Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ
Chương 55
Công viên giải trí mini được lắp trước cửa quán của Kiều Vãn Tình. Sau mấy ngày mệt mỏi thì cuối cùng, lâu đài cũng được lắp xong.
Cùng ngày hôm đó, Khẩu Khẩu vô cùng vui vẻ, chui qua chui lại chơi ở trong đó, còn muốn có người chơi trốn tìm cùng nó.
Ban đầu Cố Yến Khanh còn hứng thú bừng bừng chơi với cậu nhóc. Hai ngày sau, sự kiên nhẫn của Cố tổng cạn kiệt, trùng hợp là Uyên Uyên cũng được nghỉ học vào ngày đó nên Cố Yến Khanh túm nó đến chơi cùng Khẩu Khẩu.
Uyên Uyên là một đứa trẻ nên rất thích chơi ở chỗ này. Thằng nhóc có thể ở đây chơi cả nửa ngày cũng không chán. Nhưng bây giờ là mùa hè, trời khá nóng.
Kiều Vãn Tình sợ nhựa phơi ngoài trời lâu sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe của mấy đứa trẻ nên chỉ cho hai đứa nhỏ chơi buổi sáng cùng chạng vạng.
Chạng vạng hôm nay trong quán có vài vị khách tới. Trong đó còn có một cô gái dắt một cô bé vô cùng đáng yêu.
Cô bé kia khoảng ba bốn tuổi, so với những đứa trẻ đồng trang lứa thì giá trị nhan sắc của cô bé cũng được coi là cao. Làn da cô bé trắng như tuyết, đôi mắt to chớp chớp, lông mi dài, mặc một cái váy công chúa, trông còn đáng yêu hơn so với mấy đứa trẻ trên mạng.
Kiều Vãn Tình nhìn thấy cô bé mắt sáng cả lên. Cố Yến Khanh nhìn phản ứng của cô là biết cô đang thèm nhỏ dãi con của người ta.
Đáng tiếc lúc này bệnh của Cố tổng lại tái phát. Không phải con mình thì anh thấy đều giống như những đứa trẻ bình thường khác. Anh chỉ thấy cô bé này có chút xinh đẹp, nhưng cũng không quá thích nó lắm.
Nhưng điều này cũng không thể cản bước anh đi “chiếm tiện nghi”. Anh đứng từ sau ôm lấy Kiều Vãn Tình: “Em thích hả?”
Kiều Vãn Tình không quen thân mật cùng anh ở những chỗ công cộng, nhưng cô cũng không tránh ra, gật đầu nói: “Đúng rồi. Đáng yêu quá!”
“Hay chúng ta tạo một đứa?”
“Tránh ra ngay!” Kiều Vãn Tình nghe vậy thì không hiểu sao mộng xuân mấy ngày trước cô vừa mơ tới lại hiện lên trong đầu. Khuôn mặt cô ngay lập tức đỏ bừng lên.
Nhưng người nào đó lại không buông tha cho cô, vẫn cợt nhả như cũ hỏi: “Gen của hai chúng ta kết hợp thì con gái nhất định sẽ rất đẹp.”
“Đừng vui mừng quá sớm Cố tổng ạ.”
“Không thử làm sao biết được, vẫn nên…… A.”
Cố Yến Khanh còn chưa nói xong đã bị Kiều Vãn Tình đạp một cái vào đùi. “Cả đầu toàn phế liệu màu vàng!”
“……”
Thật ra Cố Yến Khanh cũng không định thực hiện việc này, anh chỉ định đùa Kiều Vãn Tình một chút thôi. Ai bảo nhìn bộ dáng cô mặt đỏ tai hồng đáng yêu quá?
Cô bé kia nhìn thấy Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên chơi với nhau thì xin phép Kiều Vãn Tình sau đó cũng chạy tới công viên mini chơi cùng. Sau một hồi cô bé cũng gia nhập vào đội chơi của hai đứa nhỏ.
Kiều Vãn Tình bảo Cố Yến Khanh trông mấy người bọn họ, còn mình đến phòng bếp nấu ăn.
Bàn kia người ta gọi không ít món. Hôm nay chị Tống có việc xin nghỉ nên Kiều Vãn Tình phụ trách gọi món bưng đồ ăn.
Đến khi cô mang món của đối phương ra thì trùng hợp lại nhìn thấy cô bé mang vẻ mặt tủi thân đi vào. Trong lòng Kiều Vãn Tình lộp bộp một cái, không phải là Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên bắt nạt cô bé chứ?
Mẹ cô bé nhìn thấy bộ dáng của cô, vội bế cô bé lên hỏi: “Bảo bối, sao thế? Ai bắt nạt con?”
“Anh, anh trai cùng em trai không chơi với con.”
Cô bé vô cùng tủi thân. Bé là một người được mọi người vô cùng yêu quý, lại bị anh trai cùng em trai ghét bỏ, cả người đều buồn bã ỉu xìu.
“Không sao không sao,” mẹ cô bé ôm cô lên rồi hôn hôn vài cái, “Chúng ta không chơi với hai người họ nữa là được.”
“Nhưng mà,” cô bé nâng mặt lên nói, “Con muốn chơi cùng anh trai với em trai.”
Mấy người ngồi cùng bàn nói với cô bé: “Quả nhiên Húc Húc là nhan khống* nha. Tuổi nhỏ như vậy đã biết thích trai đẹp rồi.”
*nhan khống: cuồng nhan sắc đẹp.
Kiều Vãn Tình đặt món của bọn họ lên trên bàn. Cô bé tên là Húc Húc kia nhìn thấy Kiều Vãn Tình lại tủi thân, mách cô: “Dì ơi, anh cùng em trai không chịu chơi với cháu.”
“Anh cùng em trai không phải là không muốn chơi với cháu. Chỉ là hai đứa chúng nó khá sợ người lạ mà thôi.” Kiều Vãn Tình vốn dĩ định làm bộ không nghe thấy bọn họ nói gì. Nhưng cô bé đã nói như vậy với mình rồi thì cô chỉ đành tìm cớ hộ con trai cùng cháu trai của mình.
“Cháu là một đứa bé ngoan, dì bảo hai người bọn họ đừng sợ cháu được không?”
Lời này chọc tất cả mọi người đều cười. Kiều Vãn Tình cũng cười nói: “Được rồi, tí nữa dì sẽ bảo với bọn họ.”
Cô bé lập tức nhảy từ lòng n.g.ự.c mẹ mình xuống, kéo tay Kiều Vãn Tình, nói: “Bây giờ chúng ta đi luôn đi ạ, dì ơi dì đi nhanh lên!”
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận