Đầu sơn, nhìn thấy Hoài Mặc đạo nhân đang tu đạo ở nơi này.
Hai người quen biết nhau hơn ngàn năm, gặp mặt tự nhiên là không tránh khỏi hàn huyên.
Sau khi hàn huyên, Tử Loan chung quy là không nhịn được, hỏi ra chủ đề trong lòng: "Bây giờ Ngọc Thanh giáo có danh ngạch đệ tứ cảnh, đạo hữu liền không có một chút ý nghĩ nào sao?"
Hoài Mặc đạo nhân cười đáp lại: "Đạo hữu, ngươi và ta giao tình ngàn năm, cũng không cần phải thăm dò như thế chứ?"
Trên mặt Tử Loan lộ ra một tia thần sắc khó xử, sau đó nói ra mục đích của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận