Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1477: Chuyện trọng đại đầu tiên của Tứ Cửu tiên tông

Các đệ tử của Tứ Cửu tiên tông có mặt ở đây đều được chứng kiến cảnh tượng cả đời khó quên.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy các trưởng lão nở nụ cười hạnh phúc đến vậy và cũng là lần đầu nhìn thấy các trưởng lão khóc đến nức nở đến thế, hiển nhiên là vui tới mức rơi lệ luôn đấy.

Nhìn chung thì trận đấu này thực sự khiến cho mọi người khó lòng mà quên được.

Ngay cả người đẹp luôn luôn lạnh lùng khi xuất hiện trước mặt mọi người - các chủ Bạch Lăng hôm nay cũng giống như đóa tuyết liên nở rộ, trên đôi môi ấy nở ra nụ cười làm cho người người xao xuyến.

Mọi người vây sát chặt An Lâm, ôm chầm lấy hắn.

Chủ đề thảo luận cũng chỉ có một:

Cậu như vậy mà lại không chết?!

Đúng thế đấy, không một ai lại mong rằng An Lâm sẽ chết, nhưng thiên đình lại cử hành tang lễ, vậy nên đa số nhiều người đều cho rằng An Lâm đã bị cú nổ tự phát của thần thời gian xóa sạch rồi, đến cả Tuyết Nữ - người chứng kiến tận mắt mọi chuyện cũng nói như thế. Với lại mất trăm năm nay vẫn không có tin tức nào của An Lâm, nếu là người bình thường thì cũng nghĩ là hắn đã chết rồi.

"Cậu chỉ thích mấy chị gái xinh đẹp thôi chứ đâu." An Lâm không nể mặt mà nói.

"Nhóc thích tắm nắng nhất." An Lâm thong dong trả lời.

Bọn họ cũng muốn thông qua cái ôm này để xác thực xem có phải là An Lâm thật hay không.

"Chủ nhân, chủ nhân, tôi thích làm điều gì nhất?" Tiểu Hồng nhõng nhẽo hỏi.

Đó như là một tin vui bất ngờ khiến cho người khác như sống trở lại vậy!!

"Hửm? Tôi có nợ gì cô sao?"

Không ai nghĩ rằng.

"Là chủ nhân thật đó!" Tiểu Hồng cũng vui mừng mà đong đưa cái đầu.

Giờ phút này An Lâm nhận được rất nhiều cái ôm, kinh ngạc không ngừng.

Vậy mà lại có một ngày, Hứa Tiểu Lan nắm tay An Lâm quay trở về với dáng vẻ vui mừng hớn hở!

Đại Bạch cười rộ lên: "Đúng là anh An thật rồi, gâu!"

Tiếng lòng Đề Na sụp đổ.

"Anh An, anh An, cô chó mà tôi thích nhất là cô nào? Gâu!" Đại Bạch bổ nhào vào An Lâm.

"Sao tôi lại cảm thấy, đây mới là tính cách vốn có của An Lâm nhỉ? Cậu ta chính là bỉ ổi như vậy đó, hàng thật như đinh đóng cột vậy, không giả được đâu." Liễu Thiên Huyễn ung dung đứng một bên ôm lấy kiếm cười nói.

Đề Na bay qua, hưng phấn mà ôm chặt hắn, đôi con ngươi màu xanh bích thẳm như thạch bảo trong suốt tinh khiết sáng ngời, nhìn An Lâm hỏi: "Chủ nhân, anh thiếu tôi bao nhiêu tinh nguyên thế giới kim sắc vậy nhỉ?' "

Hu Hu Hu... rõ ràng chủ nhân này là hàng giả mà!"

Tất cả mọi người có người thì kinh ngạc, có người mừng như điên vậy!

Tin tức ấy cứ tưởng là một tin tức không đáng tin cậy, ấy vậy mà trong chớp mắt lại truyền đi mọi ngõ ngách trong tông môn.

Dường như hôm nay đã sống lại rồi!!

Bỗng chốc Tứ Cửu tiên tông bùng nổ luôn rồi!

Tông môn lớn như thế, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã biến thành một biển rộng đầy ắp niềm vui khôn nguôi.

Mọi người tranh nhau thông qua cách thức của mình để chứng thực An Lâm này là hàng thật, không phải giả mạo.

Trăm năm đợi chờ, cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng.

An Lâm gọi các chủ trì qua đó, định rằng nói hết một lần những gì mà mình đã trải qua trong khoảng thời gian lúc trước cho mọi người nghe. Hứa Tiểu Lan kéo tay áo An Lâm, trên mặt vẫn còn nở nụ cười hạnh phúc khôn xiết.

Thực ra khi gặp lại những người bạn của mình cũng có rất nhiều lời muốn nói.

Không khí xung quanh nóng lên không ngừng.

Không biết từ giây phút nào, bỗng chốc trong tông môn vang lên từng trận vỗ tay như pháo nổ không dừng.

Pháo hoa nở rộ giữa bầu trời trong xanh với những màu sắc rực rỡ.

Trên mắt dất nở ra vô số những đóa hoa tươi thắm say đắm lòng người, trải đều mọi ngõ ngách trong tông môn. Thậm chí còn có tấm thảm đỏ trải dài từ trường diễn võ đến nơi chủ trì, đó là con đường được sắp đặt riêng biệt cho tông chủ.

Tất cả các thành viên của Tứ Cửu tiên tông đều biết được sự kiện này, người đó chính là tông chủ An Lâm đã thất lạc hơn trăm năm: "chết' hơn trăm năm của họ thì ngày hôm nay đã trở về rồi!!

Truyền thuyết mà họ đã từng kính ngưỡng nhất, đã từng không ngừng cầu mong và cầu phúc bảo hộ vị thần đó, đã từng nhắc tới sự bất diệt đó ngàn vạn lần, là tông chủ đại nhân mà họ luôn kính mến nhất...

Hàng vạn đệ tử nòng cốt trong tông môn đều có chút mơ hồ không dứt.

Nếu như không phải là do Hứa Tiểu Lan dùng hết sức mình để ngăn chặn che dấu tin tức, khiến cho tin tức An Lâm quay về vẫn còn được bảo mật ở trong phạm vi Tứ Cửu tiên tông, nói không chừng rất có khả năng tin tức này đã lan rộng khắp đại lục chỉ trong một ngày rồi!!

Giờ phút này trong lòng cô đều là cầu vồng đầy sắc màu.

Tất cả các đệ tử trong trường diễn võ nhìn người đàn ông được các trưởng lão và các chủ vây chặt ở giữa đến thoáng ẩn thoáng hiện, trong phút chốc xúc động không thôi.

Đến giờ bọn họ cũng coi như là hiểu hết mọi chuyện, vì cớ gì mà Hứa Tiểu Lan lại từ chối đảm nhiệm vị trí tông chủ, đã vậy còn kiên trì đến 100 năm. Trong Tứ Cửu tiên tông, người có danh tiếng nhất và cũng là người duy nhất được các các chủ thật lòng khâm phục cũng vĩnh viễn chỉ có một mà thôi, đó chính là tông chủ của họ - An Lâm!!

Nhóm đệ tử vẫn chìm trong xúc động không thôi, cho đến khi bỗng có người phát hiện có gì đó không đúng.

" Ơ... vị tông chủ mới - tôn sư huynh phụ trách dẫn chúng ta đi tham quan đâu mất rồi?" Nữ đệ tử ngờ nghệch hỏi.

Có một nam đệ tử nhìn theo hướng An Lâm chỉ chỗ xa đó: "Hình như anh ta đi theo An Lâm mất rồi, dáng vẻ cái gì cũng không để ý, dường như trong mắt chỉ có tông chủ An Lâm.".

Một đệ tử khác đột nhiên trầm ngâm một hồi rồi mới hỏi: "Nếu vậy mà nói thì chúng ta bị vứt bỏ rồi chăng?"

Cả bọn bỗng chốc im ắng hẳn đi.

Không ai đáp lại.

An Lâm nhìn, bỗng chốc có hơi ngờ vực hỏi: "À, Tiêu Trạch, đám người Tiểu Sửu đâu rồi, hình như còn có một nhóm người chưa đến đủ nữa."

Cuối cùng hai bên cũng đã trăm năm không gặp mặt nhau rồi!!

Cũng không biết nhừng người khác nhìn thấy hắn thì càng thêm thương xót hơn.

An Lâm nhìn thấy trước mắt là những sủng vật, bạn bè, người tôi tớ đã lâu rồi không gặp, trong lòng thương xót, trăm ngày không gặp, mọi người đã thay đổi rất nhiều rồi.

Tiến vào Chủ Trì các.

Vốn dĩ cũng vì quên đi danh xưng Niệm An Thiên Tiên, bây giờ An Lâm trở về rồi, danh xưng cũng có thể tiếp tục sử dụng, ai nói trở về rồi thì không thể Niệm An hả?

Đại Bạch nhìn An Lâm, lắc lắc chiếc đuôi trắng tuyết, vẻ mắt đắc ý nghênh ngang.

Nâng cấp cảnh giới rồi nhưng vẫn không thay đổi được dáng vẻ dễ thương nhất có chút tiện tiện của nó, tính cách thì không thể thay đổi được rồi.

"Sư phụ, sư phụ, bây giờ Linh Nhi cũng rất giỏi nữa đó, cũng là cảnh giới Phản Hư luôn đó." Diệp Linh không cam chịu bị lép vế, cứ như sợ bản thân không được khen ngợi nhiều hơn, nhanh chân nhanh miệng mà nói, nói xong vẫn không quên liếc đôi mắt to trắng nhìn Đại Bạch, kéo lấy góc áo của An Lâm.

Trong phút chốc lần đầu tiên vị nữ thần sát thủ này bày ra khí chất của một thiếu nữ mới lớn đấy.

"Chuyện của mọi người, tôi đã nghe Tiểu Lam nói hết rồi, không thể không nói, mọi người đều rất giỏi đó."

An Lâm cũng không nhịn được xúc động nói, nói rồi hắn còn vươn tay sờ sờ đầu của cô bé bên xinh xắn bên người, cười nhẹ nói, "Nhất là em đó, Niệm An Thiên Tiên, vậy mà em lại chính là thiên tài có trình độ cao nhất trong thế hệ mới của thiên đình thậm chí còn là giới Cửu Chấu, danh tiếng như tiếng sét bên tai."

Bị An Lâm vạch trần danh xưng của mình, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Linh hồng lên vì xấu hổ, lúng túng nói: "Em... em, là bởi vì sư phụ đã cho em một sinh mệnh mới, em sẽ không bao giờ quên sự phụ đâu..."

"Em nói mấy lời này làm chi chứ?" An Lâm búng trán Diệp Linh một cái, cười bảo, "Cái tên rất hay, về sau cứ dùng cái tên này nhé."

Diệp Linh nhướng mày, đôi con ngươi thanh khiết như nước mùa thu khẽ động, cũng không rõ sao trong lòng lại như gợn sóng vậy, nhìn An Lâm gật đầu liên tục nói: Vâng, vậy từ này về sau em vẫn là Niệm An Thiên Tiên!"

"Anh An, lúc này tôi đã là Phản Hư Cẩu rồi đó! Còn lấy được danh hiệu Bạch Phong Thần Khuyển nữa đó, gâu!"

Lúc này, trên đường đi tới chủ trì các.

Xung quanh rộng lớn đến cả một bóng người còn không thấy, bọn họ cũng rất tuyệt vọng luôn đó!!

Không khí vẫn là một mảng trầm lắng không dứt.

"Vậy tiếp theo đó chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lương Cửu, một nữ đệ tử mới tủi thân hỏi.

Sự thật rành rành trước mắt, đúng thật là có hơi tàn khốc tí nhỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận