Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 661: Trường Thanh Phủ Quân!

Chương 661: Trường Thanh Phủ Quân!
Ngoài sân lớn Thiên Mộc Quan vây quanh.
Phía trên ngọn núi lớn bị vách núi cheo leo ngăn cách tầm mắt ngoại giới, Lãnh Khả Trinh, người phụ trách trị an nội bộ Thiên Mộc Quan trong khoảng thời gian này, nhìn về hướng quảng trường, hiếm khi xuất thần.
Quảng trường rất lớn, nhưng hiện giờ chỉ có một bộ phận rất nhỏ người có thể tiến vào quảng trường. Đa số chưởng giáo cùng đệ tử các môn phái khác đều cung kính chờ đợi ngoài sân lớn, chờ nhân vật chính của ngày hôm nay chính thức tiếp quản phương nam tu hành giới, sau đó mới leo lên quảng trường để thăm viếng hắn.
Khi thanh âm của Vương Bình vang vọng trong ngoài Thiên Mộc Quan, Lãnh Khả Trinh cũng không khỏi thu hồi ánh mắt, cúi đầu chăm chú lắng nghe.
Trong ngoài Thiên Mộc Quan tại thời khắc này trở nên cực kỳ yên tĩnh, duy có thanh âm Vương Bình niệm tụng đảo từ đang vang vọng.
Một khắc đồng hồ sau, trong ngoài Thiên Mộc Quan hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả thanh âm Vương Bình niệm tụng đảo từ cũng biến mất không thấy. Nhưng không người nào dám có hành động vào lúc này.
Bầu không khí yên lặng kéo dài hơn mười hơi thở. Dưới tầng mây trên bầu trời, một đạo ánh sáng sáng ngời vọt phá tầng mây, xuyên thấu kết giới và pháp trận bên ngoài Thiên Mộc Quan, rơi vào không trung tế đàn, sau đó hiện ra thân ảnh một vị mặc đạo y tay áo lớn màu lam, đầu đội ngọc quan bạch ngọc, tay cầm phất trần.
Là Nguyên Võ chân quân đích thân tới, hắn trôi nổi phía trên tế đàn, đầu tiên là vây quanh bốn phía. Giờ phút này, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, nhưng không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, bao quát Vương Bình và Ngao Hồng phía trước nhất.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve râu dài đen nhánh trước ngực, hất phất trần trong ngực, ánh mắt rơi trên thân Vương Bình, nói rằng: "Hiện có tu sĩ Trường Thanh Thiên Mộc Quan, trải qua hơn năm trăm năm tu thành chính quả, đặc biệt phong vị trí Phủ Quân, cùng chư thần thiên địa hưởng hương hỏa nhân gian!"
Một câu rất đơn giản, nhưng phân lượng đại biểu trong này lại không đơn giản.
Nguyên Võ chân quân sắc phong xong Vương Bình lại không lập tức rời đi, hắn đảo mắt trái phải nói rằng: "Các ngươi còn không mau thăm viếng Phủ Quân mới!"
Nguyễn Xuân Tử phía trước nhất lúc này khom người hô: "Bái kiến Nguyên Võ chân quân, bái kiến Trường Thanh Phủ Quân, gặp qua Thất vương gia!"
Sau đó, tất cả tam tịch trên quảng trường đều lặp lại lời của Nguyễn Xuân Tử: "Bái kiến Nguyên Võ chân quân, bái kiến Trường Thanh Phủ Quân, gặp qua Thất vương gia!"
Tiếp theo là tất cả tu sĩ đến xem lễ xung quanh quảng trường, bọn hắn thậm chí còn làm đại lễ quỳ lạy, lặp lại lời nói vang vọng bên tai.
Nguyên Võ chân quân đã biến mất không thấy trong tiếng kêu gào của bọn họ.
Lúc này, có tu sĩ Đạo cung phụ trách tế tự lễ nghi thận trọng đi đến phía trước tế đàn, kề tai Thẩm Tiểu Trúc nói nhỏ hai câu, sau đó, Thẩm Tiểu Trúc leo lên tế đàn, ôm quyền nói với Vương Bình: "Sư phụ, theo quá trình pháp hội, hiện tại ngài nên tiếp nhận thăm viếng của chưởng giáo và tu sĩ các phái."
"Tốt!"
Thẩm Tiểu Trúc sau khi được Vương Bình đồng ý, trước tiên đi xuống tế đàn, sau đó cùng Liễu Song phía dưới nhỏ giọng trò chuyện hai câu, rồi tại ánh mắt soi mói của trên trăm vị tam tịch Đạo cung xung quanh hướng ra ngoài sân lớn đi đến.
Tại chỗ lối vào phía đông quảng trường, Thẩm Tiểu Trúc đứng vững thân hình, tiếp nhận một phần danh sách do tu sĩ Đạo cung phụ trách tế tự lễ nghi đưa tới, ngâm xướng nói: "Đại điển tế tự đã thành, chưởng giáo các phái tiến lên thăm viếng Phủ Quân mới…"
Sau một tràng lớn lời dạo đầu, Thẩm Tiểu Trúc hô theo danh sách: "Lục Tâm giáo, Tam Hà quan, Bình Động môn…"
Môn phái được xướng tên lập tức sẽ đi tới ít nhất hai người, Lục Tâm giáo đại biểu là Hoằng Nguyên và Đồng Kính, Tam Hà quan đại biểu là hai đệ tử Lâm Thần và Tuệ Mẫn của Quảng Huyền, Quảng Huyền đã ở trạng thái bế tử quan, Bình Động môn đại biểu là Văn Hải và Lý bồi đệ tử thân truyền của Lý Lâm.
Văn Hải khi nghe bên tai vờn quanh tên các môn phái, leo lên bậc thang lối vào quảng trường, xúc cảm dưới chân và thanh phong phất qua trên mặt, đều nói cho hắn biết đây là ở trong hiện thực, giờ phút này trong lòng hắn ngoại trừ may mắn chính là may mắn.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, hắn suy nghĩ lung tung giữa bỗng nhiên vang lên một tiếng trách móc: "Dừng bước!"
Hắn theo bản năng dừng bước, suy nghĩ bay tán loạn trong đầu lập tức tiêu tán. Lúc này hắn mới phát hiện phía sau mình đã đi theo có mấy trăm người, mà hắn tại mấy trăm người này lộ ra thật sự nhỏ bé.
Ngay khi hắn còn đang ngây người, có người bên tay trái hắn bước nhanh đi tới, là một vị tu sĩ mặc đạo y xanh đậm Đạo cung, hắn vừa đi còn một bên lặp lại nói: "Đều đứng vững, nhớ kỹ quá trình thăm viếng đã tập luyện hôm qua!"
Phía nam quảng trường, có trên trăm vị họa sĩ đang ghi chép giờ phút này. Một bức tranh khổng lồ dài ước chừng ba trượng đang nhanh chóng thành hình, nó ghi chép thời điểm huy hoàng nhất của trận pháp hội này.
Phía trên tế đàn, Ngao Hồng nhìn tu sĩ lít nha lít nhít phía dưới, thấp nhất trong này đều là tu sĩ nhị cảnh, liền cười nói với Vương Bình bên cạnh: "Chờ ta có một ngày đuổi kịp tam ca, cũng muốn hướng Long Quân đòi một danh hào Phủ Quân, đến lúc đó cũng muốn cử hành một pháp hội như thế."
Vương Bình duy trì mỉm cười, không nói chuyện phiếm cùng Ngao Hồng, bởi vì giờ phút này phía dưới có rất nhiều tam tịch đang lặng lẽ dò xét hắn. Những tam tịch này phần lớn đến từ phương bắc, không có quá lớn lợi ích gút mắc với Vương Bình, cho nên cố kỵ cũng ít đi rất nhiều.
Vũ Liên sẽ đối mặt với mỗi người dự định thăm dò Vương Bình, những người kia có lẽ là cảm giác được hung ác trong ánh mắt Vũ Liên, cơ hồ nghênh tiếp ánh mắt Vũ Liên đều sẽ bất tri bất giác cúi đầu xuống.
"Ta nói đạo hữu, ngươi không cần thiết phải nghiêm túc như vậy, những người này bất quá là…"
"Đạo hữu, có một số việc có thể làm, nhưng không thể nói ra. Chẳng lẽ ngay cả đạo lý này ngươi cũng đều không hiểu?"
Vương Bình dùng Mộc Linh ngăn cách nội dung nói chuyện của hai người, hơn nữa còn vặn vẹo biến hóa bờ môi của bọn hắn khi nói chuyện.
Ngao Hồng nghe vậy nghĩ nghĩ nói rằng: "Trước kia có người đã từng khuyên bảo ta như thế, nhưng ta chưa từng có coi ra gì. Ta là nhi tử Long Quân tu đến đệ tứ cảnh, coi như chọc tới vị Nguyên Võ chân quân vừa rồi, hắn cũng không dám đụng đến ta!"
Vương Bình thật sự có chút mệt mỏi khi trò chuyện với vị con thứ bảy này của Long Quân, nhưng có lẽ cũng là tính cách này của hắn mới khiến cho hắn tấn thăng đệ tứ cảnh. Thế là, hắn nghĩ nghĩ nói rằng: "Nếu như ngươi muốn chiến thắng Tam vương gia, nhất định phải học cái này!"
Ngao Hồng nghe được câu này rơi vào trầm tư.
Lúc này, tất cả đại biểu môn phái đến xem lễ đều đứng vững theo vị trí sớm đã tập luyện, dưới sự dẫn đầu của một chút lễ nghi quan cao giọng nói: "Bái kiến Trường Thanh Phủ Quân, Phủ Quân vạn an!"
Bọn hắn tất cả đều là làm đệ tử lễ, bởi vì từ giờ phút này bắt đầu Vương Bình chính là sư tổ toàn bộ phương nam tu hành giới.
"Đạo sinh chi, đức súc chi, vật hình chi, thế thành chi, thị dĩ vạn vật mạc bất tôn đạo nhi quý đức… Đạo chi tôn, đức chi quý, phu mạc chi mệnh nhi thường tự nhiên… Cố đạo sinh chi, đức súc chi, trường chi dục chi, đình chi độc chi, dưỡng chi phúc chi… Sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, trường nhi bất tể, thị vị huyền đức.”
(Đạo sinh ra, đức nuôi dưỡng, vật thể hiện hình, thế hoàn thành. Cho nên muôn vật không gì không tôn đạo mà quý đức... Đạo tôn, đức quý, không ai ban mệnh mà thường tự nhiên... Cho nên đạo sinh ra, đức nuôi dưỡng, cho lớn cho thành, cho đình cho độc, dưỡng mà che chở... Sinh ra mà không chiếm hữu, làm mà không cậy công, nuôi lớn mà không làm chủ, đó gọi là huyền đức).
Vương Bình dùng lời của Thánh nhân kiếp trước dạy bảo đám người một phen sau dặn dò: "Các ngươi tu hành không dễ, muốn không kiêu không ngạo, không cần thiết trái với trật tự Đạo cung."
Dứt lời, hắn nhìn về phía Ngao Hồng bên người, hô: "Tiếp tục thế cuộc vừa rồi của chúng ta?"
Ngao Hồng từ trong trầm tư tỉnh lại, theo bản năng nhẹ gật đầu.
Sau đó, hai người biến mất không còn tăm hơi không thấy.
Lúc hai người xuất hiện lần nữa, là trong lương đình ở biên giới lâm viên đỉnh núi, giữa lương đình bày ra một bàn cờ, trên bàn cờ là một nửa ván cờ dang dở.
Ngao Hồng cầm chén rượu bên cạnh bàn cờ, uống rượu ngon bên trong, đáp lại lời đề hai người vừa rồi nói: "Ngươi nói không sai, Tam ca của ta người kia quá sẽ thu nạp lòng người, cho nên thế nào đều theo không kịp khí diễm của hắn, từ giờ trở đi, ta phải thay đổi một chút sách lược của ta."
Vương Bình ngồi bên tay trái bàn cờ, xuất ra hai tịch thông tin lệnh bài. Từ khi hắn chính thức tiếp nhận xưng hào Phủ Quân, lệnh bài liền không ngừng có năng lượng ba động truyền đạt tới ý thức nguyên thần của hắn.
Là hai tịch khác gửi tới chúc mừng, Vinh Dương Phủ Quân là người đầu tiên phát tới chúc mừng, thuận tiện còn đề cập buổi tối hôm nay giờ Hợi một khắc có hai tịch thông lệ hội nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận