Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1276: Minh chủ liên minh Tây Hải

Sở dĩ lúc trước Liễu Minh Hiên nhằm vào An Lâm như vậy, cũng là bởi vì An Lâm nhiều lần khiến cho hắn mất hết mặt mũi, lần đầu tiên là ở buổi lễ khai tông của Tứ Cửu tiên tông, lần thứ hai chính là chuyện cổ kiếm Lam Mộng.

Vất vả lắm Thiên Kiếm tông mới tìm được linh đản cổ kiếm ở bên trong Cổ Kiếm mộ, kết quả lại trở thành một fan mất não của An Lâm, chạy đi để An Lâm. nhận chủ.

Đáng giận nhất chính là tên fan mất não Tôn Vũ Lạc, còn bị tam trưởng lão Chúc Vân Sơn trục xuất rồi sư môn, không đường có thể đi, thế là hắn ta trực tiếp đầu nhập vào Tứ Cửu tiên tông.

Sau đó, Lam Mộng Kiếm Linh cũng rơi xuống chỗ Tứ Cửu tiên tông.

Chẳng hiểu sao Tứ Cửu tiên tông lại trở thành người thắng lợi nhất, Thiên Kiếm tông lại chỉ có thể méo mặt.

Chuyện này đã chọc tức Liễu Minh Hiên, trực tiếp phạt tên ngu xuẩn Chúc Vân Sơn canh giữ cấm địa của tông môn năm trăm năm, không đủ thời gian không cho phép ra.

"An Lâm, cậu đừng vội ngông cuồng, nên là của Thiên Kiếm tông chúng tôi, thì chắc chắn sẽ là của Thiên Kiếm tông chúng tôi, cậu cướp đoạt cổ kiếm của chúng tôi, thì cứ đợi đến lúc bị Thiên Kiếm tông chúng tôi trừng phạt đi!" Một chàng thanh niên áo lam đứng dậy, ánh mắt như phóng điện, quát lên.

An Lâm liếc mắt nhìn chàng trai kia, khẽ cười nói: "Ơ, đây không phải là cái đại sư huynh Âu Dương Hạ của Thiên Kiếm tông bị tôi đánh đuổi theo lúc trước đấy sao? Làm sao, bây giờ tìm được núi dựa, nên dám ló mặt ra rồi ư?"

Những người còn lại của Tứ Cửu tiên tông cũng nhìn người của Thiên Kiếm tông với ánh mắt chả thân thiện gì.

Chu San lại càng quát lên như sấm, muốn xông lên ra tay với An Lâm.

Trước kia Chu San đã suýt nữa giết đi Diệp Linh vì Liễu Văn Bân, nếu không phải An Lâm ra tay, sợ rằng Diệp Linh đã chết dưới tay người phụ nữ này.

Ánh mắt Liễu Minh Hiên trầm xuống.

An Lâm cũng có ấn tượng về người phụ nữ này, hình như là Chu San, mẹ kế của Liễu Thiên Huyễn.

Lúc này, cách đó không xa, lại có một giọng nói dễ nghe vang lên.

"Cậu!" Âu Dương Hạ giận sôi lên, nhưng không biết nên phản bác như thế nào.

Sao bọn họ có thể không nghe hiểu những lời ấy.

"Ai cho cô nói tông môn của tôi như thế, người đàn bà xấu xa!" Sau khi thấy Chu San, Diệp Linh cảm thấy hơi sợ, nhưng là hết sức tức giận mà cất giọng nói.

"Cậu thật sự không biết Tứ Cửu tiên tông của cậu là cái thứ gì hả? Ngay cả cường giả cảnh giới Hợp Đạo cũng không có, chỉ bằng các người mà cũng muốn đối nghịch với Thiên Kiếm tông ư? Ra khỏi lãnh địa Tứ Cửu tiên tông, các người cũng chỉ là một lũ rác rưởi!" Một người phụ nữ đứng dậy, quát lên với vẻ mặt tức giận.

An Lâm khẽ cau mày, không thèm nhìn Chu San, mà là nhìn về phía Liễu Minh Hiên, cười nói: "Liễu tông chủ tinh mắt thật nhỉ, tìm được một người hiền lành, thông tuệ như thế để làm vợ..."

Chu San nghe được câu này, giận giữ đến mức mắc nghẹn trong ngực, trợn mắt nhìn người đang đi tới: "Sao cô nói ra những lời như thế, muốn chết hả?"

Diệp Linh đã sớm coi tông môn như nhà mình, hôm nay có người sỉ nhục tông môn của mình, hiển nhiên cô bé cũng không thể nhẫn nhịn. Cho dù đó chính là người đàn bà đã khiến cho cô bé vô cùng sợ hãi, thì cô bé vẫn muốn đứng ra!

"Những điều tôi nói đều là thật mà, sao nào, không phục hả? Tới đánh tôi đi, cái đồ đàn bà chanh chua."

An Lâm chỉ là đứng cười, thầm nghĩ nếu Chu San không có núi dựa, chắc chắn cô ta sẽ chẳng sống nổi qua hai tập trong phim truyền hình.

"Ha hả, thì ra là Thiên Kiếm tông siêu nhiên xuất trần nổi tiếng đại lục, không ngờ tông chủ phu nhân lại là cái loại đàn bà chanh chua thế này, bản thân tôi thật sự đã có thêm kiến thức."

"Có Hợp Đạo trấn giữ thì giỏi lắm sao? Thật sự muốn đánh nhau phải không, tôi sẽ gọi hai vị tiền bối cảnh giới Hợp Đạo đằng sau tôi tới chơi với cô nhé..." Lam Tiểu Nghê nhìn Chu San với vẻ mặt bễ nghễ, một bước không lùi.

Người tới chính là công chúa của Linh Ngư tộc Tây Hải, Lam Tiểu Nghê!

Tồn tại bực này, tất nhiên là cô không thể trêu chọc.

Cô gái này đội mũ phượng, đôi mắt màu xanh lam tựa như biển, dáng người yểu điệu quyến rũ, làn da thắng tuyết, trong cái dáng mong manh lại có một sự bền dẻo không thể phá vỡ.

"Tôi không ưa người đàn bà chanh chua kia, chỉ đơn giản như vậy thôi. Cái loại đàn bà đê tiện kia cũng dám soi mói Tứ Cửu tiên tông ư?" Lam Tiểu Nghê linh hoạt đáp lại, không nể mặt chút nào.

Một cô gái có ngoại hình quốc sắc thiên hương chậm rãi bước đến, không nhanh không chậm nói.

Liễu Minh Hiên khiến thanh kiếm Chu San rút ra dần dần tra lại vào bao.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lực lượng của cô bị lực lượng nào đó khống chế.

"Cô...!" Chu San nghe thế thì giận đến mức toàn thân phát run, vừa thẹn vừa giận, rút kiếm ra khỏi vỏ, quát to, "Tôi liều mạng với cô!"

An Lâm thấy cô gái này, trên mặt liền vô thức hiện ra nụ cười.

Liễu Minh Hiên cũng quyết sẽ không chọc đến con quái vật kia vì vì những chuyện nhỏ nhặt này.

"Đây là chuyện của chúng tôi với Tứ Cửu tiên tông, sao các người lại muốn quản?" Liễu Minh Hiên quay đầu nhìn về phía đám người Lam Tiểu Nghê, hết sức tò mò hỏi.

Liên minh Tây Hải thống lĩnh gần như tất cả thế lực ở Tây Hải, lực lượng rất khổng lồ, là tồn tại mà trước đó chưa từng có ở trong phạm vi Tây Hải. Hắn không rõ, vì sao nhóm thế lực này lại phải ra mặt thay Tứ Cửu tiên tông.

Không đúng, bây giờ nên gọi cô là Lam Tiểu Nghê, minh chủ của liên minh Tây Hải rồi!

Mỗi một thế lực hàng đầu của đại lục chỉ có thể có một đại năng cảnh giới Hợp Đạo tham gia hội Bàn Đào. Cô không phải là kẻ ngu, biết bây giờ có hai đại năng cảnh giới Hợp Đạo đứng ở sau lưng Lam Tiểu Nghê, ý nghĩa như thế nào?

Sắc mặt Chu San bắt đầu tái nhợt, cô ta lùi lại một bước, không dám nói tiếp nữa.

Đại Tế Ti Cổ Tự và Ngư Phi Ngư yên lặng tiến về phía trước một bước, như có như không phát ra hơi thở.

"Tại sao... Minh Hiên, cô ta mắng em mà!" Chu San cắn răng, vẻ mặt không cam lòng nói, tủi thân đến mức nước mắt đều sắp rơi xuống.

"Là em mắng Tứ Cửu tiên tông trước, quên đi, có chuyện gì, đợi hội Bàn Đào kết thúc rồi nói sau." Liễu Minh Hiên nói với giọng lạnh nhạt, cảm thấy có phần vô vị, hiển nhiên là không có ý định tranh đấu trong đầu.

Chu San cảm thấy cực kỳ nhục nhã, thậm chí thời điểm ở Tứ Cửu tiên tông, cũng không nhục nhã như vậy.

Phải biết rằng, bây giờ có người mắng thẳng mặt cô là người đàn bà chanh chua đê tiện!

Trước kia cô chưa từng phải chịu đãi ngộ như thế này, loại cảm giác phải nén giận này, gần như ép cô phát điên.

Nhưng không có cách nào hết, Liễu Minh Hiên đã lên tiếng rồi.

Người của Thiên Kiếm tông cũng không thể làm gì khác hơn là xám xịt rời khỏi, đi vào trong đại điện Thiên Khung.

Lam Tiểu Nghê thấy thế chủ động đi tới, thoải mái chào hỏi: "An Lâm tông chủ, những người bạn Tứ Cửu tiên tông, tôi là Lam Tiểu Nghê, là minh chủ của liên minh Tây Hải."

"Chào minh chủ đại nhân." An Lâm làm bộ không nhận ra, cười nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như bạch ngọc của Lam Tiểu Nghê hiện lên một rặng mây đỏ, có phần lúng túng và ngại ngùng, len lén truyện âm nói: "Đừng như vậy, An Lâm lão đại, gọi tên tôi là được rồi..."

"Lam tiểu đệ, vừa này cô ngầu lắm đấy!" An Lâm truyền âm tán dương.

"Khì khì..." Lam Tiểu Nghê cong miệng mỉm cười, trong lòng có phần đắc ý và tự hào.

Cuối cùng cũng có thể giúp lão đại xả giận, trong lòng tiểu đệ rất vui vẻ.

"Lam Tiểu Nghê minh chủ!"

"Chào minh chủ đại nhân!"

Những người còn lại của Tứ Cửu tiên tông cũng cười đùa phụ họa theo, vẻ mặt đều rất thoải mái.

Bọn họ đã gặp Lam Tiểu Nghê ở Tứ Cửu tiên tông, biết cô cũng được coi là một nửa thành viên của Tứ Cửu tiên tông.

"Mọi người không cần phải khách sáo, gọi tên tôi là được rồi." Lam Tiểu Nghê khẽ mỉm mà cười, hoàn toàn không còn dáng vẻ mạnh mẽ và uy nghiêm lúc trước, như một cô nữ sinh nhu nhược.

Thật ra thì đây mới là dáng vẻ vốn có của cô, mạnh mẽ và uy nghiêm đều là cô giả vờ cho người ngoài xem thôi.

Đám người Nhạc Đấu và Hồng Đấu xem xong một vở tuồng còn chưa lấy lại tinh thần, ngây ngốc nhìn cảnh tượng hòa thuận trước mắt.

Bọn họ đã từng trải qua hôn lễ ở Hồ tộc, vì vậy càng đần mặt ra.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Sửu, Bạch Dao, Lam Tiểu Nghê, đây không phải là kẻ thù cướp hôn ư? Sao bây giờ tình cảm lại tốt như thế này rồi? " Nhạc Đấu đần thối mặt ra.

Hồng Đấu nhìn An Lâm và Lam Tiểu Nghê, toàn thân run lên: "Chẳng lẽ là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận