Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1798: Bảo vệ phần tốt đẹp này

Gió lạnh thổi qua.

Mái tóc đen như mực của Đông Phương Tuyết tung bay, chiếc váy dài nhạt màu giống như bông hoa sen nở rộ dưới bầu trời đêm.

Cô tựa vào lan can, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn thành phố sáng đèn phía dưới, đồng tử phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc.

Ở nơi này, có thể nhìn thấy sự phồn hoa và nhộn nhịp.

Nhưng lại có một loại cảm giác ngăn cách kì lạ.

Giống như mình đang ở nơi phồn hoa, mà lại tách biệt với chốn phồn hoa đó.

Bởi vì gió lạnh thổi đến, Hỗn Thiên Lăng của Na Tra cũng tung bay ở phía sau, hai bím tóc khá cá tính sau đầu cũng nhảy múa theo.

"Thành phố này thật hiện đại, khiến cho tôi nhớ đến thành phố thời kì văn minh Tử Tinh. Có lẽ sẽ có một ngày, văn minh của Oa giới, cũng có thể đạt đến trình độ đó." Vẻ mặt hắn thể hiện sự chờ mong.

Na Tra giận dữ nói: "Ở địa cầu ngay ca Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải cũng chưa từng xuất hiện, tất nhiên không biết được " Thiên" đáng sợ đến mức nào, nếu không phải An Lâm ngăn cơn sóng dữ, dẫn người phá liên tiếp hai đại Thiên Môn, thì tinh thần binh sĩ của liên quân Cửu Châu chúng ta, không biết còn hạ thấp xuống mức nào."

Vẻ mặt Điền Linh Linh trách móc nhìn An Lâm: "Xem như vì cậu đã cứu thế giới, bản cô nương cho cậu lấy hời một lần..."

Nghe vậy, sắc mặc Đông Phương Tuyết có chút tái nhợt.

"Ha ha, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy được sự lợi hại của tôi hay sao?" An Lâm vừa cười vừa nhéo nhéo khuôn mặt vô cùng mịn màng của Điền Linh Linh.

"Vào thời kì đó, nền văn minh Tử Tinh, chính là đại diện của nhân loại."

Cô ngoái đầu lại nhìn về phía An Lâm, mi mắt cụp xuống: " Tôi quá nhỏ bé, thậm chí không thể tưởng tượng được kẻ địch mạnh đến mức nào, càng không thể tưởng tượng được mức độ chiến đấu của mọi người cao đến đâu..."

"Văn minh Tử Tinh? Đó là nền văn minh như thế nào?" Đông Phương Tuyết nhìn về phía An Lâm, hiếu kỳ hỏi.

"Cứu vớt thế giới? Đừng nghĩ như vậy, tôi chỉ muốn bảo vệ người quan trọng thôi." An Lâm cảm thấy bản thân mình đảm đương không nổi trọng trách cứu vớt thế giới này, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý.

"Đáng tiếc, sau này bởi vì nó chọc giận tới "Thiên", nền văn minh cường thịnh trong chốc lát liền bị hủy diệt...

An Lâm mở miệng giải thích: "Một nền văn minh đưa khoa học kĩ thuật phát triển đến đỉnh phong. Nó từng rất phồn hoa hưng thịnh, ở phương diện khoa học kỹ thuật về sinh mệnh, khoa học kỹ thuật không gian, có rất nhiều thành tựu, thậm chí có thể nói rằng các ngành khoa học kỹ thuật đều phát triển đến cực hạn. Cải tạo dung hợp huyết mạch, phá vụn không gian, chuyển tiếp không gian, nhiều vấn đề được triển khai, toàn dân tu tiên, nhân tạo hợp đạo... đối với bọn họ mà nói đều là chuyện bình thường."

"Đạo sĩ giả lợi hại đến vậy sao?" Điền Linh Linh kinh ngạc rồi.

Đông Phương Tuyết nhoẻn miệng cười, giọng nói trong vắt uyển chuyển như vậy: "Nhưng tôi vẫn có thể ca hát ở nơi này mà! Tôi có thể dành tặng tiếng hát cho thế giới này, tôi có thể làm cho thế giới này tốt đẹp hơn, có thể khiến cho nhiều người vì phần tốt đẹp này mà phấn đấu... Đây có lẽ chính là cách chiến đấu của tôi, là sứ mạng của tôi nhỉ?"

Hai mắt Điền Linh Linh trừng lớn, kinh sợ nói: " Nền văn minh lớn mạnh như vậy, trong nháy mắt đã bị hủy diệt? Chúng ta có thể đấu lại sức mạnh lớn đến như vậy sao?"

Đôi mắt xinh đẹp của cô ngóng nhìn An Lâm, nhẹ giọng nói: "Tốt nhất... là có thể khiến cho cậu cũng nhớ lấy phần tốt đẹp này, khiến cho cậu có suy nghĩ bảo vệ nó."

"Mọi người nhìn xem", Đông Phương Tuyết chỉ về ánh đèn sáng bên dưới, " Thành phố này thật đẹp, tôi thật sự thích nơi này, cũng rất thích thế giới này, nhưng tôi thật vô dụng, không có khả năng bảo vệ nó."

"Đông Phương tỷ tỷ" Điền Linh Linh cầm tay cô, có chút lo lắng nói.

Ánh sáng của đèn điện cho mãi đến ngày hôm sau, mới dần dần tắt.

Đông Phương Tuyết nhìn An Lâm với ánh mắt dịu dàng, khẽ gật đầu: "Ừ, tôi tin tưởng cậu."

Ở sâu bên trong dãy núi Côn Lôn.

Hắn đón nhận ánh mắt chân thành và thuần túy đến mức không có bất kỳ tạp chất nào của cô gái kia, tình cảm mà ánh mắt đó truyền đến cũng rất đơn giản, việc cô ấy có thể làm không nhiều, cô ấy chỉ hy vọng tiếng hát của cô ấy, có thể khiến cho suy nghĩ muốn bảo vệ thế giới này của mọi người mãnh liệt thêm một chút.

Nhưng nếu đến gần, thì sẽ hoảng sợ phát hiện ra, cái đó thật ra là mấy cỗ máy cao hơn mười thước.

An Lâm ngây ngẩn cả người

Loại vũ khí đẳng cấp này, có tới hai trăm cái ở đây!!

Chúng chính là đại diện cho sức chiến đấu đơn binh đỉnh cao của trái đất, giá trị của mỗi cỗ máy đều cực kỳ đắt đỏ, nhưng thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, trải qua thử nghiệm, sức chiến đấu tổng hợp của những cỗ máy này, thậm chí có thể sánh ngang với tu sĩ cấp bậc Dục Linh đỉnh phong. Nói riêng về sức phá hủy, thậm chí có thể so sánh với cường giả cấp bậc Hóa Thần.

Hai chân của chúng to lớn, cánh tay linh hoạt, lồng ngực rắn chắc. Ở phía trong lồng ngực mở ra, còn có mấy nòng pháo có thể tùy ý thay đổi góc độ. Mỗi một cỗ máy đều trang bị tên lửa nhiệt hạch hạt nhân nhẹ, súng siêu điện từ, pháo plasma... các loại vũ khí tiên tiến mới nhất.

"Yên tâm đi, địa cầu cũng là quê hương của tôi, làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn quê hương của mình bị hủy diệt, hãy tin tưởng tôi, tôi rất trâu bò." An Lâm thề thốt cam đoan nói.

Ở giữa những ngọn núi liên miên trùng điệp.

Có một nơi, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lóe lên những luồng ánh sáng kim loại rực rỡ.

Nhìn từ xa giống như mặt biển màu bạc lóe sáng.

Thượng Hải là thành phố không bao giờ ngủ.

Đầu tiên họ đi xem một vài chỗ khe nứt lớn nhất. Ở những khe nứt lớn đó Thiên Nhân tộc cảnh giới Động Thần sẽ xuất hiện, thuộc khe nứt nguy hiểm cao độ. Dù sao Thiên Nhân tộc cảnh giới Động Thần có thể nghiền áp những sự tồn tại từ đại năng Phản Hư trở xuống, mấy người cảnh giới Động Thần liên thủ, thậm chí ngay cả cấp bậc Phản Hư cũng chỉ đối phó được một lát.

An Lâm cưỡi Đại Bạch, bắt đầu hành trình tìm tòi nghiên cứu khe nứt.

Mặt trời nhô lên.

Ngoài ra, ở phía sau cỗ máy, còn có một quái vật khổng lồ đen kịt như pháo đài, nó cao tới năm mét, góc cạnh rõ ràng, giống như kim tự tháp sừng sững trên mặt đất.

Đây là tàu mẹ của chúng, chiến hạm siêu cấp của Hải Lục Không Tam Tê!

Thải nào Trần Tĩnh Quốc nói rằng bây giờ lực lượng chính chống lại Thiên Nhân tộc không phải là các tu sĩ, mà là quân đội. Chỉ riêng một phần mạnh bạo này, không phải là thứ mà một tông môn mạnh nhất của giới tu tiên có khả năng có được.

Từng hàng cỗ máy toàn thân màu bạc có tên là "Hi Vọng", mang trên mình hi vọng của nhân loại.

Cái chiến hạm siêu cấp nhìn giống như một pháo đài Kim Tự Tháp kia tên là "Lê Minh".

Mặt trời đang dần dần nhô lên.

Ánh nắng chiếu xuống mặt đất, chiếu lên pháo đài " Lê Minh", ngoài thân một màu đen kịt nhưng trái với quy luật vật lý, phản xạ ra ánh sáng màu vàng ấm áp. Không những thế, ánh sáng màu vàng này còn lan khắp toàn bộ bề mặt, khiến cho cả pháo đài trong nháy mắt biến thành một pháo đài tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ vô hạn. Trở thành một cái Kim Tự Tháp danh xứng với thực.

"Cho dù có nhìn hình dáng của 'Lê Minh' dưới ánh mặt trời bao nhiêu lần, ta cũng không thể nhịn được mà ca ngợi trí tuệ của nhân loại, vậy mà có thể sáng tạo ra một thứ xinh đẹp như vậy." Một người phụ nữ trung niên mặc âu phục màu trắng, mái tóc đen được chải cao, nhan sắc chỉ thuộc loại bình thường nhưng lại lộ ra một sự dịu dàng, bước ra từ cửa phòng, ngẩng đầu nhìn con quái vật to lớn, nhẹ giọng nói.

"Lão sư, tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp như vậy xuất hiện ở trên thế giới, người cũng không thể bỏ qua công lao của mình đâu." Một người con trai có đôi mắt màu vàng, xuất hiện bên cạnh người phụ nữ, cười nói.

Người phụ nữ nhìn pháo đài, có chút say mê: " Từ khi chiến tranh bắt đầu đến bây giờ, nó chưa từng chiến đấu. Ta hi vọng, đối với trận chiến này mà nói, nó chỉ là một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ mà thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận