Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1441: Sự hành hạ kinh khủng nhất từ trước tới nay

Thiên Thần Thời Gian không thèm để ý đến cái vết nứt nhỏ kia, mà chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Thời Gian Đảo Lưu."

Thần hoàn (vòng thần / vòng tròn ánh sáng) tỏa ra hào quang rực rỡ.

An Lâm mở to hai mắt nhìn, đang muốn mắng chửi Thiên Thần Thời Gian vì cô bật hack, nhưng sau đó lại phát hiện cái vết nứt phía trên thần hoàn lại không khép lại!

Thiên Thần Thời Gian khẽ cau mày, tiếp tục nói: "Thời Gian Đảo Lưu."

Oong... Lại là một trận hào quang rực rỡ.

Cái vết nứt phía trên thần hoàn vẫn còn ở đó...

"Thời Gian Đảo Lưu."

Oong...

"Tại sao... Tại sao lại không sửa được? Thân thể của ta rất hoàn mỹ, ta không cho phép có một cái thiếu sót như thế này tồn tại!" Thiên Thần Thời Gian cực kỳ phẫn nộ, ngay cả An Lâm và Thiên Đế cũng không để ý, giống như một kẻ mắc chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế, không ngừng sử dụng Thời Gian Đảo Lưu tu bổ thần hoàn của mình.

An Lâm gật đầu theo: "Thời Gian Đảo Lưu của cô ta không tu bổ được thần hoàn, có một loại khả năng là thần hoàn của cô ta có gì đó đặc biệt, đã xuất hiện tổn thương không thể tu bổ. Còn có một loại khả năng khác, chính là Thời Gian Đảo Lưu của cô ta không nhạy, hoặc là lực lượng của cô ta trở nên yếu đi!"

Thiên Đế nhân cơ hội này, vội vàng thoát thân.

Thiên Đế nhanh chóng tỉnh táo lại, che vết thương trước ngực nói: "Cái dáng vẻ này của Thiên Thần Thời Gian rất kỳ quái, thượng cái vết nứt trên thần hoàn rất có thể là cánh cửa giúp chúng ta đột phá."

Thời Gian Đảo Lưu...

Ổn định là được, chúng ta có thể thắng!

"Thời Gian Đảo Lưu!"

Hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều thấy được hi vọng từ trong mắt đối phương.

Vẻ mặt hững hờ của Thiên Thần Thời Gian dần dần rạn nứt, như gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng giận cực kỳ kinh khủng, một hai phải khiến cái vết nứt kia khép lại.

Oong...

An Lâm và Thiên Đế thấy vậy thì đều ngẩn người ra, không hiểu được Thiên Thần Thời Gian phát điên cái gì.

An Lâm và Thiên Đế cũng thầm giật mình, một luồng hơi thở tử vong bao phủ toàn thân.

Hơi thở của ông cực kỳ uể oải, lực lượng trong cơ thể như bị khí nhọn kim sắc hình lưỡi dao hút khô, nhưng tốt xấu gì thì cũng bảo vệ được một mạng.

Ngay sau đó, lồng ngực Thiên Đế lần nữa bị cánh tay thon dài cắm vào, máu thịt bị xé mở chỉ trong nháy mắt!

Thiên Thần Thời Gian cũng không phải là vô địch, cô ta đã đang suy yếu!

Lúc này, tia sáng chói mắt đột nhiên chiếm cứ tất cả phạm vi nhìn.

Một đôi tay lấy tốc độ nhanh hơn, chặn lại mũi kiếm đang đâm tới.

"Tà Kiếm thuật, thức thứ hai, Thiểm Thứ!" An Lâm cầm kiếm Thắng Tà trong tay, trong nháy mắt dịch chuyển đến trước mặt Thiên Thần Thời Gian, lập tức vươn tay đâm về phía thần hoàn trên đầu của cô ta!

"Còn muốn đâm thần hoàn của ta ư, ngươi lại dám đâm thần hoàn của ta... rõ ràng là nó đã rạn nứt rồi, rõ ràng là nó đã có tỳ vết rồi, không còn hoàn mỹ nữarồi, tại sao ngươi còn không buông tha nó?" Thiên Thần Thời Gian dùng giọng điệu cực kỳ phẫn nộ cất giọng nói.

Thế rồi, một cái bàn tay trực tiếp đánh vào đầu của ông, dường như muốn trực tiếp đánh vỡ đầu của ông.

"Ta nhớ rằng ngươi đã đâm ta ba trăm kiếm, ta phải ăn miếng trả miếng mới được..."

"Phốc... " Thiên Đế phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng lùi về phía sau, cố gắng thoát khỏi kẻ địch.

An Lâm trừng lớn hai mắt, nhìn Tuyết Nữ Kim Sắc với vẻ mặt khó tin.

Tuyết Nữ Kim Sắc nở nụ cười đáng sợ, tiếp tục nói: "Thế nên, ta sẽ đâm ngươi ba vạn kiếm!"

An Lâm sợ hãi cả kinh, không nghĩ tới Thiên Thần Thời Gian lại mang thù như thế!

May là Thiên Đế đầu sắt, vẫn đỡ được một chưởng này, nhưng thân thể vẫn cứ rơi xuống mặt đất, tựa như thiên thạch, đục thành một cái hố sâu trên ngàn mét ở dưới mặt đất.

An Lâm nhìn Thiên Thần Thời Gian đã đánh mất hết lý trí đứng ở trước mặt, hoàn toàn không vui vẻ nổi.

Chung quy hắn vẫn thấy Tuyết Nữ Kim Sắc này, còn kinh khủng hơn trước đó gấp mấy lần.

Tuyết Nữ Kim Sắc ngoác miệng ra đến tận mang giác, đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn: "Nhân lúc trước khi ngươi chết, ta muốn hành hạ ngươi, tựa như ngươi hành hạ ta vậy..."

Ầm!

Chuyện này đối với một kiếm tiên mà nói, quả thực là sự sỉ nhục!

Hắn chăm chú nhìn kỹ, phát hiện kiếm Thắng Tà của mình, lại bị Thiên Thần Thời Gian dùng tay không ngăn cản!

An Lâm lập tức cảm giác được song kiếm gặp phải lực cản cực kì khủng bố, đâm không nổi nữa.

Cái quái gì vậy? Ta đâm ngươi ba trăm kiếm, ngươi ăn miếng trả miếng, không phải là phải đâm ta ba trăm kiếm à?

Ba vạn kiếm là cái kiểu ăn miếng trả miếng gì vậy?!!

An Lâm còn đang chìm trong khiếp sợ, thì hai cái đồng tử kim sắc của Thiên Thần Thời Gian đã chợt lóe ra hào quang chói lóa, một trăm vị trí khác nhau trên cơ thể của An Lâm đột nhiên đồng thời truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách!

Máu bắn như sương, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả đạo bào màu trắng.

Một trăm cái lỗ máu hiện lên khắp lồng ngực, bụng và tứ chi.

Không chỉ phải thừa nhận nỗi thống khổ khi huyết nhục chia lìa, mà ngay cả xương cốt như cũng bị đánh nát.

"A!!!" Chỉ trong khoảnh khắc, An Lâm đã biến thành huyết nhân, hắn không thể nhịn được phải kêu lên.

Thật sự là quá đau, Thiên Thần Thời Gian đã khiến cho thân thể của An Lâm thưởng thức được nỗi thống khổ cực hạn!

Giờ phút này, An Lâm chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu, đó chính là trốn!

Nhưng hắn cũng không là cái loại người ngồi chờ chết.

Mặt An Lâm lộ vẻ hoảng sợ, đúng rồi, nếu như sắp chết, thì dùng Thời Gian Đảo Lưu, thì hắn sẽ thật sự có thể bị đâm ba trăm vạn kiếm mà vẫn không chết, thậm chí còn có thể vĩnh viễn bị sự tra tấn này dày vò!

"Thời Gian Đảo Lưu " Tuyết Nữ tiếp tục lên tiếng.

Thống khổ kịch liệt khiến cho đầu óc của hắn gần như co quắp.

Thân thể của An Lâm lần nữa bị một trăm kiếm xuyên thủng!

Máu tươi vẩy ra, hòa với tiếng kêu thảm thiết của An Lâm.

An Lâm tuyệt vọng, hắn chỉ đâm Thiên Thần Thời Gian ba trăm kiếm thôi mà, lòng trả thù của đối phương cũng quá mãnh liệt rồi đấy, lấy ra một chút phong thái của trời được không hả? Đây Này là ma quỷ hay gì?

Khoan đã, trước hết là, chắc chắn hắn sẽ không đỡ được tới ba trăm vạn kiếm này...

Suy cho cùng, Thiên Thần Thời Gian vừa ra một kiếm, gần như là hắn đx lập tức bị phế đi!

"Thời Gian Đảo Lưu." Tuyết Nữ Kim Sắc đột nhiên cất giọng nói.

An Lâm: "???"

Hào quang kim sắc bao phủ An Lâm, lực lượng kỳ dị khiến cho thương thế trên toàn thân hắn khôi phục, khôi phục đến lúc chưa bị Thiên Thần Thời Gian chém.

Mặc dù vết thương đều đã biến mất, nhưng loại cảm giác khốn khổ và mỏi mệt khi bị đâm một trăm kiếm vẫn còn ở đây, vẫn còn để lại bóng ma rất lớn.

Sau đó, một tiếng than tựa như ma như quỷ chợt truyền đến: "Kiếm thứ hai..."

Phập!

Nói như vậy, Thiên Thần Thời Gian nói muốn đâm hắn ba vạn kiếm, thật ra là ba trăm vạn kiếm?

Đầu óc ngươi có vấn đề hả, đâm ta một trăm cái lỗ, lại chỉ coi là một kiếm?

Kiếm thứ nhất?

An Lâm hít ngược một hơi khí lạnh, đầu óc có phần không tải nổi.

"Đây là kiếm thứ nhất." Thiên Thần Thời Gian nhàn nhạt cất giọng nói.

Nhưng hắn còn chưa kịp đưa ra động tác, một cái nhà giam kim sắc đã bắt đầu vây hắn ở bên trong.

Ở trong khoảnh khắc Thời Gian Đảo Lưu khôi phục thương thế, hắn gào lên, dùng kiếm Thắng Tà chém về phía Thiên Thần Thời Gian.

"Ha ha... Còn muốn vùng vẫy giãy chết?" Thiên Thần Thời Gian cười điên cuồng, vươn một tay ra, chộp một cái, liền bắt được mũi kiếm Thắng Tà, một cái tay khác hóa thành lợi kiếm kim sắc, trong nháy mắt lại đâm một trăm cái lỗ máu ở trên người của An Lâm!

"Kiếm thứ ba."

"A...!!!" An Lâm lại hét thảm lên.

"Thời Gian Đảo Lưu!" Thiên Thần Thời Gian lại dùng Thời Gian Đảo Lưu.

Lần này An Lâm đổi công thành thủ, dùng Đóa Quy Quy thuật!

"Kiếm thứ tư."

"A...!!!"

Đóa Quy Quy thuật, bị lực lượng thời gian ăn mòn, xuyên thủng.

An Lâm tiếp tục bị đâm một trăm kiếm, nỗi thống khổ và mệt nhọc khó nói thành lời lại bắt đầu tuôn ra khắp toàn thân.

Tuyết Nữ Kim Sắc: "Thời Gian Đảo Lưu."

An Lâm ngưng tụ hai mắt: "Muốn ngươi khóc, muốn ngươi ngã!"

Mặt Tuyết Nữ Kim Sắc không chút thay đổi: "Kiếm thứ năm."

"A...!!!" An Lâm lớn tiếng kêu thảm thiết.

Tuyết Nữ Kim Sắc: "Thời Gian Đảo Lưu."

"Thải Hồng Lôi!" Đầu ngón tay An Lâm trào ra lôi đình mãnh liệt ra.

Tuyết Nữ Kim Sắc chụp tan chỉ với một cái tát: "Kiếm thứ sáu."

"A...!!!" An Lâm kêu thảm thiết.

Tuyết Nữ Kim Sắc: "Thời Gian Đảo Lưu."

An Lâm: "Hám Sơn Hạch Bạo Quyền!"

"Kiếm thứ bảy."

"A...!!!"

"Thời Gian Đảo Lưu."

"Táng Kiếm, Tuyệt Liên Tiên Kiếm!"

"Kiếm thứ tám."

"A...!!!"

An Lâm liều chết phản kháng, nhưng Tuyết Nữ Kim Sắc vẫn luôn có thể dễ dàng phá vỡ hết thảy thuật pháp của hắn!

Ngược lại, An Lâm liên tục bị đối phương đâm thành tổ ong vò vẽ.

Phục hồi như cũ, hành hạ đến chết, phục hồi như cũ, hành hạ đến chết, phục hồi như cũ...

Tuần hoàn vô hạn!

Hắn dám thề, đây là lần đầu tiên hắn phải trải nghiệm hành hạ kinh khủng như thế! Giống như không có điểm cuối, thống khổ chính là cảm xúc duy nhất của hắn.

An Lâm còn đang phản kháng, nhưng hắn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ điên mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận