Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ

Chương 90


Ở sảnh tiệc, âm nhạc được mở vô cùng to, giọng nói mềm mại của Khẩu Khẩu hòa vào âm thanh ồn ào của các nhân viên. Vì thế không ai nghe rõ cậu nói gì, chỉ nhìn được khẩu hình miệng của cậu. Do đó, tất cả mọi người đều sôi nổi đoán xem Khẩu Khẩu định nói gì.
“Tôi thấy rồi, cậu nhóc đang gọi ba ba đó!”
“Ba ba hả? Thế sao cậu bé lại vẫy tay với chúng ta vậy?” “Hay là em bé muốn đi nặng?”
Người này vừa nói xong thì bị mọi người xung quanh hùa vào phản bác. Cậu chủ nhỏ của bọn họ đáng yêu như vậy làm sao có thể làm ra chuyện như đòi đi nặng phá hỏng bầu không khí này được? Hơn nữa, làm gì có bạn nhỏ nào đòi đi ị phân mà mặt mày hớn hở như này?
“Nói không chừng cậu nhóc còn đang muốn bảo: Xem nè, đây là sự nghiệp vĩ đại của ba ba tôi. Nhưng chắc cậu nhóc còn nhỏ nên không nói được thành lời. Vì thế cậu nhóc mới gọi ba ba liên tục để khen Cố tổng đó!”
“……”
Mấy người xung quanh nghe vậy cũng thấy khá hợp lý.
Mấy nhân viên sôi nổi bàn luận với nhau, nhưng nhân vật chính không nghe thấy bọn họ nói gì. Cố Yến Khanh thấy Khẩu Khẩu đang chào mọi người, không nhịn được bế thằng nhóc ngốc nhà mình, sau đó xoa xoa đầu cậu nhóc, dạy cậu nhóc: “Không phải là vẫy tay, mà là chào mọi người.”
Khẩu Khẩu không hiểu vì sao phải nói vẫy tay thành chào mọi người. Nhưng cậu nhóc vẫn nghe theo ba vô điều kiện. Vì thế Khẩu Khẩu ngoan ngoãn sửa lời: “Chào, chào mọi người.”
Đây là lần đầu tiên các nhân viên của Cố Yến Khanh thấy ông chủ nhà mình dịu dàng đến vậy, vì thế tất cả đều ồn ào hẳn lên. Bởi lẽ Cố Yến Khanh là chủ công ty, vì thế ngày thường anh đều trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng. Cũng vì thế mà các nhân viên dưới quyền của anh rất sợ anh.
Hình như Cố tổng bị đánh tráo rồi! Người trước mắt này hoàn toàn là một người ba đẹp trai dịu dàng ấm áp đó!
Thêm nữa, nhìn bộ dáng này của cậu chủ nhỏ, mặt mũi trông cũng rất giống ông chủ. Vì thế mai sau lớn lên chắc chắn cậu chủ nhỏ sẽ vô cùng đẹp trai!

Khẩu Khẩu thấy mọi người vỗ tay ầm ĩ thì tay nhỏ của cậu khua loạn xạ lên. Sau khi dạo quanh bữa tiệc xong, Cố Yến Khanh bế cậu vào phòng nghỉ. Do dùng sức quá nhiều nên Khẩu Khẩu mệt thở hổn hển, hai má đỏ bừng.
Kiều Vãn Tình nhận túi xách của mình từ trong tay trợ lý, sau đó lấy bình sữa của Khẩu Khẩu ở trong đó ra, đưa cho cậu nhóc.
Khẩu Khẩu “lẩm bẩm lầm bầm” uống hết hơn nửa bình sữa. Ở chỗ này nhiệt độ điều hòa hơi thấp, Kiều Vãn Tình mặc váy hở vai nên cảm thấy hơi lành lạnh.
Thế mà đầu thằng nhóc thúi này lại có mồ hôi. Vì thế có thể biết được lúc nãy nó hưng phấn đến mức nào.
Kiều Vãn Tình lấy khăn giấy ra lau cho Khẩu Khẩu, cười nói: “Bảo bối, con phấn khích quá rồi!”
Khẩu Khẩu đưa bình sữa nhỏ cho Kiều Vãn Tình, hít sâu một cái, nói: “Uống xong!”
“Lúc nãy con dùng nhiều sức như vậy nên giờ bị mệt đó,” Lúc nãy Cố Yến Khanh bế Khẩu Khẩu suốt nên cũng cảm nhận được sự hưng phấn của cậu nhóc. Anh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu hỏi, “Con có vui không?”
“Vui vui!” Khẩu Khẩu cười.
Kiều Vãn Tình hỏi cậu: “Vui nhiều đến mức nào?”
Khẩu Khẩu xòe rộng hai tay mình ra, nói: “Nhiều như này nè!”
Trong phòng nghỉ cũng có một số nhân viên khác nữa. Thấy Khẩu Khẩu nói vậy tất cả mọi người đều cười.
Sau khi Cố Yến Khanh tới thì gần như các vị khách quan trọng của buổi lễ cũng tới hết rồi. Vì thế, mọi người bắt đầu tìm ghế của mình và ngồi xuống.
Quy trình của buổi lễ ngày hôm nay như sau: Đầu tiên sẽ đón tiếp các vị khách quý, sau đó mời ông chủ cùng các lãnh đạo lên phát biểu, cuối cùng là mở tiệc. Vì buổi tiệc mừng thành lập công ty cũng khá là thoải mái, không quá nghiêm túc nên mỗi một bộ phận văn phòng phải chuẩn bị một tiết mục biểu diễn để mọi người vừa ăn vừa xem diễn. Giữa buổi tiệc còn có chương trình rút thăm trúng thưởng nữa.
Vì Cố Yến Khanh là ông chủ công ty nên tối nay anh sẽ không hề rảnh chút nào nên Kiều Vãn Tình vào phòng nghỉ thay một chiếc váy khá đơn giản để có thể tiện trông Khẩu Khẩu.
Váy này cũng là cái được Cố Yến Khanh nhờ người chuẩn bị. Tuy rằng nó không lộng lẫy như váy dạ hội, nhưng nó vô cùng gọn gàng và tinh tế. Váy có màu hồng nhạt, ngắn đến đầu gối, kiểu dáng thì khá giống chiếc váy Kiều Vãn Tình mặc lúc mới đi. Vì thế nó cũng vô cùng hợp với kiểu tóc hiện tại của cô. Hơn nữa, váy này ngắn hơn váy kia nên lúc đi lại cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.
Cố Yến Khanh cẩn thận thật đó!

“Tí nữa có lẽ anh phải ra chỗ kia một chút. Nếu có người nào tới đây chúc rượu em, em có thể từ chối họ, không muốn uống không cần ép mình uống đâu.” Sau khi ngồi xuống bàn ăn, Cố Yến Khanh nói nhỏ với Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình cũng không biết uống rượu, hơn nữa sau khi uống rượu thì cô còn không kiểm soát được hành vi của mình cơ. Cô cũng không định uống rượu trong buổi tiệc, nhỡ nói linh tinh hay làm bậy làm bạ cái gì thì chết. Cô gật đầu nói: “Em biết rồi.”
“Nếu có một số người ỷ vào bối cảnh của họ lớn, hoặc là có người sau khi uống say đầu óc không tỉnh táo thì em cứ việc tránh đi……”
“Đá đá!”
Khẩu Khẩu thấy ba với mẹ mình cứ thủ thỉ cái gì đó với nhau suốt, không thèm để ý đến mình thì không vui. Vì thế cậu mới đá đá chân nhỏ của mình để tạo cảm giác tồn tại.
Giày cậu đang đi cũng cùng một bộ với bộ vest nhỏ cậu đang mặc trên người. Giày này cũng không phải giày da, vô cùng mềm mại. Khẩu Khẩu đá vài cái thì giày đã rơi xuống rồi.
“Giày, giày ~” Khẩu Khẩu cười ngây ngô.
Kiều Vãn Tình nhìn qua Khẩu Khẩu, vừa nhìn là biết Khẩu Khẩu cố ý đá giày đi. Cô bất lực nói: “Bảo bối, không được đá giày như vậy. Đá như vậy là hư đó, có biết không?”
“A?” Khẩu Khẩu ngẩng khuôn mặt nhỏ, dùng ánh mắt ngơ ngác và vô tội, làm bộ không hiểu nhìn Kiều Vãn Tình.
“Cởi giày trước mặt người khác là rất hư, đặc biệt là lúc ăn cơm.” Kiều Vãn Tình kiên nhẫn dạy cậu. Tuy rằng chưa chắc Khẩu Khẩu nghe hiểu cô nói gì, nhưng mà mỗi khi Khẩu Khẩu làm sai chuyện gì đó, cứ nói đi nói lại kiểu gì thằng bé cũng sẽ nhớ.
“A?” Khẩu Khẩu tiếp tục tỏ vẻ vô tội. Đôi mắt to ngập nước chớp chớp nhìn Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình lại kiên nhẫn chỉ chỉ vào chân nhỏ của Khẩu Khẩu: “Không được đá giày đi lung tung!”
“A?” Khẩu Khẩu vẫn làm bộ không hiểu.
Kiều Vãn Tình bị bộ dáng này của cậu chọc tức đến phát cười. Hóa ra là vậy! Thằng nhóc này giả vờ! Nó hiểu hết đấy, nhưng nó lại cố ý giả ngu như này. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Khẩu Khẩu diễn sâu như này. Có lần cô nói cậu cũng hiểu nhưng không hiểu sao cũng bày ra bộ dáng không hiểu như này.
“Anh nhìn con anh này, có hư không chứ!” Kiều Vãn Tình tức giận mách Cố Yến Khanh.

Cố Yến Khanh nhặt giày nhỏ của Khẩu Khẩu lên, đi cho cậu. Anh cười khẽ, nói: “Chỉ là Khẩu Khẩu không muốn hiểu mà thôi. Trước kia lúc còn nhỏ Uyên Uyên cũng như vậy. Chờ nó lớn một chút là nó sẽ ngoan ấy mà!”
“Đứa nhỏ hư!” Kiều Vãn Tình nhéo nhẹ mũi của Khẩu Khẩu sau đó đi giày vào chân nhỏ cho cậu.
“Đứa, đứa nhỏ hư!” Khẩu Khẩu nói nhại theo cô. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch ngọt ngào này của Khẩu Khẩu, Kiều Vãn Tình vốn đang bị Khẩu Khẩu chọc giận quên hết cả giận.
Haizz, thằng nhóc này. Cô đến bó tay với nó!
Mấy người ngồi cùng bàn đều đặt sự chú ý của mình lên ba người Cố Yến Khanh. Nhìn hai người Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình nói chuyện b.ắ.n bong bóng màu hồng cho nhau, bọn họ thi nhau khen tình cảm của ông chủ bà chủ rất tốt. Có người còn suy đoán xem Kiều Vãn Tình là người của gia tộc nào.
Có một số người cũng biết về mấy gia tộc giàu có ở thành phố này. Nhưng từ trước đến nay bọn họ chưa từng nghe qua có con gái nhà nào tên là Kiều Vãn Tình. Vì thế chắc chắn Kiều Vãn Tình không phải là người ở đây. Có lẽ cô là người ở bên X thị. Vì vậy nên họ mới không biết mặt cô.
Nhưng mà bình thường Cố Yến Khanh cũng sống rất giản dị. Từ trước đến nay chưa từng thấy anh có bất kỳ hành động thân mật, gần gũi quá mức với phái nữ. Chỉ là từ đầu năm nay thì anh thường xuyên không tới công ty làm việc. Mọi người đều suy đoán rằng thời gian đó anh đi tìm tình yêu.
“Trợ lý Vương, không phải ngày nào anh cũng đi theo Cố tổng hay sao? Kể một chút chuyện đi!”
Vương Kiêu ngồi ở một bàn cách rất xa bàn chủ vị chỗ Cố Yến Khanh ngồi. Anh vẫn luôn im lặng nghe mọi người bàn tán từ đầu đến giờ. Đột nhiên được gọi tên, cảm xúc của anh khá phức tạp, khó xử không biết nên nói cái gì.
Ấn tượng của anh với Kiều Vãn Tình cũng không phải là tốt. Mà đối phương cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì, vừa lẳng lơ vừa ngu ngốc. Nhưng không ngờ người này lại ôm đùi Cố tổng thành công, danh chính ngôn thuận trở thành Cố phu nhân.
Vương Kiêu cũng không cảm thấy suy nghĩ của mình có gì sai. Bây giờ Kiều Vãn Tình là người như nào thì anh không biết. Nhưng những hành vi trước đó của cô đúng là làm người ta khinh thường. Giờ mà gặp lại anh cũng sẽ vẫn giữ nguyên thái độ như trước đó.
Cũng may là đợt trước anh nói linh tinh trước mặt Kiều Vãn Tình nhưng Cố Yến Khanh không hỏi tội anh.
Nhưng mà bây giờ Kiều Vãn Tình gần như đã nắm chắc vị trí bà chủ của anh. Thắng làm vua thua làm giặc. Dù cho trước đó người kia có hư hỏng, không

đúng như thế nào đi chăng nữa thì người đó cũng là bà chủ của anh. Anh chỉ có thể trốn thật ra cho khuất mắt cô.
“Ông chủ luôn phân chia việc công việc riêng rõ ràng, việc riêng của ông chủ tôi cũng không biết gì đâu.” Vương Kiêu nói.
“Anh thổi một chút tiếng gió đi,” đối phương còn chưa từ bỏ ý định, “Nửa năm nay ông chủ thường xuyên không tới công ty. Có phải là do ông chủ về X thị hẹn hò với bà chủ không?”
Đến X thị thì đã tốt. Đằng này ông chủ còn chạy tới tận nông thôn để tán gái cơ! Vương Kiêu hời hợt nói: “Không biết.”
“……”
Sau khi tất cả khách khứa đến và ổn định vị trí thì bữa tiệc bắt đầu. MC bước ra từ sau màn, dẫn dắt câu chuyện một lát sau đó mời ông chủ của công ty – Cố Yến Khanh lên phát biểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận