Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2389: Thực xin lỗi

Cảnh tượng phía sau nữ thần Quang Minh bắt đầu dung nhập vào trời đất, Nhất Niệm Vạn Giới Quang và vô hạn cảnh tượng phía sau dung hợp xong, quyền khống chế trời đất của cô lại tiến sâu thêm một bước, không những có thể nhìn rõ vạn vật thế gian, lại còn có thể khống chế cả thiên hạ.

"Lại nói sức mạnh nguyên hình còn mạnh hơn tưởng tượng của ta..." Nữ thần Quang Minh nở nụ cười, chậm rãi giơ kiếm Tàn Phá Thiên Đạo trong tay lên, nói: "Ta trong trạng thái này, có thể một hơi đồ sát cả Nhân Tộc nhỉ..."

Keng !

Mũi kiếm rung lên, liên đới khiến cả bầu trời đại lục Thái Sơ xuất hiện mũi sáng sắc nhọn khó thể tưởng tượng, kiếm khí đâm thẳng đến các sinh linh trên mặt đất.

Giới Cửu Châu, Tây Phương Phật Quốc, vô số hành tinh nơi Nhân tộc cư trú, đại lục Chiến Khí, địa cầu... Chỉ cần là nơi có Nhân tộc xuất hiện thì ánh sáng trên trời đều biến thành kiếm quang bức người, treo ngược trên trời cao.

Cảm giác tử vong khó lòng miêu tả, trong một khắc này, phủ lên lòng mỗi người Nhân tộc!

Đồng thời, trên người họ cũng chợt xuất hiện cảm giác bị ánh sáng khống chế sinh tử, cao như Thiên Đế Cửu Châu, thấp như đứa bé khóc nỉ non, không một ai may mắn thoát khỏi.

"Lấy thần quang của ta, soi rọi vạn giới..."

Cô phát hiện thế giới do mình tạo ra, dù là thế giới lớn hay thế giới nhỏ, chỉ cần đó là nơi có Nhân tộc, đều bị luồng sáng trắng tinh phủ lấy, kiếm quang thì vẫn đang tích tụ sức mạnh.

Nữ Oa phát hiện cô không thể nào ngăn ánh sáng xâm lấn và nhân loại trong các thế giới đều trở thành cá nằm trên thớt. Đặc biệt khi nhìn đến Tiểu Hồng bên người, người được trời cao ưu ái kia thế mà cũng bị kiếm quang khóa lại, trong lòng cô càng thêm tuyệt vọng và vô lực.

Có người khóc lóc thảm thiết, Có người ôm người quan trọng bên cạnh, có người điên cuồng chạy trốn, muốn trốn đến nơi không có ánh sáng, thế nhưng chẳng có nơi nào không có ánh sáng...

"Cô ta thế mà có thể làm đến thế này? Sao Cô ta lại có thể tạo ra tình cảnh này chứ..."

Lúc này, đa số những nhân loại trên đại lục Thái Sơ chẳng cần người nhắc nhở cũng biết, một trận chiến này, là liên quân Phá Thiên bại,

An Lâm bị nhốt trong lồng ánh sáng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt.

Một dòng máu kim sắc chậm rãi chảy ra khỏi người nữ thần Quang Minh, ngưng tụ thành một thần ấn kim sắc phía trước, liên kết với ánh sáng ở vạn giới...

Sức mạnh của nữ thần Quang Minh đã vượt qua sự tưởng tượng của Nữ Oa.

còn bọn họ thì sắp phải đối mặt với cái chết.

Mối liên kết mạnh mẽ bắt đầu hình thành.

"Nữ thần Quang Minh đây là muốn một lần giết hết cả Nhân tộc sao?!"

Tai họa lần này, có lẽ hắn và Hứa Tiểu Lan đều có thể may mắn sống sót...

Nữ Oa đứng trên trời cao, sắc mặt cực kỳ khó nhìn.

Hắn và Hứa Tiểu Lan vẫn có thể bên nhau lâu dài, thậm chí chứng kiến cảnh Nhân tộc mới chào đời...

Lục Áp Đạo Quân và Đạo Đức Thiên Tôn cũng đều mang vẻ mặt ngưng trọng, Cố gắng tìm cách phá giải, thế nhưng trong một chốc cũng không thể nào tìm được cách gì để chống lại sức mạnh của Quang Minh.

Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, hắn và Hứa Tiểu Lan đều không bị kiếm quang khóa lại. Thậm chí nữ thần Quang Minh còn sâu xa liếc hắn một cái, như ám chỉ gì đó.

Kim quang chấn động vạn dặm.

Nữ thần Quang Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Trần một cái, nhẹ nhấc chân.

Hi vọng cuối cùng của hàng tỉ loài người hoàn toàn bị dập nát.

"Sinh tử không bền, thánh quang vĩnh tồn..." Nữ thần Quang Minh đứng một mình trên trời cao, mười ngón tay đan vào nhau, như một tín nữ thành kính, nhắm mắt lại, thần ấn trước người sáng lên.

Bị thương trong đáy mắt không cách nào giấu được.

Nhưng đây thật là kết quả hắn muốn sao?

Cô không ngừng lắc đầu, thậm chí cầu xin: "Không, An Lâm... Không cần như thế... Chúng ta sẽ có cách, nhất định sẽ có cách khác mà..."

Hứa Tiểu Lan như đoán được An Lâm muốn làm gì.

Hắn nhìn về phía Hứa Tiểu Lan cũng bị nhốt trong lồng ánh sáng cách đó không xa, có chút không nỡ, Cô gái áo xanh kia cũng ngóng nhìn hắn, đôi mắt như thu thủy chợt lóng lánh nước mắt.

"Không... Không cần..." Trần Trần Cố nén cơn đau từ vết thương nghiêm trọng, hai tay ấn lên mặt đất, đại trận Phá Thiên đang tan biến đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ chưa từng có, năng lượng điên cuồng hội tụ, lần nữa tạo ra trường mâu Hắc Bạch Phá Thiên!

Bọn họ đều lâm vào tuyệt vọng, nhìn những thanh kiếm ánh sáng trên trời cao như muốn siêu độ họ, đều có một loại cảm giác không nơi để trốn, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ chết.

An Lâm thử tất cả biện pháp đều không thể phá vòng vây của lồng ánh sáng.

"Haizzz..." Hắn thở dài một tiếng.

Ầm ầm!!!

Tất cả điều này chỉ xảy ra trong một cái nhấc chân của nữ thần Quang Minh.

Trần Trần bị sự phản phệ nặng nề chấn thương lại ngã xuống đất.

Mặt đất vô biên lập tức bị dẫm ra vô số vết rạn kim sắc dữ tợn, đại trận Phá Thiên với hoa văn màu đen trực tiếp nổ tung, trường mẫu Hắc Bạch Phá Thiên cũng vỡ vụn theo.

An Lâm cười chua xót: "Không còn thời gian, anh vốn tưởng rằng mình có thể ngăn cơn sóng dữ, có thể tìm được biện pháp vẹn cả đôi bên, không phụ chúng sinh không phụ người..."

"Anh thật sự không cách nào trơ mắt nhìn mọi người trừ anh, tất cả chết trước mắt anh..."

An Lâm chậm rãi nâng kiếm Thắng Tà trong tay lên: "Rất xin lỗi, Tiểu Tà, nhóc Cố gắng giúp tôi như vậy, nhưng tôi vẫn thất bại..."

Thân kiếm đen nhánh trên tay run rẩy kịch liệt, như đang giãy giụa chống cự gì đó.

Nhưng ý chí của chủ nhân lại áp đảo mũi kiếm.

Lưỡi kiếm sắc bén xé mở hư không, đâm vào tim thanh niên áo trắng, máu tươi nháy mắt lan đầy áo bào trắng, kiếm khí nháy mắt nổ tung trong thân hắn!

"Không!!!" Hứa Tiểu Lan khàn giọng kêu lên, vung kiếm liều mạng chém lồng ánh sáng trước mắt.

Các thành viên trong liên quân Phá Thiên đều mở to hai mắt, khó thể tin nhìn một màn diễn ra trước mắt. Thanh niên được xưng là chiến thần đứng đầu đại lục Thái Sơ thế nhưng đã dùng kiếm đâm vào tim mình.

Hắn làm gì vậy?

Hắn không phải loại người có thể dễ dàng vứt bỏ sinh mệnh, khẳng khái hy sinh. Nhưng với lựa chọn trước mắt này, dù cực kỳ cực kỳ không nỡ, vô cùng vô cùng không nỡ, hắn lại biết mình nên làm gì.

An Lâm nhìn cô gái áo xanh cách mình không xa không ngừng rơi lệ, lòng chợt cảm thấy rất đau rất đau. Sau khi chết, tất cả sẽ rời hắn mà đi...

Chỉ là...

Dùng một mạng của hắn, đổi lấy sự tồn vong của cả Nhân tộc, này thật có lời.

Trong đầu hắn chợt xuất hiện khuôn mặt cha, xuất hiện bộ dáng đám Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Đại Bạch, Tiểu Hồng, Lam Tiểu Nghê, thế giới này có quá nhiều thứ cần hắn phải bảo vệ.

Lúc này hắn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, có thể nghe rõ tiếng đồng bọn xung quanh và Tiểu Lan gọi, cũng có thể cảm nhận dao động của ánh sáng.

Hàng tỉ sinh linh trên đại lục Thái Sơ đều bị một màn trước mắt đột ngột diễn ra làm chấn động.

Nữ thần Quang Minh sau khi trở về nguyên hình, mặt dù có biến cố vẫn không gợn sóng, trong một khắc này, rốt cuộc có biến hóa. Thần ấn trước người cô không ngừng phát sáng, điên cuồng thôi động.

Bấy giờ, kiếm khí khủng bố đã điên cuồng xé rách cơ thể, kinh mạch, thần hồn của An Lâm, khiến hắn lập tức tiến vào tình trạng trọng thương sắp chết.

"Đinh."

"Kiểm tra đo lường cho thấy kí chủ bước vào trạng thái sắp chết."

"Ngươi có nguyện ý tế hiến một phần năm sinh mệnh để đạt sức mạnh siêu việt trong tưởng tượng không?"

"Chú ý: trước mắt sinh mệnh ký chủ chỉ còn dư một phần năm, tế hiến kết thúc, khi sức mạnh biến mất cũng là lúc sinh mệnh của kí chủ

| bị xóa sạch."

Hệ thống đưa ra một lựa chọn trong đầu An Lâm.

| lòng cũng thầm xuất hiện một suy đoán đáng sợ.

Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Liễu Thiên Huyễn cũng nhìn hình ảnh thanh niên máu nhuộm áo trắng kia, đầu óc trống rỗng, đồng thời

Bọn Thiên Đế và Hằng Nga nhìn hình ảnh An Lâm tay cầm Thắng Tà đâm vào tim cũng đứng ngốc tại chỗ, thậm chí xem nhẹ kiếm quang đoạt mệnh treo cao trên đỉnh đầu.

Diệp Linh quỳ gối trên lưng rồng Tiêu Trạch, tay nắm đoản kiếm không nhịn được run lên.

"Người khổng lồ An Lâm..." Đề Na thất thần nhìn thanh niên dùng kiếm đâm ngực mình.

Muốn tự sát sao?!

An Lâm nhìn cô, cũng đỏ hốc mắt, lại không biết nên nói gì với cô.

"Ta nguyện ý..."

"Tế biến sinh mệnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận