Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1606: Cách hồi phục tu vi

Đường đường là chủ của Nguyệt cung, đệ nhất mỹ nữ giới Cửu Châu vậy mà lại khiến cho thần chí cao của Quỷ tộc bị cắm sừng!

Tin này thật sự khiến cho đám người An Lâm đẳng nhân chấn động sâu sắc.

An Lâm thì đỡ kinh ngạc hơn, dù sao đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Hằng Nga vốn dĩ có xu hướng đó, nhan sắc và mị lực vô địch, hơn nữa cô ấy luôn ưu ái đặc biệt với nữ giới, rất dễ bẻ cong một số thiếu nữ ngây thơ không hiểu thế sự.

Việc này An Lâm biết, nhưng Hứa Tiểu Lan và Đề Na không biết a, các cô cảm thấy hình tượng tiên tử của Hằng Nga cho tới nay bị lật đổ, há hốc miệng, không biết nên nói cái gì mới phải.

Lúc này, Đinh Hiểu Như lại lộ vẻ mặt sụp đỏ: "Lúc đó tôi muốn chém giết Hằng Nga tại chỗ, nhưng Y Doãn lại liều chết bảo vệ, tôi căn bản không có cách nào khác..."

"Vào lúc ấy tôi mới ngộ ra, hóa ta Y Doãn thật sự đã thay lòng đổi dạ, cô ấy đã yêu Hằng Nga, hơn nữa còn thật sự yêu cô ta. Tôi đã từng cho rằng tình cảm biển cạn đá mòn sẽ ầm ầm đổ sụp, tan vỡ thành một đống đổ nát như vậy..."

Vị thần chí cao của Quỷ tộc, cứ đau khổ ngẩng đầu nhìn trời như vậy, trong mắt ngấn lệ: "Mấy người phải biết, ban đầu tôi rất yêu rất yêu cô ấy, ngay cả thể giới dùng lực lượng của cảnh giới Sáng Thế để tạo ra, cũng là dùng tất cả mọi thứ của cô ấy để miêu tả, mọi thứ bên trong thế giới kia đều có bóng dáng của cô ấy..."

"Đây là phản ứng dây chuyền được gây ra từ vết nứt có tính tương quan sâu xa, loại phản ứng dây chuyền này rất có khả năng tạo thành hậu quả có tính chất hủy diệt."

Đinh Hiểu Như rõ ràng cũng chú ý tới điểm này, không khỏi cảm thấy đắng lòng.

Đây có lẽ là chuyện thất tình kinh thiên động địa nhất mà hắn từng nghe? Bởi vì Chúc Âm thất tình, toàn bộ thế giới đều bởi vậy mà hủy diệt theo, chuyện này cũng quá kinh khủng rồi...

Hiển nhiên cô đã lấy Chúc Âm làm ví dụ để rút ra kinh nghiệm.

Chúc Âm Lão Tổ vừa nói vừa rơi nước mắt lần nữa.

"Thế nhưng từ sau chuyện đó, mấy trăm năm trôi qua, tôi vẫn không thể thoát ra, tôi đã dấn sâu vào trong. Đúng, tôi không quên được cô ấy."

"Vì vậy, khi tôi mất đi cô ấy, thế giới mà tôi tạo ra kia cũng ầm ầm sụp đổ theo, đó là ngày tận thế, là kết cục mà ngay cả tôi cũng không thể nào ngăn cản... Vật chất biến thành hư vô, trái tim thế giới hóa thành mảnh vỡ, tất cả tất cả đều bắt đầu trôi đi mất..."

Chúc Âm Lão Tổ hắn lừng lẫy khắp đại lục, kiêu ngạo vô song, chưa từng gặp phải tình huống như vậy, lại làm một ví dụ để rút kinh nghiệm của hậu bối!

An Lâm không ngờ rằng sự tồn tại gần như vô địch này vẫn nắm giữ sự thất bại và buồn phiền như vậy.

"Thế giới bị hủy diệt, với tư cách là thần Sáng Thế, tôi cũng phải chịu bị phản phệ nặng nề nhất từ trước tới nay, hơn nữa lúc đó tâm trạng bất ổn, vì vậy đương nhiên bị hạ cảnh giới, từ cảnh giới Sáng Thế hạ xuống cảnh giới Hợp Đạo đỉnh cao..."

Hai con mắt của Tiểu tinh linh sáng lên, dường như đã ngộ ra.

"Nhưng tôi đã thử rất nhiều cách, đều không thể khiến Y Doãn yêu tôi lần nữa, cô ấy đã nhận ra ý nghĩ và xu hướng thật sự của nội tâm mình, người cô ấy yêu là con gái!"

Ngón tay nhỏ bé của Đề Na khẽ chọc vào chiếc cằm nhọn nhọn, lẩm bẩm nói: "Tuy rằng rất hoang đường, nhưng sau khi nghe hết, lại cảm giác rất hợp lý, vốn dĩ ở trong thế giới mà thần Sáng Thế tạo ra, cô ấy chính là trời. Lý Y Doãn lại là trời của Chúc Âm, ở trong thế giới Hoàng Tuyền Lưu Ly, tất cả những thứ mà Chúc Âm tạo ra đều liên quan đến Lý Y Doãn. Vì thế Lý Y Doãn không cần hắn nữa, trời đất của hắn liền sụp xuống theo..."

Đinh Hiểu Như đưa mắt nhìn sang đám người An Lâm, cả khuôn mặt đều là sự đau khổ và đấu tranh, ánh mắt lại lộ ra sự khẩn xin và chờ mong: "Mấy người nói, tôi nên làm gì?"

Nhưng mà hắn chìm sâu trong thất tình, cũng không muốn tính toán chuyện như này, mà tiếp tục nói: "Tôi vốn tưởng rằng, sau khi tôi thoát ra được quãng thời gian thất tình này, thì tôi có thể nâng cảnh giới lên một lần nữa, trở về cảnh giới Sáng Thế."

"Nếu đã không thể từ bỏ, vậy hay là cùng với cô ấy gương vỡ lại lành, mới là thời cơ tôi trở về cảnh giới Sáng Thế, điều này cũng là nguyện vọng thật sự trong nội tâm của tôi..."

Có thể nói là đã trầm luân đến mức hoàn toàn.

"Đương nhiên là dưới điều kiện tiên quyết không bắt ép cô ấy, không làm tổn thương cô ấy, làm sao mới có thể làm cho cô ấy yêu tôi một lần nữa, hoặc là nói, một lần nữa nảy sinh hứng thú đối với đàn ông." Đinh Hiểu Như có tự tin, chỉ cần Y Doãn cảm thấy hứng thú với đàn ông, vậy thì người cô ấy yêu chắc chắn là hắn.

Hắn vẫn ôm ấp sự tín nhiệm và chờ mong đối với An Lâm.

Đinh Hiểu Như muốn nhờ bọn An Lâm bẻ thẳng Lý Y Doãn!!

Trong biển hoa phóng ra những ánh sáng màu trắng.

Ba người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đề Na đại khái đã hiểu.

"Y Doãn." Đinh Hiểu Như khẽ gọi một tiếng.

Một người con gái người mặc trang phục váy liền áo, đang ngồi trên đá nham, khẽ dao động đôi chân trắng đều, ngước mắt lẳng lặng ngước nhìn bầu trời tối tăm, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trời đất đen kịt tối tăm, chỉ có bông hoa tựa như sao sáng đầy trời, chập chờn theo gió.

Thảo nào có thể lấy hoa Minh Giới Đạo sắp Hợp Đạo làm điều kiện giao dịch điều kiện, chỉ cần có thể trợ giúp hắn trở về cảnh giới Sáng Thế, trả giá bằng cái này cũng thật sự rất đáng.

An Lâm thường thường có thể biến không thể thành có thể, còn biết các loại thao tác ứng phó lại, như vậy hắn thật sự có thể bẻ thẳng người con gái đang cong triệt để kia.

An Lâm mở miệng nói: "Tôi cần anh dẫn chúng tôi đi tìm cô ấy, với thân phận bạn bè."

Đinh Hiểu Như gật gù: "Mấy người đi theo tôi."

Rối là rối ở chỗ Lý Y Doãn bị Hằng Nga với nhan sắc vô địch bẻ cong rồi, bây giờ cô ấy vẫn nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, âm thầm cổ vũ cho Hằng Nga đang tiến hành tranh giành Hợp Đạo.

Đinh Hiểu Như nhìn thấy An Lâm đáp lại thẳng thắn, không khỏi lộ ra mấy phần cảm giác chờ mong: "Đã như thế, Y Doãn xin nhờ mấy người rồi. Nếu như trong quá trình mấy người chấp hành theo kế hoạch, gặp phải vấn đề gì, tôi cũng sẽ tận lực giúp một tay."

Hứa Tiểu Lan và Đề Na ý chí chiến đấu cũng đang sục sôi, nóng lòng muốn thử.

"Được, nhiệm vụ này tôi nhận!" An Lâm vỗ lồng ngực mà thề.

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Đừng đến làm phiền tôi." Người con gái xoay người, khẽ cau mày, nhìn về phía Đinh Hiểu Như, cặp đồng tử kia óng ánh long lanh, rực rỡ như lưu ly.

"Anh sợ một mình em ở nơi này chờ Hằng Nga quá nhàm chán, mang đến cho em mấy người bạn để nói chuyện, anh tin rằng em nhất định sẽ cảm thấy hứng thú." Cho dù Đinh Hiểu Như cảm thấy gượng gạo, vẫn dịu dàng cười nói.

"Đinh Hiểu Như! Đừng cứ đưa một số người vớ vẩn đến làm phiền tôi! Anh còn như vậy, tôi sẽ trốn đến một nơi ngay cả anh cũng không biết!" Lý Y Doãn có vẻ rất buồn bực, giận tím mặt nói.

Hiển nhiên, Đinh Hiểu Như đã nhiều lần tìm giáo viên tình cảm đến để khuyên bảo cô gái này.

Thế nhưng trong nháy mắt, An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đề Na đã đi ra từ phía sau Đinh Hiểu Như, trên mặt nở nụ cười thiện ý.

An Lâm đang muốn nói cái gì đó.

Thì lại thấy hai con ngươi của Lý Y Doãn bỗng nhiên trợn to, sáng chói, giống như nhìn thấy vật gì đó cực kỳ yêu thích.

Cô một bước vọt tới trước mặt An Lâm, trong nháy mắt chìa đôi tay trắng nõn nà ra cầm lấy tay An Lâm, ngước đầu kích động nói: "Là anh! Anh là An Lâm! Anh đúng là An Lâm!!"

Dáng vẻ kích động và vui mừng đó, cũng khỏi phải nói là thích thú bao nhiêu.

Đinh Hiểu Như: "!!!"

Hứa Tiểu Lan: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận