Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 367: Tạo nên nhân sinh quan đúng đắn cho Tiểu Hồng

Tiểu Hồng biết hát "Bài ca đi học", An Lâm cũng không cảm thấy có gì lạ cả. Dù sao thì khi quang hợp Tiểu Hồng rất thích hát nhạc thiếu nhi, "300 bài hát thiếu nhi" cũng là do hắn tặng cho Tiểu Hồng.

Nhưng ai có thể nói cho An Lâm biết, trên đầu Tiểu Hồng tại sao đội một cái "Mặt trời", trong tay tại sao lại cầm pháp trượng, đây là phong cách gì vậy?

Còn nữa, cái thứ được Tiểu Hồng gọi là "Sứ giả mặt trời", lại là hình dạng hòa thượng toàn thân cơ bắp, đây là cái quỷ gì chứ?

"A, chuột túi chạy trốn rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Mặt trời mà Tiểu Hồng đính trên đầu rơi xuống bên cạnh An Lâm, trên khuôn mặt dễ thương mang theo vẻ thanh thuần, bây giờ hiện lên một chút khổ não.

"Ảnh Ma có dị năng không gian, điều này giải thích vì sao nó có thể sống sót trong biển lửa tứ linh của tôi, vì vậy có thể trực tiếp đâm thủng phòng ngự hư không của lửa nóng, trực tiếp công kích tôi..." An Lâm cau mày mở miệng nói: "Tuy nhiên nó không phải kỳ Phản Hư, loại không gian này sử dụng năng lượng duy trì thời gian, chắc chắn không thể mãi mãi được, chúng ta chờ một chút, xem nó có thể nhịn không xuất hiện được không?"

"Ồ..." Tiểu Hồng rất ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt quyến rũ ngưng thần nhìn bốn phía xung quanh.

Đại Bạch rất kích động chạy đến bên cạnh Tiểu Hồng: "Hồng lão đại, cô đúng là phúc tinh của chúng tôi, vừa ra tay là có thể cứu rỗi thế giới, không khiến cho quân đoàn thú sủng chúng ta mất thể diện, gâu!"

"Hì hì..." Tiểu Hồng được thổi phồng khiến khuôn mặt đỏ ửng, nhất thời hứng khởi, liền triệu hồi thêm mấy sứ giả mặt trời, chia ra đứng trong mật thất, chuẩn bị cho Ảnh Ma vừa ra liền đánh chết.

Dù sao cũng là chủ nhân hỏi, Tiểu Hồng trả lời rất nhanh, nũng nịu nói: "Chủ nhân, anh nhìn đầu hòa thượng, thì anh nghĩ đến cái gì?"

An Lâm nghe thấy vậy, trong lòng bỗng cảm thấy rầu rĩ.

An Lâm: "..."

"Sai! Có thể nghĩ đến mặt trời!" Tiểu Hồng nói với giọng du dương trầm bổng: "Đầu hòa thượng, tròn tròn, giống như mặt trời trên bầu trời, còn có thể phản chiếu ánh sáng của mặt trời, vì vậy bọn họ mới xứng làm sứ giả mặt trời!"

"Không mệt, không mệt, nói về màu vàng này là quà tặng của mặt trời, chúng tôi đều cần phải ca tụng mặt trời!"

Khuôn mặt nó bày ra vẻ cảm khái, hai tay giơ cao: "Chỉ có hòa thượng mới cạo tóc đen đi, phản chiếu ánh hào quang của mặt trời! Ca tụng mặt trời!"

An Lâm nhìn thấy bên trong mật thất là một đám hòa thượng cơ bắp, khóe miệng không nhịn được giật giật.

Có phải Tiểu Hồng bị mặt trời chiếu đến choáng váng rồi hay không?

Mắt Tiểu Hồng sáng ngời, vô cùng tự hào nói ra.

"Cái kia... Tiểu Hồng, nhóc... gọi mặt trời ra có mệt không?" Hắn cảm thấy trước tiên nên thăm dò trạng thái của Tiểu Hồng một chút mới thỏa đáng.

"Có thể nghĩ đến cái gì đây... bọn họ cũng không có tóc?" An Lâm nháy nháy mắt, mở miệng nói.

An Lâm có chút đau lòng nhìn Tiểu Hồng, có phải bình thường hắn quan tâm đến nó ít quá, vì vậy nó phát sinh biến hóa đáng sợ như vậy mà hắn lại chưa hề phát hiện ra...

"Cái này... Mấy hòa thượng này là gì vậy, bọn họ có quan hệ gì với sứ giả mặt trời?" An Lâm nghĩ, vẫn quyết định dùng phương thức hỏi trực tiếp, tìm hiểu thế giới nội tâm của Tiểu Hồng.

"Tiểu Hồng, hòa thượng cạo trọc đầu không phải để ca tụng mặt trời, mà là để chặt đứt phiền não, không lo không nghĩ..." An Lâm tận tình khuyên bảo giải thích.

Lúc này Tiểu Hồng càng kích động hơn: "Sinh mệnh cho các người mái tóc màu đen, các người lại dùng nó để chắn ánh mặt trời."

Chuẩn rồi, không còn gì nghi ngờ nữa, Tiểu Hồng nhất định bị phơi đến ngu người rồi!

Nó nói thật hay, thật có đạo lý, thật thâm sâu...

Là như vậy sao? Thật sự là như vậy sao?

Đầu trọc dưới ánh sáng của Tiểu Hồng chiếu xuống, lấp lánh, không thể nhìn thẳng...

*Đây là một câu trong kinh phật: Nếu gọi một vật là vật khi nó chính là một vật thì vật đó có thể được ghi danh là vật. Nếu gọi một vấn vốn không phải là vật thì tuy nó là vật mà không phải là vật. Vì vậy, vật không phải tùy thuộc vào tên gọi mà có thể trở thành vật được, tên gọi cũng không tùy thuộc vào vật mà có thể trở thành chân thật.

Không được, nhất định phải ngăn cản loại chuyện như này xảy ra, nếu không phong cách của Tiểu Hồng sẽ lệch lạc cách xa mười vạn tám ngàn dặm, không thể cứu chữa!

Tiểu Hồng nghe thấy vậy liền mở miệng phản bác: "Dĩ vật vật tắc vật khả vật, dĩ vật vật phi vật tắc vật phi vật, vật bất đắc danh chi công, danh bất đắc vật chi thực, danh vật bất thực, thị dĩ vật vô hòa dã*. Chủ nhân, có những thứ tồn tại cũng không nhất định giống như kể lại, sự vật cùng với tên gọi cũng không nhất định phù hợp. Mặc dù tượng không phải tượng, cũng chính là huyền ảo, trong mắt tôi, đầu trọc chính là chân thật, cũng chính là ca tụng mặt trời!!!"

"Bốp!" Hai tay nó bỗng nhiên vỗ một cái, dường như tỉnh ngộ ra gì đó: "Ai nha, tôi nói làm sao lúc quang hợp, dường như thiếu cái gì đó, hóa ra là do chính tôi không quán triệt tuân theo!"

Tiểu Hồng nghe thấy vậy liền ngơ ngác, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều lộ ra vẻ trầm tư.

An Lâm hít sâu một hơi, trịnh trọng mở miệng nói: "Đầu trọc là để ca tụng mặt trời, vậy nhóc vì sao phải giữ lại tóc chứ, điều này chứng minh muốn ca tụng mặt trời, chỉ cần thành tâm là đủ rồi!"

An Lâm ngây người ngay tại chỗ, bị nghẹn đến mức trợn mắt há hốc mồm, trong lòng suy nghĩ trăm vòng.

An Lâm bị một màn này dọa đến mức giật nảy mình, càng nhìn càng cảm thấy quái dị.

Hòa thượng cơ bắp thô to, thân thể, trên đầu đều phản chiếu ánh nắng...

Khốn nạn! Phong cách này tuyệt đối có vấn đề!!!

Cuối cùng thì Tiểu Hồng bị phơi đến ngu người, hay là bị phơi khiến cho thông minh ra?

Đúng lúc đó, mấy hòa thượng cơ bắp quay đầu cười hiền lành với An Lâm.

Không đúng, tại sao phải khuyên bảo nó, chưa biết chừng đầu trọc thật sự là để ca tụng mặt trời thì sao?

Làm sao bây giờ, loại người tục tằn như hắn làm sao khuyên bảo được nó đây?

Ngay sau đó, nhẫn không gian lóe lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay nó, hướng về phía đầu của nó.

Gì vậy! An Lâm nhìn thấy sợ sắp tè ra quần, vội vàng nhào đến ôm chặt Tiểu Hồng.

"Dừng lại! Dừng lại!!! Những lời vừa rồi coi như tôi chưa nói!" Hắn ôm thân thể mềm mại thơm tho của Tiểu Hồng la lớn.

Khuôn mặt Tiểu Hồng lộ ra vẻ khó hiểu: "Tại sao làm như anh chưa nói, tôi cảm thấy chủ nhân nói rất có đạo lý mà!"

An Lâm muốn khóc rồi, có đạo lý cái rắm ý, câu trước "Tại sao nhóc phải giữ lại tóc" chỉ là để làm nền cho tốt, trọng điểm là "Ca tụng mặt trời chỉ cần thành tâm là đủ", là câu này mà!

Nếu Tiểu Hồng thật sự cạo trọc đầu, phong cách này nhất định sẽ bùng nổ.

Thời điểm chiến đấu, một cô em đầu trọc thiên kiều bá mị xuất hiện trên chiến trường, hét lớn một tiếng "Ca tụng mặt trời!", sau đó một đám hòa thượng cơ bắp vọt ra chiến đấu...

Đến lúc đó không chỉ Tiểu Hồng, mà An Lâm với tư cách chủ nhân cũng chắc chắn sẽ thân bại danh liệt.

Đến lúc đó, nhất định sẽ có rất nhiều người nghi vấn, là loại chủ nhân biến thái như thế nào, mới có thể giáo dưỡng Tiểu Hồng thành dạng như này chứ?

An Lâm đoạt lấy trường kiếm của Tiểu Hồng, vuốt vuốt mi tâm, trong lòng suy tư tìm từ.

Đúng lúc này, một không gian nào đó trong phòng biến động, ngay sau đó một vết nứt bắt đầu xuất hiện.

Trong không gian bừng sáng, khe nứt này chói lọi vô cùng. Rất rõ ràng, Ảnh Ma đã không nhịn được, muốn một lần nữa trở về không gian này rồi.

Một con chuột túi màu đen "Phốc" một cái rơi trên mặt đất.

Ánh sáng rực rỡ của Tiểu Hồng dường như có tác dụng áp chế rất mạnh đối với chuột túi, chuột túi vừa xuất hiện trong không gian này, thân thể liền không nhịn được run lên, đôi mắt cũng không mở ra được.

Lúc này, mấy hòa thượng cơ bắp quay đầu, toàn bộ đối diện với hắn lộ ra một nụ cười hiền hòa...

Sau đó là sự kiện vô cùng bi thảm và bạo lực, là một cảnh tượng vô cùng đẫm máu, không thích hợp với thiếu nhi.

Bịch bịch bịch... ba ba ba... cộc cộc... phốc phốc phốc...

Chuột túi bị mấy tên hòa thượng thay phiên đánh, nằm bẹp trên mặt đất, hơi thở mỏng manh, hai mắt mơ hồ đẫm lệ.

Đầu ngón tay xanh nhạt của Tiểu Hồng hội tụ ánh mặt trời, một tia năng lượng màu váng óng xuyên qua đầu con chuột túi, vẽ ra kết thúc cho trận chiến này.

[Chúc mừng! Thành công thông qua thử luyện Ám Chi!]

Thanh âm của Bạch Lăng bỗng nhiên vang lên, ánh đèn màu trắng trong mật thất phát sáng.

"Hồng lão đại dũng mãnh, Hồng lão đại mạnh mẽ vô song! Gâu!" Đại Bạch đứng một bên kích động hò hét.

Trận chiến đấu này có thể nói là do một mình Tiểu Hồng ngăn cơn sóng dữ, uy vọng của nó tại quân đoàn thú sủng bước lên một tầng cao. Ít nhất thì trong lòng Đại Bạch chính là như vậy.

An Lâm cũng vui mừng vuốt đầu Tiểu Hồng.

Sau đó, chuột túi liền nhìn thấy mấy hòa thượng cơ bắp đánh về phía nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận