Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1456: Ngược đãi lại

An Lâm cảm thấy mình đã sống một đời không còn gì phải luyến tiếc.

Sau khi trải nghiệm một phen hành hạ phi nhân đạo, rốt cuộc thân thể của hắn đã bị cô bé nhấm nháp gần hết, sau đó nuốt vào trong bụng.

Khiến cho hắn hoảng sợ là, kiếp cỏ nhỏ của hắn đến đây, vậy mà vẫn chưa kết thúc...

An Lâm tuyệt vọng, sức sống của hắn đâu chỉ là ương ngạnh, quả thực chính là biến thái!

Hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường!

Hành hạ lúc này hắn gặp phải, còn kinh khủng hơn tưởng tượng của hắn gấp ngàn vạn lần.

Ông trời bật hack khiến hắn không chết, không phải là vì tốt bụng, mà là muốn cho hắn không dễ dàng chết đi, tiếp theo đó sẽ gặp phải sự hành hạ phi nhân đạo! Sao lại có thế có ý tưởng ác độc đến như vậy chứ!

Cứ thế, An Lâm đi từ thực quản đi tới dạ dày của cô bé.

An Lâm cảm giác mình bị ngược đãi đến mức ngu si, ngay cả suy nghĩ cũng không thể nối liền, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, trong lòng chỉ có một cảm giác, đó chính là đau, đau không gì sánh bằng!

An Lâm chìm trong hoài nghi về cuộc đời của một cây cỏ, sau đó dần dần lâm vào hắc ám.

Bạn có thể tưởng tượng thân thể dần bị nghiền thành mảnh nhỏ, sau đó lại hòa tan thành chất lỏng, là chuyện thống khổ và kinh khủng dường nào không?

Tại sao cuộc đời của một cây cỏ nhỏ, lại đắng cay đến nhường nào...

Ngay sau đó, An Lâm đi tới ruột non của cô bé, ruột non co bóp, giống như đang giã xác An Lâm. Tuyến tuỵ phân bố dịch tuỵ, gan phân bố mật, không ngừng phân giải thân thể hắn...

Rõ ràng là mình đã chọn một hình ảnh rất thanh tân, vì sao hắn lại gặp phải hành hạ kinh khủng như thế ở trong hình ảnh này? Rõ ràng mình chỉ là một cây cỏ...

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn tiến vào trong cơ thể của một người, lại còn là một cô bé đáng yêu như thế, chẳng qua là lấy thân thể của cây cỏ nhỏ sắp chết để tiến vào, cái loại cảm giác này thật sự không có chút liên quan gì đến hai chữ tốt đẹp, quả thực là chính là sự hành hạ cấp bậc Địa Ngục!

Giống như lâm vào vực sâu tội ác không cứ, vẫn trầm xuống, trầm xuống...

Mấu chốt là, nguyên cả quá trình, hắn đều có cảm giác đau cực kì khủng bố cực kỳ chân thật!

Acid trong dạ dày đang hòa tan thân thể của hắn, cái loại cảm giác đau đớn khi thân thể bị hòa tan này làm cho An Lâm sắp nổi điên.

Trời ạ, đây là mười tám tầng Địa Ngục ư?

An Lâm như bắt đầu hiểu ra, vì sao cảnh tượng tươi mát tự nhiên như thế, lại có thể sánh ngang với những hình ảnh cực ác khác trên con sông thời gian rồi. Thậm chí, nếu so sánh với những hình ảnh khác, mức độ khủng khiếp của nó còn cao hơn hẳn những hình ảnh khác. Mà nỗi thống khổ mà hắn phải thừa nhận, vượt qua những nỗi thống khổ mà hắn đã trải qua khi làm con người gấp trăm ngàn vạn lần,

Loại thống khổ này, đã đi đến tận cùng sức tưởng tượng của hắn.

Làm người ta cảm thấy đáng châm chọc là, thống khổ mà hắn thừa nhận, ở trong trời đất, lại là cảnh tượng rất bình thường, xuân hạ thu đông, cỏ cây khô héo. Thế nhưng lại khiến cho hắn phải nếm trải cực hạn thống khổ, hơn nữa kết thúc cả cuộc đời hắn, là một nhà ba người theo chủ nghĩa ăn chay.

Cuối cùng quy về hư vô.

Đến cùng thì, một cây cỏ, phải trải qua cuộc sống thế nào?

An Lâm sống một đời cây cỏ hèn mọn nhất, đã lĩnh hội được rất nhiều điều.

Trên cái thế giới này, không có cái gì là lương thiện tuyệt đối, chỉ có lực lượng là tuyệt đối.

An Lâm bất chợt nhớ ra cái gì đó, lập tức sử dụng Hư Thể Huyễn Quyết!

Nhưng hết lần này tới lần khác, An Lâm lại trải nghiệm đến cảm giác đau đớn nhất.

Trừng phạt cực ác của thế gian, hắn trải qua một lần đã gần như phát điên rồi, nếu như còn bắt hắn trải nghiệm thêm một lần nữa, nói không chừng hắn sẽ bị ngược đãi cho đần độn, không còn nhận thức nữa mất!

Thật giống như rất bình thường, cũng rất thuận theo tự nhiên.

Bọt nước bắn lên dữ dội.

Ầm!

An Lâm chợt bay lên trời.

Sinh ở trong luân hồi, lực lượng quyết định hình thái. Nếu như không có sức mạnh, thì sẽ phải sống ở tầng dưới chót nhất, vậy nên dù là bị những tồn tại khác lấy dáng vẻ "lương thiện" hành hạ tới chết, thì vẫn không thể ra sức.

Thân thể của hắn lập tức trở nên mờ đi, lực lượng kia như bắt được một cái khoảng không.

"Hô..."

An Lâm thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa lại bị hút vào trong một cái hình ảnh khác, thật là đáng sợ!

Người nhỏ yếu đừng nói đến lương thiện, ngay cả chết như thế nào, cũng không có quyền lựa chọn.

Một luồng lực lượng, đột nhiên xuất hiện, chợt hấp thu thân thể của hắn, lực lượng kia mang theo một loại lực lượng không thể kháng cự, cứ như thể muốn hắn lâm vào một cái luân hồi khác.

Có tiếng nước chảy xiết vang lên ở bên tai.

Ý thức bắt đầu trở về.

An Lâm lần nữa xuất hiện ở phía trên con sông thời gian, nhanh nhẹn bay xuống bên bờ.

"An Lâm đạo hữu."

"An Lâm, cậu không sao chứ?"

Trần Trần và Thượng Quan Nghệ lập tức đi về phía trước, vẻ mặt ân cần hỏi han.

Trên mặt của bọn họ trừ vẻ ân cần ra, còn có một loại kính nể khó có thể che dấu.

Đúng, dám tiến vào một hình ảnh trong con sông kia, thì đều là trâu bò!

Ít nhất Trần Trần và Thượng Quan Nghệ không dám giống làm như An Lâm, bọn họ tình nguyện biến thành tiên nữ, cũng không muốn tiến vào trong hình ảnh ấy dù chỉ một lần.

"Không có... Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một lát..." An Lâm thấy Trần Trần và Thượng Quan Nghệ, theo bản năng co thân thể lại, sắc mặt tái nhợt nói.

Trần Trần có phần không hiểu, hỏi: "An Lâm đạo hữu... chung quy tôi vẫn thấy, hình như là cậu đang sợ tôi?"

Một cái thân thể mềm nhũn mát lạnh tiến tới.

Đang lúc này, mùi thơm ngát phất qua.

An Lâm kể lại những trải nghiệm của mình, lập tức không nhịn được mà đỏ hốc mắt lên: "Tôi cũng không biết, sao mà mình có thể vượt qua được cái thời gian này..."

Vị sư tỷ này lại bắt đầu ôm trách nhiệm về mình rồi đấy.

"An Lâm... " Hốc mắt Thượng Quan Nghệ đẫm lệ, "Đều tại tôi..."

"Đây chính là trải nghiệm cuộc đời của một cây cỏ ư?" Trần Trần không cách nào giữ vững bình tĩnh, đồng thời trong lòng cũng có chút cảm thấy may mắn, may mắn là lúc ấy hắn đã nhịn xuống ý định trải nghiệm một hình ảnh trong con sông.

"Ở trong hình ảnh kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trần Trần thấy thế càng hiếu kỳ.

Bọn họ biết, chắc chắn là An Lâm đã trải qua thảm cảnh gì đó không muốn người biết, nên mới biến thành dáng vẻ tâm thần bất ổn giống như bây giờ!

An Lâm cách xa một khoảng, ăn một viên tiên đan giúp an thần, sau đó mới sợ hãi nói: "Ở đó, tôi biến thành một cây cỏ nhỏ..."

"Cỏ nhỏ?" Trần Trần thì thào hỏi.

"Chẳng phải như thế rất tốt sao?" Thượng Quan Nghệ phát biểu ý kiến của mình.

"Rất tốt? Ha hả..." An Lâm ảm đạm cười một tiếng, "Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy."

Cho nên, An Lâm kể chuyện chính mình có được tri giác bình thường của nhân loại, sau đó bị cuồng phong tàn phá thân thể, bị mặt trời hút nước hút dưỡng khí tựa như thây khô, bị lũ lụt nhấn chìm, bị côn trùng cắn xé, bị vi khuẩn giày xéo thân thể, bị lửa đốt cháy thân, bị dao cắt thành tùng khúc, bị nấu trong chảo dầu, bị ăn, ngay cả tiến vào hệ tiêu hoá cũng không chết.

Ánh mắt không bận tâm của Trần Trần hiện lên vẻ kinh hãi.

Thượng Quan Nghệ lại càng nghe đến mức trợn mắt há hốc mồm, lạnh sống lưng.

Thượng Quan Nghệ: "... Thế này mà cậu cũng dám bảo là không có chuyện gì?"

"Aaaaa! Không được qua đây! Đừng ăn tôi!!!" An Lâm vừa thấy Thượng Quan Nghệ mở miệng nói chuyện, lập tức liên tục rút lui theo bản năng, vẻ mặt hoảng sợ nói.

Thượng Quan Nghệ có chút bận tâm, nhanh chóng tới gần, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hỏi bằng giọng điệu êm dịu.

"An Lâm, cậu làm sao vậy?"

Trần Trần: "..."

"Anh nói nhảm, sao tôi lại sợ anh được chứ!" An Lâm yếu ớt nói.

Đó là cái ôm của Thượng Quan Nghệ sư tỷ.

"Không có chuyện gì rồi, An Lâm, hết thảy đều đã qua." Thượng Quan Nghệ giống một người mẹ che chở đứa con của mình ôn nhu ôm lấy An Lâm đang lạnh run, càng không ngừng an ủi.

An Lâm ở trong lòng của Thượng Quan Nghệ, dần dần tìm được cảm giác an toàn.

Hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng của một cây cỏ, tinh thần khẩn trương và mỏi mệt cực độ, sau đó hắn bắt đầu buồn ngủ.

"Ưm... Tôi muốn ngủ một giấc."

"Được, ngủ đi."

Thượng Quan Nghệ dịu dàng nói.

Cứ như vậy, An Lâm ở ngủ thật say trong ngực Thượng Quan Nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận