Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ

Chương 91


Cố Yến Khanh vừa là ba ba hiền nhặt giày mà Khẩu Khẩu đánh rơi lập tức trở thành Cố tổng nghiêm trang. Anh mặc quần áo chỉnh tề đi lên trên sân khấu, nhận lấy microphone MC đưa cho mình, sau đó nói: “Chào mọi người.”
Cố Yến Khanh lên sân khấu như giáo viên chủ nhiện lên lớp vậy. Anh vừa cất lời thì những người bên dưới dần dần im lặng lại. Chỉ vài giây sau thì sảnh tiệc gần như không một tiếng động.
Khẩu Khẩu đang nghịch giày nghe được tiếng ba ba mình trên loa thì ngây người ra. Sau đó cậu nhóc nhìn xung quanh xem ba ba mình đang ở chỗ nào.
Bàn chủ vị mà Khẩu Khẩu ngồi được đặt ở ngay giữa sảnh tiệc. Vì thế cậu vừa quay đầu là thấy được ba ba mình. Nhìn thấy Cố Yến Khanh đang đứng trên sân khấu phát biểu, Khẩu Khẩu cười vui vẻ. Kiều Vãn Tình linh cảm thằng nhóc này lại chuẩn bị gây chuyện. Nhưng đã chậm mất rồi. Cô chưa kịp che miệng thằng nhóc này lại thì đã nghe thấy Khẩu Khẩu vui vẻ gọi: “Ba ba ~”
Lúc này, ngoài Cố Yến Khanh đang đứng trên sân khấu phát biểu thì không còn âm thanh nào khác nữa. Vì thế âm thanh của Khẩu Khẩu tuy rằng không lớn nhưng lại vô cùng vang vọng. Những người xung quanh đó đều nghe thấy, kể cả Cố Yến Khanh đang đứng phát biểu cũng nghe thấy nốt luôn.
Tiếng ba ba này đột ngột cắt ngang bài phát biểu của ông chủ đang nghiêm túc nói. Sau khi hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả mọi người đều phì cười.
Cố Yến Khanh bị cắt ngang bài phát biểu nên hơi dừng lại. Sau đó anh mỉm cười, nói: “Vừa rồi người gọi ba ba chính là Cố Minh Tông con tôi. Ngại quá, con tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, làm mọi người chê cười rồi.”
—— Vốn dĩ tên Khẩu Khẩu là Cố Tư Kiều, đến cả trong hộ khẩu cũng ghi như vậy, gọi tên này lên nghe nó cứ sao sao ý. Mỗi lần Kiều Vãn Tình muốn gọi tên Khẩu Khẩu đều không thể cất tiếng gọi hẳn hoi được, vì thế cô bảo Cố Yến

Khanh làm thủ tục sửa tên cho Khẩu Khẩu, sửa cho tên Khẩu Khẩu giống Uyên Uyên, đặt là Cố Minh Tông.
Kiều Vãn Tình vẫn đang bất ngờ vì đột nhiên Khẩu Khẩu lại gọi ba. Nhưng cô nhanh chóng hồi thần lại, cười với những người cùng bàn, sau đó nhỏ giọng nói với Khẩu Khẩu: “Ba ba con còn đang phát biểu, chờ tí nữa chúng ta sẽ gọi ba ba nhé!”
Khẩu Khẩu nửa hiểu nửa không. Nhưng may là cậu nhóc không kêu ba ba nữa, không nhúc nhích chăm chú nhìn lên sân khấu. Cứ như là cậu nhóc đang nghiêm túc nghe Cố Yến Khanh phát biểu vậy.
Kiều Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm. Mang mấy đứa nhỏ tới những buổi tiệc đúng là chuyện bất ngờ gì cũng có thể xảy ra được thật.
Sau khi Cố Yến Khanh phát biểu xong thì anh tuyên bố khai tiệc, mọi người đều bắt đầu cầm đũa lên dùng bữa.
Chỉ trong chốc lát, bữa tiệc náo nhiệt hẳn lên. Các tiết mục văn nghệ của các bộ phận trong công ty Cố Yến Khanh cũng chuẩn bị bắt đầu.
Kiều Vãn Tình chưa từng tham gia mấy buổi tiệc của công ty nên cô nghĩ rằng những tiết mục do các bộ phận chuẩn bị sẽ xuất sắc giống như trên TV vậy. Cô nhớ trước đó mình cũng tham gia buổi tiệc tối vào lễ khai giảng cùng lễ tốt nghiệp, các tiết mục trong đó được chuẩn bị rất chu đáo và xuất sắc.
Nhưng sự thật chứng minh là cô đánh giá những nhân viên văn phòng này quá cao rồi!
Bình thường họ đều ngồi làm việc trước máy tính nên không có chút kinh nghiệm diễn nào cả. Vì vậy bắt họ lên biểu diễn đúng là làm khó bọn họ rồi!
Có lẽ do không có năng khiếu nghệ thuật nên phần lớn tiết mục đều là tiểu phẩm. Nhưng phải nói là chất lượng của các tiết mục tiểu phẩm này cũng khá tốt, rất thú vị và thu hút người xem.
Cố Yến Khanh gỡ bỏ hình tượng nghiêm túc bình thường ở công ty. Anh dẫn theo một số lãnh đạo cao cấp ở công ty đi đến bàn của các nhân viên chúc rượu, thể hiện sự biết ơn với sự cống hiến của họ cho công ty.
Có vài nhân viên lá gan lớn, sau khi các lãnh đạo chúc rượu thì tìm đủ mọi lí do để cùng uống với nhau thêm chén nữa.
Kiều Vãn Tình nhìn Cố Yến Khanh đi chúc rượu các bàn thì thầm nghĩ, đúng là làm ông chủ cũng không dễ dàng gì, phỏng chừng hôm nay Cố tổng sẽ say bét nhè luôn.
Làm “bà chủ” nên cũng có không ít người tới đây chúc rượu Kiều Vãn Tình. Có người thì tới chỗ cô để chơi với Khẩu Khẩu, lôi kéo làm thân. Ai tới Kiều Vãn

Tình cũng phải nở nụ cười tươi tiếp đón. Mới được nửa buổi tối thôi mà mặt cô sắp liệt rồi đây này!
Có người còn tới lôi kéo làm thân với cô, muốn xin WeChat của cô. Kiều Vãn Tình nghĩ tới WeChat của mình đều về cuộc sống ở nông thôn. Nếu mà bị truyền ra, tuy rằng Cố Yến Khanh không để ý nhưng cũng sẽ để lại ảnh hưởng không tốt cho anh.
Vì thế Kiều Vãn Tình liền bảo bình thường mình cũng không dùng WeChat và cô cũng không kết bạn WeChat với ai cả.
Kiều Vãn Tình cũng chưa đi xã giao nhiều. Vì thế bảo cô đối đáp với một hai người còn được, chứ nói chuyện với nhiều người như thế này cô cũng không nói nổi. Đang lúc cô định lấy cớ thay tã giấy cho Khẩu Khẩu để chuồn đi thì Cố Yến Khanh quay lại.
“Anh chúc rượu xong rồi à?” Kiều Vãn Tình hỏi anh.
“Chưa xong, anh ra đây nghỉ một chút. Vãn Tình, múc cho anh chén canh với.” Cố Yến Khanh nói. Nhìn anh đang hơi ngây ngốc mơ màng, chắc là cũng thấm rượu rồi.
Kiều Vãn Tình múc cho anh một chén canh măng. Cô vừa mới uống canh này xong, bên trong còn có hạt sen nữa, ăn vô cùng thanh mát. Hơn nữa bát canh này vừa mới được bưng lên không lâu, vẫn còn ấm nên đưa cho anh uống là thích hợp nhất.
“Anh còn phải đi mấy bàn nữa?” Kiều Vãn Tình hơi lo lắng cho Cố Yến Khanh. Cô nhớ rõ là tửu lượng của anh cũng không quá tốt.
“Mới được một nửa thôi,” Cố Yến Khanh nghiêng đầu qua, nói, “Em xoa Thái Dương bên phải giúp anh với, anh hơi đau chỗ đó.”
Giữa sảnh tiệc đông người, Kiều Vãn Tình vươn tay ra xoa huyệt Thái Dương giúp Cố Yến Khanh. Cô vừa làm thì mọi người xung qunah đều xuýt xoa. Cố Yến Khanh bình tĩnh chờ Kiều Vãn Tình mát xa cho mình xong thì mới nói với những người cùng bàn: “Tôi uống hơi nhiều nên bị đau đầu. Để mọi người chê cười rồi!”
Bàn của anh đều là các lãnh đạo của công ty và những đối tác quan trọng. Nói chung đều là những nhân vật tai to mặt lớn. Nghe anh nói vậy thì mọi người đều xua tay tỏ ý thông cảm với anh.
Cố Yến Khanh cười nhàn nhạt, sau đó anh ghé vào tai Kiều Vãn Tình nói nhỏ: “Thả cơm chó công khai như này vui em nhỉ?”
“…… Chỉ có anh vui thôi.”
Vừa nãy cô sợ mấy người kia bảo hai người hôn nhau c.h.ế.t đi được! Vì vừa rồi lúc bọn họ xuýt xoa cô cũng nghe thấy có người nói rồi đó! Nhưng mà may tiếng đó nhỏ quá, không ai để ý.

“Em khó chịu à?” Cố Yến Khanh nhướng mày. “Khụ khụ, hơi hơi.”
Đang lúc hai người thì thầm to nhỏ với nhau thì có hai người mang ly rượu qua chúc rượu. Hai người kia chắc là vợ chồng nên khoác tay nhau vô cùng ngọt ngào. Người phụ nữ thì giơ ly lên, cười tủm tỉm nói với Kiều Vãn Tình: “Kiều tiểu thư, đã lâu không gặp!”
Người kia mặc một cái váy rộng thùng thình, bụng hơi to, khuôn mặt khá đẹp. Kiều Vãn Tình nhìn người phụ nữ đang cười tươi kia, ngơ ngẩn một lát. Sau khi nhớ ra là ai thì sắc mặt cô thay đổi.
Đây là Hạ Vũ Sơ, là bạn của Cố Yến Khanh. Lúc trước nguyên chủ tiếp cận được Cố Yến Khanh cũng là nhờ tiếp cận và lợi dụng người này.
Còn chồng của cô ấy…… Kiều Vãn Tình nhìn đi nhìn lại vài lần cuối cùng cũng nhận ra. Lúc cô vừa xuyên tới nơi này, chưa chấp nhận được việc tự dưng mình có thêm một đứa con nên hoãn việc khám thai vài ngày. Sau khi đi khám thai xong thì đụng phải một người đàn ông. Người đàn ông đó nhặt túi giúp cô. Sau đó Cố Yến Khanh cũng bảo với cô người đó chính là một nhân viên trong công ty anh. Người đó biết mối quan hệ giữa anh và Kiều Vãn Tình nên mới nói cho anh biết rằng cô mang thai. Cũng từ đó mà mới có các việc sau đó.
Người đàn ông kia…… Xem ra chính là chồng của Hạ Vũ Sơ. Trước kia nguyên chủ cũng chưa từng thấy chồng của Hạ Vũ Sơ, nên không có ký ức gì về người này.
Kiều Vãn Tình nhìn đội hình này là biết ngay đối phương đang định tới tính sổ với mình về mấy việc làm xấu xa của nguyên chủ.
Tuy rằng chuyện này không liên quan gì tới cô, nhưng dù sao cũng là họa mà nguyên chủ gây ra. Cô mượn thân thể của người ta, ít nhiều cũng phải gánh vác việc này.
Đang lúc Kiều Vãn Tình suy nghĩ miên man thì Cố Yến Khanh duỗi tay bắt lấy tay cô. Tay anh rất ấm.
Cái nắm tay này của anh cũng làm Kiều Vãn Tình bình tĩnh lại.
“Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp.” Kiều Vãn Tình mỉm cười khéo léo nhìn đối phương, nói.
Hạ Vũ Sơ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không ngờ cô cùng Cố tổng lại có thể thành đôi đó. Chúc mừng cô nha!”
Nói rồi cô nâng chén lên chúc mừng Kiều Vãn Tình. Tuy nói rằng là chúc mừng nhưng giọng điệu mỉa mai vô cùng rõ ràng. Đây là lễ kỷ niệm của công ty của Cố Yến Khanh, Cố Yến Khanh lại còn là bạn tốt của Hạ Vũ Sơ nữa. Hạ Vũ Sơ làm vậy đúng là thật sự vô cùng tức giận vì lúc trước Kiều Vãn Tình lợi dụng mình.

Kiều Vãn Tình cũng không biết nên làm gì cho phải. Cô cũng rất bất lực nha!
Tuy rằng Kiều Vãn Tình biết mình đang ở thế yếu, nhưng cô cũng không thể cúi đầu được, nếu không thì Hạ Vũ Sơ sẽ càng kiêu ngạo hơn. Kiều Vãn Tình duỗi tay nhận lấy ly rượu. Nhưng không biết lúc nào ly rượu này đã được rót đầy rượu vang đỏ rồi.
Kiều Vãn Tình chỉ đành nhẫn nhịn, cầm ly rượu lên, cười với Hạ Vũ Sơ: “Cảm ơn lời chúc của Hạ tiểu thư!”
Kiều Vãn Tình còn định nói rằng cô cùng Cố Yến Khanh có ngày hôm nay cũng là nhờ Hạ Vũ Sơ. Nhưng mà lời này nói ra thì trơ trẽn quá. Đối phương lại là thai phụ, Kiều Vãn Tình biết làm mẹ cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa đúng là nguyên chủ là người sai trước. Vì thế cô phải nhẫn nhịn, không được nói linh tinh chọc giận người ta.
Đang lúc Kiều Vãn Tình định nâng ly rượu lên uống thì Cố Yến Khanh vẫn luôn im lặng đè tay Kiều Vãn Tình lại, nhàn nhạt nhìn qua Hạ Vũ Sơ, nói: “Vũ Sơ, không phải cậu đang mang thai sao? Sao lại còn uống rượu?”
“Tớ uống nước mâm sôi, không phải là rượu vang đỏ.” Hạ Vũ Sơ nâng ly lên, nhìn Kiều Vãn Tình, ý mời vô cùng rõ ràng.
Cố Yến Khanh lấy ly rượu của Kiều Vãn Tình qua: “Vãn Tình cũng giống cậu, không uống được.”
Giống chỗ này không biết là giống Hạ Vũ Sơ không thể uống rượu hay là cũng mang thai như Hạ Vũ Sơ.
Nhưng Cố Yến Khanh đã nói ra cả lời này rồi thì làm gì còn ai dám mời Kiều Vãn Tình uống rượu?
Vẻ mặt của Hạ Vũ Sơ trầm xuống.
Ban đầu Kiều Vãn Tình còn tưởng Cố Yến Khanh định uống thay mình cơ. Nghĩ đến việc lát nữa anh lại phải đi uống rượu, cô còn đang phân vân không biết nên làm như nào thì Cố Yến Khanh đặt cái ly xuống mặt bàn, sau đó cầm ly nước dừa lên, nhét vào trong tay của Kiều Vãn Tình: “Người quen với nhau, uống hình thức thôi là được rồi!”
“……” Quả nhiên là gian thương, sẽ không làm mình bị tổn thất.
Đang lúc bầu không khí vô cùng xấu hổ thì Khẩu Khẩu được nhân viên ở công ty Cố Yến Khanh mang đi chơi không biết quay lại từ lúc nào. Trong tay cậu nhóc cầm một mâm hoa quả. Mâm hoa quả đó rất lớn. Bên trong còn có vài loại trái cây, trong đó có cả thanh long màu đỏ.
Không biết là ai đưa cho Khẩu Khẩu thanh long màu đỏ mà bây giờ trên mặt, trên miệng, thậm chí là trên cả áo vest nhỏ, áo sơ mi trắng bên trong của Khẩu Khẩu đều dính màu đỏ.

Kiều Vãn Tình nhìn Khẩu Khẩu đang làm hoàng tử đáng yêu sạch sẽ biến thành chú mèo mướp bẩn bẩn thì không biết nên khóc hay nên cười.
Khẩu Khẩu chạy tới, nhìn thấy Kiều Vãn Tình thì giơ giơ tay nhỏ đầy nước thanh long đỏ của mình lên, làm nũng nói: “Ma ma, bẩn, Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu bẩn ~”
“……”
Con còn biết là bẩn cơ à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận