Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 576: ‘Mộc Linh hình thái’ thành

**Chương 576: 'Mộc Linh hình thái' thành**
Sau khi 'Mộc Linh bản nguyên' kết nối với 'Thông Thiên phù', nó vẫn tiếp tục hấp thu năng lượng ngũ hành bên trong Mộc Linh, sau đó dùng 'Thông Thiên phù' để truyền tải Mộc Linh đã hấp thụ được vào Nguyên Thần và nhục thân của Vương Bình.
Nhục thân và Nguyên Thần của Vương Bình không những không hề có cảm giác bài xích, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, giống như một người khát nước nửa ngày được cầm chén nước tu ừng ực vào bụng vậy.
Mộc Linh tiến vào nhục thân, không hề phát hiện bất kỳ điều gì bất ổn. Chúng theo trăm mạch trong cơ thể, hoàn thành một vòng đại chu thiên vận chuyển, rồi hòa vào linh mạch trong Khí Hải, thoáng chốc đã bị Khí Hải tiêu hóa.
Tương tự như vậy, linh mạch trong Nguyên Thần cũng tự chủ vận chuyển một vòng đại chu thiên, sau đó dung hòa và tiêu hóa cùng Khí Hải của Nguyên Thần.
Vương Bình rất hài lòng với trạng thái hiện tại của mình, hắn theo bản năng triệu hồi cả 'Thông Linh phù' và 'Tá Vận phủ' ra. Ngay khi vừa xuất hiện, chúng liền tự động kết nối với 'Mộc Linh bản nguyên'.
Giây tiếp theo, Vương Bình cảm nhận rõ ràng nhục thân và Nguyên Thần của mình gia tăng tốc độ hấp thu Mộc Linh lên không ít, khiến hắn thoải mái thở phào một hơi.
"Mộc Linh thật nồng đậm, ta bỗng nhiên rất buồn ngủ..."
Giọng nói của Vũ Liên vang lên trong Linh Hải: "Nguyên Thần của ngươi tràn ra Mộc Linh, đang thông qua con đường kết nối Nguyên Thần của chúng ta truyền sang cho ta."
Ý thức và nhục thân của nàng vốn được Vương Bình dùng linh khí Khí Hải của chính mình ấp ủ, cho nên không hề bài xích Mộc Linh tràn ra từ Nguyên Thần của Vương Bình.
Vương Bình nghe vậy suy nghĩ một lát, rồi kiểm tra trạng thái của bản thân. Ý thức linh mạch nhục thân của hắn đang ở trạng thái yên lặng, rất khó có khả năng thức tỉnh. Hơn nữa, ý thức của hắn lúc này rất tỉnh táo, giống như lúc bình thường luyện khí vậy.
"Nếu đó là cơ duyên của ngươi, vậy hãy nắm bắt cơ hội!"
Vương Bình trấn an Vũ Liên trong Linh Hải.
Vũ Liên lại có chút do dự, "nhưng mà, ngươi không có vấn đề gì chứ?"
"Yên tâm đi, trạng thái hiện tại của ta rất ổn định, hơn nữa có thể rời khỏi tu luyện bất cứ lúc nào!"
Vương Bình trấn an nói.
Vũ Liên suy nghĩ một chút rồi vẫn không đồng ý, "Lần tiến hóa này không có tác dụng gì đối với ta, có lẽ chỉ là gia tăng thêm một chút cường độ Nguyên Thần mà thôi."
Vương Bình cũng không tiếp tục thuyết phục nữa, hắn tĩnh tâm lại, ôm chặt quy nhất, chuyên tâm dẫn động Mộc Linh vận chuyển trong nhục thân và Nguyên Thần của mình.
Chẳng bao lâu sau, hắn liền nhập định.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Mộc Linh mà nhục thân Vương Bình hấp thu đạt tới một điểm giới hạn, chân nguyên Khí Hải nhục thân bỗng nhiên gia tốc vận chuyển, hình thành một vòng xoáy, tứ chi bách mạch chịu ảnh hưởng của lực kéo cường đại từ vòng xoáy, gia tăng tốc độ hấp thu Mộc Linh do 'Mộc Linh bản nguyên' mang tới.
Trong trạng thái này, sau khi Mộc Linh vận hành một vòng đại chu thiên trong cơ thể Vương Bình, bắt đầu đồng hóa linh mạch trong cơ thể, khiến chúng chuyển biến theo hướng 'Mộc Linh hình thái'.
Quá trình này giống như khi Vương Bình Trúc Cơ, linh khí trong cơ thể chuyển hóa thành chân nguyên, cũng giống như lúc Nhập Cảnh, chân nguyên trong cơ thể hắn bị Mộc Linh đồng hóa.
Việc tu hành như vậy không có khó khăn trắc trở gì quá lớn, chỉ cần có đủ kiên nhẫn và thời gian.
Vương Bình cảm nhận được Vũ Liên đang khao khát Mộc Linh, liền thông qua ý thức Khí Hải và Nguyên Thần liên thông của bọn hắn, chuyển vận Mộc Linh đang vận chuyển trong Khí Hải của mình vào trong cơ thể Vũ Liên, để tẩm bổ cho nguyên thần và linh mạch của nàng.
Trong cảm xúc của Vũ Liên lập tức hiện lên vẻ vui sướng, không lâu sau liền rơi vào trạng thái ngủ say.
Vương Bình thì gạt bỏ những suy nghĩ, lẳng lặng cảm nhận sự chuyển biến của linh thể nhục thân theo hướng 'Mộc Linh hình thái', trong lúc bất tri bất giác liền nhập định.
Lại không biết đã qua bao lâu, Vương Bình cảm thấy mình như vừa gà gật chợp mắt một chút, sau đó liền bị một cỗ năng lượng trong cơ thể đánh thức. Lúc này, hắn phát hiện linh mạch trong cơ thể đã hoàn toàn đồng hóa thành 'Mộc Linh trạng thái', nhục thân đang phản hồi lại Khí Hải Nguyên Thần, ý đồ đồng hóa Nguyên Thần theo 'Mộc Linh hình thái'. Vương Bình lập tức mừng rỡ.
Hắn không ngờ lần tu luyện này lại thuận lợi như vậy. Sau khi dò xét trạng thái của Vũ Liên, hắn quả quyết một lần nữa gạt bỏ tạp niệm để nhập định. Không lâu sau khi nhập định, hắn lại gặp phải tình trạng như trước đó, tựa như vừa gia nhập đạo quán nghe sư phụ giảng giải kinh văn lúc ngủ gà gật, đầu chỉ vừa khẽ gật một cái, sư phụ liền đã giảng xong kinh văn.
Đồng thời Nguyên Thần cũng đã hoàn thành đồng hóa theo 'Mộc Linh hình thái'.
Lần này Vương Bình không còn là mừng rỡ nữa, mà là mang theo một chút khó hiểu, bởi vì hắn cảm nhận rõ ràng chính mình thật sự giống như phàm nhân mệt mỏi rã rời, thậm chí trong lúc mệt mỏi, ý thức Nguyên Thần không hề phát giác ra một chút nào.
Hơn nữa, hai lần ngủ gật này lại giúp hắn trực tiếp hoàn thành việc tu luyện 'Mộc Linh trạng thái'!
Giờ khắc này, cho dù là nhục thể hay Nguyên Thần của hắn, đều đã có thể hoàn toàn dung nhập vào Mộc Linh. 'Thông Thiên phù' kết nối với vũ trụ trong thiên địa, xúc tu kết nối Mộc Linh chi lực xung quanh nhục thân của hắn đã biến mất không thấy gì nữa, con đường tựa như thác nước kia mà Nguyên Thần kết nối với 'Thông Thiên phủ' cũng không biết tung tích.
Nói cách khác, nhục thể và Nguyên Thần của hắn đã ẩn giấu bên trong Mộc Linh, chỉ cần không giải trừ 'Mộc Linh hình thái', trên cơ bản không thể nào truy tìm được khí tức của hắn.
Đây chính là cảnh giới 'vô'!
Ở cảnh giới này, tu vi của hắn không có sự tăng lên thực chất, nhưng thủ đoạn lại càng trở nên cao minh hơn. Khi giao chiến với người khác, có thể trực tiếp vận dụng Mộc Linh. Ví dụ, khi hắn giao đấu với một tu sĩ Địa Mạch, hắn có thể ra tay từ Mộc Linh, dựa vào đặc tính ngũ hành tương khắc để đánh tan linh mạch và liên hệ thổ linh trong cơ thể đối phương, khiến hắn trở thành một phế nhân.
Nhìn thì giống như trước, nhưng trước kia là dùng Mộc Linh chi khí để đồng hóa, so với việc này thì phức tạp hơn một bước.
"A, ta ngủ thiếp đi sao?"
Giọng nói của Vũ Liên vang lên trong Linh Hải.
Không hiểu sao Vương Bình nghe được giọng nói này lại có chút hoảng hốt, nhân tính yên lặng sau khi nhập định cũng bỗng nhiên trở nên sinh động, giây tiếp theo, hắn liền mở mắt ra.
Nhưng trước mắt lại là một mảnh đen kịt.
"A, chiếu sáng pháp thuật sao lại biến mất rồi?"
Lúc Vũ Liên nói chuyện, nàng vẫy đuôi một cái, một đạo lưu quang màu xanh dâng lên, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong động quật, sau đó nàng liền hoảng sợ nói: "Chúng ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Vương Bình đã phát hiện vấn đề này từ sớm, dù sao việc có ánh sáng hay không cũng không ảnh hưởng đến việc hắn dò xét tình hình xung quanh. Đầu tiên, vân sàng dưới người hắn đã mọc đầy rêu xanh, quần áo trên người cũng đầy ô trọc, các loại pháp trận được điêu khắc trên vách đá và trần nhà xung quanh, trừ Tụ Linh trận còn đang vận hành ra thì những cái khác đều đã hư hỏng.
Giờ phút này, trong lòng hắn dâng lên một vẻ khẩn trương, sau đó đứng sững tại chỗ, thậm chí không dám để Nguyên Thần đi dò xét tình hình Thiên Mộc sơn. Vũ Liên cảm nhận được cảm xúc của Vương Bình, ý thức Nguyên Thần vốn đang mở ra cũng cấp tốc thu về.
Cũng may Vương Bình chỉ sững sờ mấy hơi, lập tức dùng 'Thanh Khiết thuật' để làm sạch ô trọc trên người, lấy ra một bộ đạo y màu lam bình thường trong túi trữ vật thay vào, rồi đưa tay phải ra không ngừng đo lường tính toán thời gian hắn bế quan lần này.
Nhưng nửa ngày trôi qua vẫn không có bất kỳ kết quả nào.
Cuối cùng, hắn không thể không đối mặt với hiện thực. Sau khi cùng Vũ Liên đối mặt nhau hơn mười hơi, hắn mang theo Vũ Liên sử dụng 'Động Thiên Kính' chuyển dời ra bên ngoài, sau đó, hắn cẩn trọng dùng ý thức Nguyên Thần dò xét toàn bộ Thiên Mộc quan.
Thiên Mộc quan nhìn không có gì thay đổi, nhưng lại có một cảm giác xa lạ, bởi vì khí tức của đệ tử trong môn phái đa số đều là xa lạ, hơn nữa hắn không cảm thấy thân ảnh sư phụ trong đạo trường ở phía sau núi.
Đúng lúc này, có hai đạo lưu quang hỏa hồng từ phương hướng Hỏa viện bay lên không trung, rơi xuống trước mặt Vương Bình.
Là Nguyên Chính và Nguyễn Xuân Tử!
"Ta bế quan lần này bao lâu?" Thanh âm Vương Bình rất khẽ, giống như sợ thanh âm quá lớn sẽ quấy rầy tới ai đó.
Nguyên Chính thở ra một hơi, trả lời: "Một trăm năm mươi hai năm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận