Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1021: Đại chiến Thần Hồ Cửu Vĩ

Trời đất trở nên tối đen.

Chỉ cần có bóng tối trong không gian, thì lực lượng trói buộc này cũng không còn chỗ ở.

Đúng vậy, toàn bộ bóng tối trong trời đất này, đều là lực lượng của Thần Hồ Cửu Vĩ!

An Lâm cũng đã trúng chiêu, hắn liều mạng dốc toàn lực muốn thoát khỏi sự trói buộc, nhưng lại bị lực lượng khắp bốn phương tám hướng trong không gian trói buộc lại, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.

Đây là lực lượng dồn ép tuyệt đối!

Không chỉ có hắn, Đề Na, Tiêu Trạch cũng bị giam cầm.

Loại lực lượng giam cầm này còn đáng sợ hơn so với giam cầm không gian, bởi vì nó tồn tại khắp nơi, lại không thể nhìn thấy. Bóng tối khắp không gian, đều là lực lượng thần đạo của Thần Hồ Cửu Vĩ!

Trần Hạo vung móng vuốt, thân thể Yêu Cơ bị bóp méo, quăng quật xuống đất.

Bỗng nhiên, một màn chắn hình cung màu trắng, tầng tầng lớp lớp bao bọc An Lâm.

An Lâm cảm nhận được lực lượng không gian quen thuộc này, hốc mắt cũng đều ướt cả, kích động nói: "Chị Bạch, cuối cùng chị cũng đến!''

Chết tiệt...

Bóng tối sâu thẳm va chạm điên cuồng với màn chắn màu trắng, phát ra tiếng gầm như dã thú.

Bóng tối vô tận, bắt đầu tuôn đổ về phía An Lâm, cùng với lực lương trời đất xông tới, giống như sinh linh ác ma cắn nuốt, muốn xóa bỏ tất cả mọi sinh linh.

Thần Hồ Cửu Vĩ phát hiện ra Bạch Lăng xuất hiện, rống to một tiếng, lập tức tăng thêm lực lượng.

"Chấm dứt đi, ta muốn tất cả các ngươi đều phải chôn cùng con ta!

Một thiếu nữ lạnh lùng xinh đẹp hiện ra trước mặt An Lâm, ánh mắt dịu dàng khẽ liếc nhìn An Lâm một cái, dịu dàng cười nói: "Sao thế, An Lâm, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu chỉ chịu đựng chứ không tấn công, không ổn sao?"

Lần đầu tiên thân thể An Lâm sinh ra cảm giác sợ hãi.

Trần Hạo khẽ gầm một tiếng, vung tay đánh về phía An Lâm đằng xa!

Rầm rầm rầm...

Bóng tối đè xuống, trên màn chắn màu trắng được tạo ra từ lực lượng không gian thần đạo của Bạch Lăng xuất hiện không ít vết nứt!

Bỗng nhiên trong lòng hắn xuất hiện một suy nghĩ.

Bạch Lăng hừ lạnh một tiếng, bàn tay thon dài đánh một quyền về phía Thần Hồ ở xa.

Khóe miệng An Lâm hơi run rẩy, sao đàn ông có thể thừa nhận bản thân mình không ổn? Nhưng mà tình hình hiện tại không bình thường, hắn mặc kệ Bạch Lăng trêu chọc, lại đưa mắt nhìn sang Thần Hồ Cửu Vĩ.

Rắc rắc...

"Dù là công kích gì, chỉ cần bị đuôi của ta quét qua đều sẽ hóa thành hư vô..."

Khóe miệng Thần Hồ Cửu Vĩ khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh thường

Cầu lửa va chạm vào đuôi, phát ra tiếng nổ vang trời.

Một tia sáng màu trắng nhỏ xé rách bóng tối, xuyên qua không trung.

Trần Hạo còn chưa kịp phản ứng thì một nơi khác, có một lưỡi gió màu xanh lập tức đâm tới, xuyên qua cúc hoa của nó!

"Xé không!'

Trần Hạo không ngờ, giết một tên An Lâm lại khó như vậy, bị bốn cao thủ kỳ Phản Hư nhắm vào.

Bốn cao thủ kỳ cuối Phản Hư, dường như ra tay cùng lúc!

Bạch Lăng, Nhạc Đẩu, Thanh Bắc Thần, Bạch Mộ Vũ.

Công kích ẩn chứa lực lượng không gian thần đạo, chính là lưỡi dao sắc bén nhất!

Chín cái đuôi bóng tối giống như nước sôi sùng sục, đang có dấu hiệu sắp biến mất.

Có thể cắn nuốt thuật pháp hay không, nói đến cùng vẫn là vấn đề lực lượng thần đạo mạnh yếu thế nào, không có lực lượng nào có thể cắn nuốt hoàn toàn thuật pháp. Cửu Vĩ vừa mới nhận được công kích không gian của Bạch Lăng, bây giờ lại nhận được quả cầu lửa từ trời giáng xuống, cuối cùng sắc mặt có chút biến hóa.

Ngay thời khắc này, một thanh kiếm màu trắng ẩn chứa lực lượng thần đạo dồi dào, chém về phía đầu của Cửu Vĩ Thần Hồ!

Từng tia bóng tối bay ra từ phía cái đuôi màu trắng, không gian kia bị tia này loại trừ, giống như trâu đất xuống biển, biến mất trong nháy mắt.

Rầm...

Chín cái đuôi của Trần Hạo nhanh chóng vòng về, tạo thành một cái ô khổng lồ, che trên đầu.

Còn chưa nói xong thì một quả cầu lửa màu vàng khổng lồ xé rách bóng đêm, từ trời giáng xuống!

"Hóa Ảnh!''

Cả người nó rung động kịch liệt, thân thể vĩ đại màu đen tan biến như sương khói, hòa vào trong bóng tối.

Ầm ầm!

Cầu lửa màu vàng rơi xuống đất nổ tung, giống như mặt trời bừng sáng.

Công kích của Thanh Bắc Thần và Bạch Mộ Vũ đều thất bại một lượt.

Bạch Lăng hừ lạnh một tiếng, thân thể biến mất tại chỗ.

Màn chắn không gian quanh An Lâm biến mất, đang muốn hoạt động giãn gân cốt một chút, gầy dựng lại oai phong thì lại phát hiện khắp nơi đều là bóng tối, đang vây quanh người hắn, khiến hắn đông cứng ngay tại chỗ.

An Lâm: "..."

Rõ ràng giữa ban ngày rồi!!

Chín cái đuôi của Trần Hạo giống như lũ quỷ múa loạn, cắn nuốt phá nát từng đợt công kích, không chỉ có như thế, dưới sự thúc giục của bóng tối hủy diệt, nó còn thường xuyên phản kích cuối cùng loáng thoáng đè lên đầu ba cao thủ.

Đúng vậy, tuy rằng rất toàn diện, nhưng về tổng thể mà nói không có cách nào phá vỡ phòng thủ của Trần Hạo.

Ba người phối hợp công kích, như có như không, có khống chế, có áp đảo, có thể nói là không có thiếu sót đáng kể, điểm duy nhất thiếu chính là lực lượng áp chế tuyệt đối!

Kiếm Băng Hàn của Bạch Mộ Vũ đã lên tới cực điểm, Thanh Bắc Thần quỷ dị khó lường, chiêu thức trí mạng, Nhạc Đẩu lại xuất quỷ nhập thần, mỗi lần tấn công đề nặng như núi đè.

Thanh Bắc Thần, Bạch Mộ Vũ, Nhạc Đẩu, đã triển khai công kích vào Cửu Vĩ Thần Hồ.

Hắn thật sự không ngờ, bản thân có ngày lại trở thành một gánh nặng.

Cô trực tiếp di chuyển vào trung tâm bóng tối, hai tay xòe ra, thần thức khuếch tán vào mỗi góc trong bóng tối, vô số tin tức chạy qua hai mắt.

"Tìm được mày rồi!'' Cô đánh một quyền vào nơi nào đó trong không trung!

Không gian lập tức vặn vẹo vỡ nát, cùng với tiếng gào thét đau đớn.

Thân thể Cữu Vĩ Thần Hồ lại xuất hiện, thân hình liên tục vỡ ra.

"Bóng Tối Hủy Diệt!''

Nó tức giận gầm lên một tiếng, bóng tối xung quanh chuyển động điên cuồng, điên cuồng hủy diệt toàn bộ sinh linh bên trong!

Sắc mặt Bạch Lăng biến đổi, lập tức thi triển lực lượng không gian, chuyển An Lâm, Đề Na, Tiêu Trạch đến cạnh nhau, rồi sử dụng lực lượng thần đạo bao quanh bảo vệ.

Cũng chính vì lúc này phân tâm, bản thể của cô ngược lại chịu một đòn công kích bóng tối, không khỏi hộc ra một ngụm máu lớn.

"Chị Bạch!'' An Lâm nhìn thấy cảnh như vậy, không nhịn được kêu lên sợ hãi, hai bàn tay bỗng siết chặt.

Bạch Lăng đang tìm hiểu tin tức tính toán về cao thủ đệ nhất lực lượng Thần Đạo không gian, đối với cách dung hòa bóng tối của Cửu Vĩ Thần Hồ, vẫn rất muốn nghiên cứu triệt để.

Trên chiến trường.

Đối với Cửu Vĩ Thần Hồ mà nói, mọi kẻ dưới cảnh giới kỳ cuối Phản Hư đều là con kiến!

Đây là Cửu Vĩ Thần Hồ khủng khiếp, chỉ một kỳ cuối Phản Hư đã mạnh mẽ như vậy. Nếu không có lực lượng Thần Đạo chống đỡ bóng tối, ngay cả cơ hội phản công bọn họ đều không có.

Không chỉ có hắn bực tức, Đề Na và Tiêu Trạch cũng vô cùng bực mình, ngây người giống như cọc gỗ bị giam cầm tại đây. May mắn Trần Hạo không hề nhân cơ hội đối phó bọn họ, nếu không đều sẽ tiêu đời.

Chẳng lẽ hắn chỉ có thể đứng yên làm một quần chúng ăn dưa không thể động đậy?

Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng ba người bọn họ sẽ thua trong tay Trần Hạo.

"Chị Bạch, ôm chặt tôi.'' An Lâm đột nhiên nói.

Đôi mắt đẹp của Bạch Lăng trừng lớn, vẻ mặt khó tin nhìn An Lâm bên cạnh.

Lúc này, An Lâm còn đùa giỡn cô được sao?

"Ôm tôi tiếp cận Trần Hạo trong phạm vi trăm mét, tôi muốn hấp dẫn lực lượng của nó!'' An Lâm bổ sung thêm.

Bạch Lăng bừng tỉnh, cười dịu dàng, gật đầu nói: "Chị mang cậu bay!''

Cô vươn cánh tay ngọc ôm lấy eo An Lâm, hóa thành một tia sáng trắng, xé rách bóng tối, bay về phía Cửu Vĩ Thần Hồ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận