Ta Tu Tiên Có Thanh Tiến Độ

Chương 743: Yêu tộc tâm tư

Chương 743: Tâm tư của Yêu tộc
Trong đại sảnh khách sạn, tiếng người ồn ào náo nhiệt, từng chiếc bàn bát tiên kê san sát các ngóc ngách đại sảnh. Có bàn khách nhân đang lớn tiếng ồn ào, có bàn khách nhân lại nhỏ giọng trò chuyện.
Nơi này không có người kể chuyện hay sân khấu diễn kịch, bởi vì phần lớn khách nhân ở đây đều là người qua lại Nam Bắc, bọn họ không hề có hứng thú với những câu chuyện của người kể hay các vở diễn trên sân khấu.
Vương Bình vừa bước vào, một tiểu nhị mặc áo vải lập tức tiến đến, là người, không phải yêu.
"Khách quan đến không đúng lúc rồi, hiện tại quán chúng ta chỉ còn chỗ trống ở góc khuất, ngài xem..." Tiểu nhị rất khách khí, vừa nói vừa định dẫn Vương Bình tới chỗ trống.
Vương Bình khoát tay, nói: "Ta hẹn người rồi."
Khi bước vào khách sạn, hắn đã dùng Nguyên Thần nhanh chóng dò xét qua toàn bộ khách sạn, rất nhanh liền khóa chặt vị trí của Bộ Quỳnh. Nàng không ở phòng riêng trên lầu hai, mà ở vị trí gần cửa sổ bên trái đại sảnh. Cùng bàn với nàng còn có một người, tướng mạo người này không khác người thường là bao, nhưng Vương Bình lại cảm ứng được yêu khí trên người hắn.
Có thể xảy ra tình huống này, hoặc là tu sĩ nhân đạo tu luyện yêu pháp, nhưng tu sĩ như vậy nhiều nhất cũng chỉ mới Nhập Cảnh, không có tư cách ngồi cùng bàn với Bộ Quỳnh. Vậy chỉ có một khả năng, hắn là đại yêu cảnh giới "đan thành", yêu tộc ở cảnh giới này có thể hóa thân thành người.
Khi Vương Bình đi về phía Bộ Quỳnh, hắn cố ý phóng ra một chút khí tức của mình. Bộ Quỳnh đang uống trà lập tức phát giác được, nàng vội vàng chào hỏi yêu tộc bên cạnh đứng dậy, ánh mắt nghênh đón Vương Bình, vội vàng đi tới.
"Kia là một con chuột!"
Âm thanh của Vũ Liên vang lên trong Linh Hải của Vương Bình.
Vương Bình hiểu rõ, hắn vừa rồi cảm ứng được khí tức quen thuộc trên người vị đại yêu này, cỗ khí tức này đã thức tỉnh ký ức sắp bị lãng quên của hắn, nhớ tới sự kiện cảng Vĩnh Minh lúc đó, có con thử yêu chuyên đào hang.
Hắn tên là gì nhỉ?
Vương Bình có chút hoảng hốt hồi tưởng lại tên của con thử yêu kia.
Lúc này, Bộ Quỳnh đã đến gần.
"Mạo muội mời đạo hữu đến đây, không quấy rầy đến đạo hữu thanh tu chứ?"
Bộ Quỳnh ôm quyền nói chuyện, sau đó chỉ về phía yêu tộc bên cạnh nàng, giới thiệu: "Vị này là trưởng lão yêu tộc, Quyền Văn đạo hữu. Trong khoảng thời gian này, ta vừa vặn chuẩn bị một chút vật tư ở chỗ yêu tộc..."
"Tiểu đạo không mời mà tới, mong rằng Trường Thanh đạo hữu chớ trách!" Quyền Văn ôm quyền nói.
Vương Bình đương nhiên hào phóng biểu thị không ngại, quay đầu chăm chú đánh giá Quyền Văn. Người này mặt rất nhọn, ánh mắt có lẽ là do mắt một mí nên có vẻ rất nhỏ, đầu đội mũ thương nhân dệt bằng gấm vóc, trên người mặc trường sam ngắn tay màu xám trắng, bên hông đeo đai lưng vàng óng ánh.
Bộ Quỳnh thì mặc chiến giáp da xinh đẹp tinh xảo, cổ áo và ống tay áo đều có hoa văn phức tạp mà mỹ lệ. Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, tựa như là một thương nhân giàu có cùng với bảo tiêu của hắn.
Vũ Liên nghe được ba người chào hỏi, lập tức chui ra khỏi ống tay áo, ghé vào trên bờ vai Vương Bình ho nhẹ một tiếng.
Bộ Quỳnh vội vàng ôm quyền nói: "Chúc mừng Vũ Liên đạo hữu tấn thăng!"
Nàng hiển nhiên đã sớm biết chuyện Vũ Liên tấn thăng đệ tứ cảnh.
Quyền Văn cũng ôm quyền chúc mừng.
Mấy người bọn họ làm dáng bắt mắt như thế, lại không hề gây nên sự chú ý của những khách nhân khác trong đại sảnh, bởi vì Vương Bình đã dùng ‘Thông thiên phù’ bóp méo ý nghĩ của những người khác.
Khách khí một hồi, Bộ Quỳnh mời Vương Bình nhập tọa.
Vị trí Bộ Quỳnh chọn xác thực rất tốt, ngoài cửa sổ là đường sông bên ngoài huyện Miên Trúc. Bởi vì địa thế khách sạn rất cao, có thể thấy rõ ràng thuyền buôn qua lại trên đường sông, thỉnh thoảng còn có gió mát tự nhiên thổi tới.
"Đây là đồ vật đạo hữu muốn!"
Khi Vương Bình ngồi xuống, Bộ Quỳnh lấy ra một chiếc thủy tinh màu đen đã được phong ấn, nói: "Hạch tâm Tinh Thần có năng lực ‘tăng thêm’, năng lượng tam cảnh bên trong nó còn chưa bị tước đoạt, vừa vặn phù hợp với yêu cầu của ngươi, bất quá ngươi cần phải dùng pháp trận áp chế ý thức điên cuồng của nó trước khi sử dụng để luyện chế pháp khí."
Nàng nói xong liền đưa thủy tinh cho Vương Bình, Quyền Văn bên cạnh thì đứng dậy, đi về phía một tiểu nhị gần đó.
"Nhất định phải nhớ kỹ, ý thức bên trong nó chỉ có thể áp chế, không thể khu trục. Nếu không sẽ không cách nào duy trì năng lượng tam cảnh của nó, cũng không đạt được yêu cầu của ngươi. Nếu như ngươi thấy phiền toái, có thể dùng khôi lỗi từ từ bồi dưỡng nó tới tam cảnh, sau đó lại luyện hóa ý thức khôi lỗi cũng được, chỉ là có chút phức tạp."
Bộ Quỳnh nói rất nhanh, nhìn qua giống như một người bán hàng đang chào hàng sản phẩm.
Vương Bình lại không nhận lấy thủy tinh, bởi vì Bộ Quỳnh còn chưa nói giá của nàng. Vũ Liên rướn cổ lên, dùng đôi mắt dọc màu vàng kim cẩn thận đánh giá thủy tinh, sau đó thảo luận trong Linh Hải của Vương Bình: "Bên trong đúng là một hạch tâm Tinh Thần, hơn nữa ẩn chứa ký ức điên cuồng."
Nàng nói xong, lại nhìn sang bên cạnh, Quyền Văn tự mình bưng tới hai chén trà xanh nóng hổi.
"Trường Thanh đạo hữu nhất định phải nếm thử trà xanh của ta!" Quyền Văn rất là khách khí bưng trà lên cho Vương Bình, vẻ mặt đầy vẻ mong chờ lĩnh giáo.
Bộ Quỳnh cười ha hả phụ họa: "Đạo hữu thế nhưng là tổ sư gia của trà đạo, Quyền Văn đạo hữu là muốn lấy điềm tốt từ ngươi, để cho lá trà của hắn có thể bán được giá tốt!"
Lời này của nàng không hề khoa trương, hiện tại trà đạo đúng là được truyền ra từ chỗ Vương Bình. Lúc ban đầu khi tu vi của hắn còn thấp, căn bản không có người coi hắn ra gì, nhưng từ khi hắn tấn thăng đệ tứ cảnh, chỉ cần là người nghiên cứu trà đạo đều sẽ cung phụng tượng thần Kim Thân của hắn, hơn nữa ngày nào hương hỏa cũng không ngừng.
Vương Bình nâng chén trà lên, trước tiên là ngửi mùi hương, hỏi: "Trà này tên là gì?"
Quyền Văn lập tức chất đầy nụ cười đáp lại: "Băng Lan."
Khi Vương Bình nghe thấy hai chữ 'Băng Lan', hương trà xuyên qua khoang mũi chui vào trong cơ thể hắn, khiến cho linh mạch trong cơ thể hắn cảm giác được một tia lạnh buốt chợt lóe lên, rất là sảng khoái.
"Tên rất hay!"
Hắn tán dương, Vũ Liên đã một ngụm nuốt vào trà trong chén. Nàng phun ra Xà Tín tử nhìn xem Vương Bình làm bộ làm tịch đánh giá, không khỏi nhả rãnh trong Linh Hải: "Mau uống đi, uống xong bảo hắn mang thêm một chén nữa."
Vương Bình nghiêng đầu liếc nhìn Vũ Liên, Vũ Liên lại phun ra Xà Tín tử.
Một ngụm trà vào bụng, nước trà có vị trà xanh bình thường, lại mang theo một tia khí tức lạnh buốt, cỗ khí tức này gần giống với Thủy Linh chi khí.
Chủ yếu nhất là cỗ khí tức này lại có thể ảnh hưởng đến tu vi của Vương Bình!
"Nó được bồi dưỡng từ băng điểu dùng chính huyết mạch của mình, người bình thường uống nó có thể kéo dài tuổi thọ, tu sĩ uống xong sẽ cảm thấy sảng khoái tinh thần." Quyền Văn nói đến đây có chút đắc ý, "Ta đã cho mấy vị lão tổ tông thử qua, bọn hắn cũng có thể cảm giác được loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái giống như đang thấm vào Nguyên Thần."
"Vì sao không mở rộng mua bán?"
Vương Bình đặt chén trà xuống, hỏi thăm.
Quyền Văn nhìn chén trà trống không trước mặt Vũ Liên, ngoắc gọi tiểu nhị đã đợi lâu bên cạnh. Tiểu nhị thấy thế lập tức bước nhanh tới, cúi đầu đặt ấm trà trong tay lên bàn bát tiên, sau đó lại nhanh chóng rời đi.
"Đạo cung nói trà này của ta dễ dàng khiến người ta nghiện, còn nói là chúng ta bỏ thêm máu huyết của yêu tộc vào trong lá trà!"
Quyền Văn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vương Bình gật đầu, hắn thấy rõ ràng, trong nước trà này chỉ có Thủy Linh chi khí rất đặc thù, mang theo một tia đặc tính của thiên tài địa bảo, đây cũng là năng lực huyết mạch của băng điểu nhất tộc.
"Tinh Thần Liên Minh chưởng quản nhiều thương lộ như vậy, đạo hữu liền không có cách nào xử lý sao?" Vương Bình nhìn về phía Bộ Quỳnh.
"Chúng ta sớm có mua sắm, tiền tuyến đã bắt đầu được thưởng thức ngụm trà nóng này từ hơn một trăm năm trước. Quyền Văn đạo hữu là muốn bán lá trà của hắn cho Đạo cung, hay là trước bán đến tu hành giới phương Nam cũng được."
Bộ Quỳnh cười giải thích.
Vương Bình cũng nghe ra Bộ Quỳnh là muốn đổi thẻ đánh bạc trong lần giao dịch này thành quan hệ mậu dịch giữa yêu tộc và tu hành giới phương Nam. Đối với Vương Bình mà nói như thế không có gì, hiện tại tu hành giới phương Nam cùng yêu tộc sớm đã có mậu dịch, chỉ là hạn định trong phạm vi nhất định.
Lá trà chắc chắn sẽ không nằm trong phạm vi này, trong này có lợi nhuận lớn. Sản phẩm của yêu tộc quá ưu tú, nếu tiến vào thị trường chỉ sợ sẽ trực tiếp lũng đoạn thị trường cấp cao, đây là chuyện không ai muốn thấy, cho nên người phụ trách phương diện này của Đạo cung mới lấy lý do hoang đường như vậy để cự tuyệt.
Vương Bình lúc này cầm lấy thủy tinh trên bàn, hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?"
Ánh mắt Bộ Quỳnh rơi vào trên thủy tinh, nhẹ giọng phụ họa nói: "Còn có ‘Động Lực hoàn’ đặc chế, chúng ta muốn hạn ngạch ba vạn viên mỗi năm, ‘Động Lực hoàn’ bình thường một triệu viên hạn ngạch."
Nàng nói xong lại bổ sung: "Chúng ta có thể dùng năng lượng vực ngoại đã được tinh luyện để đổi!"
Trong lòng Vương Bình khẽ động, từ khi Vinh Dương Phủ Quân nói cho hắn biết tu hành sau này cần lượng lớn năng lượng, hắn đã ra lệnh cho Liễu Song thu thập tất cả thiên tài địa bảo có thể tụ năng lượng, nhưng hắn biết những chuẩn bị này khẳng định là không đủ.
Trạm trung chuyển bí mật ngoài không gian cũng chỉ có thể duy trì tu hành cơ bản, vật liệu duy nhất có thể vận chuyển đại lượng chỉ có thương đạo của Tinh Thần Liên Minh. Nguyên bản hắn cũng đang đánh chủ ý vào thương đạo này, có thể vẫn không có cơ hội nào.
Không ngờ bây giờ cứ như vậy lại tự đưa tới cửa!
Nhưng giao dịch ở đây lại là ‘Động Lực hoàn’ đặc chế. Phải biết thứ này sau khi bạo tạc tương đương với tu sĩ Trúc Cơ viên mãn tung ra một kích toàn lực, có đôi khi thậm chí có thể làm bị thương tu sĩ Nhập Cảnh!
"Động Lực hoàn đặc chế không có sản lượng cao như vậy, hàng năm nhiều nhất chỉ có thể cung cấp cho các ngươi hai ngàn viên!"
Vương Bình trực tiếp cắt đứt hơn chín mươi phần trăm hạn ngạch.
Ai ngờ Bộ Quỳnh lại mỉm cười, nói rằng: "Như vậy, hợp tác vui vẻ." Nàng nói xong, lại nhìn về phía Quyền Văn, người sau đứng dậy, chắp tay đầy áy náy, sau đó đi về phía hậu viện khách sạn.
Bộ Quỳnh sau khi hắn đi, nhìn về phía Vương Bình hỏi: "Đạo hữu cảm thấy tòa thành thị này thế nào?"
Vương Bình không biết tại sao Bộ Quỳnh lại bỗng nhiên đề cập đến đề tài này, hắn thành thật trả lời: "Rất tốt, so với đa số thành thị trên Tr·u·ng Châu đại lục đều tốt, trật tự thành thị rõ ràng, bách tính sinh hoạt giàu có."
Sau khi Vương Bình nói xong câu này, Vũ Liên nhắc nhở trong Linh Hải: "Vừa rồi, trong khoảnh khắc, tâm tình của nàng biến đổi rất phong phú, vào thời khắc ấy, nàng nhất định đã nghĩ tới rất nhiều vấn đề, ngươi cẩn thận, đừng để bị nàng lừa."
Vương Bình nâng chén trà lên, dùng động tác uống trà để che giấu tâm tư đang suy nghĩ.
Bộ Quỳnh tay phải khẽ giật giật hộ oản bằng da ở tay trái, trầm ngâm hai hơi, nói rằng: "Yêu tộc cũng là một cỗ lực lượng hiếm có trong tu hành giới, đã mấy ngàn năm trôi qua từ khi hai tộc chúng ta xung đột, cừu hận sớm đã tiêu tan. Ngươi xem, hiện tại bọn hắn có thể chung sống hòa thuận với chúng ta, mặc dù thỉnh thoảng có ma sát, nhưng hai tộc đều có quy củ riêng."
Vương Bình nghe đến đó đã hiểu rõ ý nghĩ của Bộ Quỳnh, nhưng hắn cần phải biết rõ ràng đây là ý nghĩ của riêng Bộ Quỳnh, hay là ý nghĩ của toàn bộ Tinh Thần Liên Minh. Nếu như là ý nghĩ của toàn bộ Tinh Thần Liên Minh, vậy thì quá mức nguy hiểm!
Quả thật, đối với toàn bộ tu hành giới mà nói, tu sĩ nhân đạo và yêu tộc dung hợp là một chuyện tốt, yêu tộc có thể dùng huyết mạch của bọn hắn chế tạo ra một chút bảo vật có lợi cho tu hành, tu sĩ nhân đạo bố trí pháp trận và luyện chế đan dược đối với yêu tộc mà nói cũng là chuyện tốt.
Nhưng đối với Huyền Môn Ngũ phái mà nói thì đây không phải là chuyện tốt, Vương Bình là một trong những người phát ngôn của Huyền Môn, yêu tộc thật sự muốn xuất thế sẽ làm tổn hại lợi ích của bọn hắn. Tỉ như, bọn hắn nguyên bản có thể lũng đoạn vật liệu của yêu tộc, phát tài lớn trong tu hành giới, nhưng sau khi yêu tộc xuất thế, khoản tiền bất nghĩa này nhất định không thể tiếp tục kiếm được.
Điểm mấu chốt nhất là, yêu tộc xuất thế nhất định phải đè ép không gian sinh tồn của tu sĩ Huyền Môn!
Bộ Quỳnh thấy Vương Bình không nói gì, lại tiếp tục nói: "Thực lực yêu tộc cường đại như vậy, lại chỉ chiếm không đến hai mươi ghế tứ tịch trong Đạo cung, thực sự có chút lãng phí."
Vương Bình đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm Bộ Quỳnh, nói rằng: "Đạo hữu có ý nghĩ gì, không bằng nói thẳng!"
Bộ Quỳnh nhấc ấm trà lên, pha trà cho Vương Bình và Vũ Liên, đồng thời nói rằng: "Ta đang suy nghĩ, có nên thiết kế thêm hai ghế tam tịch cho yêu tộc không, nếu như có thể, cũng có thể cân nhắc cho bọn họ một ghế thường tịch, cứ như vậy chúng ta cũng có thể lắng nghe thanh âm của yêu tộc với tốc độ nhanh nhất."
Vương Bình lại nâng chén trà lên, tùy ý uống một ngụm trà, hỏi: "Đây là ý tứ của đạo hữu, hay là yêu tộc ủy thác đạo hữu nói? Hay là ý nghĩ của Tinh Thần Liên Minh?"
Bộ Quỳnh liếc nhìn về phía Quyền Văn vừa rời đi, hồi đáp: "Là một ý nghĩ ta sinh ra trong những năm gần đây, lần này vừa vặn đụng phải một ít chuyện ở yêu vực, liền hẹn đạo hữu đến để thảo luận một hai, muốn nghe xem cái nhìn của đạo hữu."
Nàng nói xong lại bổ sung: "Nội bộ yêu tộc bây giờ cũng thật vất vả mới thống nhất được ý kiến, bằng lòng ngồi xuống cùng chúng ta giao lưu, ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt."
Vương Bình sẽ không tin chuyện hoang đường của nàng, sau khi nghe xong câu nói này của Bộ Quỳnh, hắn ra vẻ suy nghĩ nửa ngày, mới lên tiếng: "Ta chỉ có thể nói việc này rất khó, cho dù đồng ý, chỉ sợ điều kiện mở ra cũng không phải là điều yêu tộc có thể chấp nhận."
Một cái danh ngạch tam tịch, bọn hắn không cần báo cáo chư vị Chân Quân đã có thể làm quyết định, chỉ là Vương Bình không thể cứ đơn giản đồng ý như vậy. Huyền Môn Ngũ phái mặc dù tranh đấu lẫn nhau, nhưng nếu đối mặt với vấn đề yêu tộc, nội bộ bọn họ nhất định phải thương nghị một phen trước.
"Nếu như đạo hữu nguyện ý làm thuyết khách..."
"Dừng lại, ta không có khả năng làm thuyết khách, ta có thể chuyển lời, những chuyện khác ta sẽ không quản!"
"Vậy thì nhờ đạo hữu!"
"Đừng nói lời như vậy, ta không làm gì cả, chỉ là chuyển lời." Vương Bình nhấn mạnh lập trường của hắn, sau đó liền đứng dậy chắp tay nói: "Trong vòng nửa năm, ta sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn!"
Dứt lời, hắn không đợi Bộ Quỳnh nói chuyện, liền đi về phía đại môn. Vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy một vị Hổ Yêu mặc trọng giáp chờ sẵn bên cạnh ôm quyền bái lễ: "Gặp qua Trường Thanh Phủ Quân, đây là một chút lễ vật nhỏ lão tổ tông chúng ta đưa cho Phủ Quân."
Hổ Yêu đưa ra một bao lá trà.
"Ha ha!"
Vương Bình khẽ cười một tiếng, không hề cầm lấy lá trà. Khi hắn nhìn về phía quan đạo, người đang ở trước mắt đã biến mất tại chỗ, khi hắn xuất hiện lại, đã trở lại cây hòe già ở Thiên Mộc quan.
"Đinh ~"
Vương Bình đặt thủy tinh chứa hạch tâm Tinh Thần lên bàn trà, khi Vũ Liên dùng cái đuôi cuốn nó lại cẩn thận quan sát, Vương Bình lấy ra thông tin lệnh bài, lần lượt liên hệ Vinh Dương Phủ Quân, Ngao Bính, Chi Cung và Khai Vân, đem lời nói của Bộ Quỳnh truyền đạt lại cho bọn hắn.
Hắn sở dĩ muốn làm chuyện này, là bởi vì hắn phát hiện ra, với quy tắc của Đạo cung hiện tại, nếu chỉ có Huyền Môn Ngũ phái, hắn nắm giữ quyền lên tiếng tuyệt đối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận