Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ

Chương 167


Kiều Vãn Tình đi qua cầm điện thoại ngồi lên giường đọc. Hóa ra là Đinh Nhân nhắn tin cho cô.
Thứ sáu, cũng chính là hôm vừa rồi, Đinh Nhân nói với Kiều Vãn Tình rằng cô nàng không hài lòng với số tiền lương hiện tại của mình. Thậm chí cô nàng còn dọa từ chức để Kiều Vãn Tình tăng lương. Kiều Vãn Tình bảo cô nàng trở về nghĩ kỹ lại.
Có lẽ hiện tại cô nàng đã nghĩ xong rồi nên nhắn một đoạn dài cho Kiều Vãn Tình:
[Đinh Nhân: Chào chị Vãn Tình, chúc chị cuối tuần vui vẻ. Hôm qua em cũng có đi tìm hiểu một chút những công việc của trợ lý. Nào là phải ghi chép lại các cuộc họp, soạn tài liệu, giúp cấp trên làm việc vặt, nhận điện thoại, nhận bưu kiện hộ đồng nghiệm, toàn những công việc chẳng cần chút kiến thức nào. Cá nhân em cảm thấy từ lượng công việc cho đến yêu cầu công việc thì vị trí trợ lý đều chẳng so sánh được với vị trí trả lời tin nhắn khách hàng của em. Tuy rằng tiền lương chị trả cho em cao hơn những chỗ khác, nhưng chênh lệch lớn như vậy, em cảm thấy không đồng ý.]
“……” Kiều Vãn Tình đọc xong thì cạn lời.
Cô nhớ rõ Đinh Nhân đã từng làm việc ở bên ngoài một năm rồi. Vì còn trẻ nên cô nàng vẫn chưa đủ chín chắn nên mới nói ra những lời như này. Không biết nên nói cô ấy không biết suy nghĩ hay không có EQ nữa.

Nếu để các trợ lý của Cố Yến Khanh đọc được tin nhắn này, có lẽ họ muốn đi nhảy lầu luôn. Bộ mấy người nghĩ làm trợ lý thì thảnh thơi lắm hả? Không những phải trên thông thiên văn dưới tường địa lý mà còn phải hiểu tính cách của ông chủ nữa đó!
Kiều Vãn Tình trả lời lại: [Tuần sau chị định để em cùng trợ lý Hạ đổi việc cho nhau một ngày, em cứ tự mình trải nghiệm thử trước. Nếu em vẫn còn giữ quan điểm như vậy thì chị cũng chỉ nói rằng chị rất tiếc.]
[Đinh Nhân: Vậy chị cứ tiếc đi vậy. Em cũng không định tìm hiểu gì thêm. Hiện tại em chính thức nói với chị: Kiều tổng, em muốn nghỉ việc.]
Kiều Vãn Tình: “……”
Vừa nhìn là biết đây là lời nói lúc tức giận. Không biết Đinh Nhân bị kích thích vào dây thần kinh nào mà có thể nói được, Kiều Vãn Tình hơi bất ngờ.
Rõ ràng cô đang cho Đinh Nhân một lý do để hòa giải, nhưng đối phương lại khinh thường không thèm để ý chút nào.
Kiều Vãn Tình biết mình nên chín bỏ làm mười để chuyện qua đi. Lúc này cô nên nói những lời hay, an ủi để giữ Đinh Nhân ở lại. Bởi vì công việc của Đinh Nhân có sức hút rất kém đối với người bình thường. Như người bình thường, chỉ làm mười ngày nửa tháng là có thể họ đã cảm thấy chán ngắt hoặc bị khách hàng làm phiền chạy luôn rồi. Đinh Nhân có thể coi như là một người có sức chịu đựng vô cùng lớn.
Nhưng gần đây tâm trạng của Kiều Vãn Tình không được tốt lắm, Đinh Nhân nói vậy cô cũng tức giận, dứt khoát nói: [Được. Em cứ nên nghĩ kỹ lại, nếu em muốn nghỉ việc thì cũng phải một tháng nữa mới có thể nghỉ được. Ngày mai chị sẽ để em cùng trợ lý Hạ đổi công việc với nhau một ngày, em cứ làm đi rồi chúng ta nói tiếp.]
Nhắn xong thì cô ném điện thoại qua một bên, nằm lên giường, không trả lời Đinh Nhân nữa.
Cũng không biết những người quản lý khác mà gặp phải tình huống này sẽ xử lý như thế nào. Xem ra cô nên tham gia một khóa “Làm thế nào để trở thành lãnh đạo tốt” để học cách lãnh đạo rồi. Chứ cứ để nhân viên làm loạn thế này thì không ổn.
Hơn ba giờ chiều mấy người Cố phu nhân đã về nhà. Khẩu Khẩu thấy nhà mình được trang trí rất đẹp thì vô cùng sung sướng chạy loạn khắp phòng.
Các bạn của Khẩu Khẩu cũng bắt đầu tới. Tất cả đều mang cho Khẩu Khẩu quà sinh nhật, có đủ các loại, nào là gấu bông, nào là đồ chơi. Còn có cả đồ ăn vặt nữa! Khẩu Khẩu thích đồ ăn vặt nhất. Sau khi nhận được thì cậu cứ khư khư giữ trong lòng, Kiều Vãn Tình qua định cầm giúp cậu, Khẩu Khẩu kiên quyết không đưa.

Bởi vì cậu biết nếu đồ ăn vặt mà rơi vào trong tay mẹ thì cậu sẽ không còn được ăn nữa, tất cả đều bị mẹ trộm ăn hết!
Ba ba cũng thế!
Vì thế Khẩu Khẩu lạch bạch cầm đồ ăn vặt của mình đưa cho bà nội. Mọi người đều bị hành động này của Khẩu Khẩu chọc cười, Cố phu nhân là người vui vẻ nhất, bà nhỏ giọng nói với Khẩu Khẩu: “Bà giúp cháu giấu ở chỗ mẹ cháu không biết được không?”
“Được!” Khẩu Khẩu vui vẻ thơm má Cố phu nhân một cái, thể hiện mình vô cùng vui vẻ.
Chị dâu của Kiều Vãn Tình và Hân Hân cũng tới nơi. Gần nửa năm không gặp, Hân Hân đã lớn hơn rất nhiều. Cô bé mặc một cái váy công chúa màu hồng, vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Nhưng Khẩu Khẩu là một người “thù dai nhớ lâu”. Cậu vẫn còn nhớ rõ Hân Hân chính là người làm hỏng tàu vũ trụ của mình.
Vì thế khi Hân Hân tặng quà cho Khẩu Khẩu thì Khẩu Khẩu quay ngoắt đầu đi, vô cùng khí phách nói: “Không nhận!”
Kiều Vãn Tình vội nói: “Khẩu Khẩu, không được hư như thế. Hân Hân tặng quà cho con con phải nhận chứ. Mau cảm ơn chị đi con.”
“Không muốn không muốn không muốn!” “……”
Mọi người đều xấu hổ. Kiều Vãn Tình nhận lấy quà từ Hân Hân, sau đó cười với chị dâu mình: “Em xin lỗi chị nha, Khẩu Khẩu chưa hiểu chuyện chị ạ.”
Chị dâu của Kiều Vãn Tình cũng có con nhỏ nên cũng hiểu tính của những bạn nhỏ này. Hân Hân nhà cô còn bất lịch sự hơn Khẩu Khẩu, nhưng là con mình nên cô cũng không còn cách nào khác. Cô cũng biết với mỗi ông bố bà mẹ thì con mình chẳng khác gì một ông vua bà hoàng nhỏ cả.
Vì thế cô cười nói: “Không sao đâu em, Khẩu Khẩu vẫn còn nhỏ mà.” Khẩu Khẩu khoanh tay trước ngực, lớn tiếng nói: “Hừ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận